Cửu Thành Ưng tự tin, sải chân dài thẳng tắp, bòng Giai Kỳ ra phòng bếp nhỏ, đặt Giai Kỳ ngồi yên trên ghế.
Trong tủ lạnh có một vài quả trứng, ít thịt hong khói, vài lát bánh mì khô, người đàn ông thuần thục lấy các thứ ra chuẩn bị, mở gas, đặt một cái chảo nhỏ lên, anh áp bánh mì lên chảo nóng, để bánh mì dậy mùi, cho thịt hong khói lên.
Tắt bếp bỏ ra đĩa, tiếp đến, anh cho dầu ăn, làm trứng ốp la, một món ăn đơn giản đã làm xong, anh điểm thêm vài lát cà chua thái mỏng, rưới một ít tương ớt lên.
* Cạch *
Thanh âm của đĩa thức ăn âm nhẹ, mùi thơm nực nồng kích thích hai bên cánh mũi, cô gái sáng sớm bị hành, bụng đã rất đói, nhìn vào đĩa thức ăn, cô không kiềm được thèm ăn, cần lấy nĩa dùng bữa ngon.
Cái miệng nhỏ nhai ngoàm, trông cực kì ngon miệng, vụn bánh dính trên khóe miệng Giai Kỳ được Cửu Thành Ưng ở bên cạnh, dịu dàng dùng môi ngọt liếm đi, cử chỉ anh vô cùng âu yếm.
" Ngon không? " giọng anh the thé hỏi.
Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa, nắm bàn tay lại, đưa ngón tay cái lên, biểu thị ngon, tấm tắc khen, Cửu Thành Ưng nở nụ cười đắc chí, xoa đầu cô gái nhỏ.
" Ngon thì ăn nhiều vào!
Sau này còn có sức phục vụ tôi! "
* Phụt *
Ngay tức thì, Giai Kỳ nghe câu nói, phun hết thức ăn trong miệng ra ngay bàn, hai mắt mở to như mắt ếch, bật người dậy, luống cuống sợ hãi.
" Cửu Thành Ưng... " cô muốn nói, nhưng lại không thành lời.
Cửu Thành Ưng kéo tay cô lại ngay, sắc mặt không còn gian manh, biến thành một người đàn ông ôn nhu, nhỏ giọng.
" Tôi đùa thôi!
Giai Kỳ, em phản ứng quá đấy! " anh tắc lưỡi, lắc đầu.
Rồi, anh kéo Giai Kỳ ngồi xuống, tay kia gác qua thành ghế của cô, chạm vào bả vai trơn mịn, giữ người cô ngồi yên, anh đẩy đĩa thức ăn lại gần, khẩy đầu ra lệnh cho cô.
" Ăn đi!
Em mà ốm thì đừng trách tôi! "
" Anh là đồ hạ lưu! " Giai Kỳ mắng anh, suýt bị anh dọa cho đứng tim.
Người đàn ông vô sỉ, cười tươi như hoa nở, đôi mắt nhìn mãi vào đĩa, nhướng lên nhướng xuống mí mắt, ra hiệu, Giai Kỳ lại cầm nĩa lên, ăn cho hết phần thức ăn dang dở.
" Ngoan lắm! " Cửu Thành Ưng khẽ vuốt phần tóc mai, đặt lên má Giai Kỳ nụ hôn trìu mến.
Cứ như thế, Giai Kỳ và Cửu Thành Ưng ở lại ngoại ô đến khi hết kì nghỉ.
Sau một tuần lễ, cả hai quay về Cửu gia, như lời Cửu Thành Ưng đã nói, khi về đến, anh vội vàng báo tin cho Cửu Thiên Nhạn, kể cho ông nghe việc Giai Kỳ đã lấy lại kí ức, yêu cầu ông chuẩn bị hôn lễ cho cả hai.
Cửu Thiên Nhạn nhận được tin Giai Kỳ có lại kí ức, rối rắm ngay, mặc dù ông đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn không dám đối diện, tạm thời chưa thể đến gặp Giai Kỳ ngay, lo sợ cô đã nhớ ra chuyện trước kia, tìm đủ cớ kéo dài thời gian đám cưới tới tận 3 tháng sau.
Trong 3 tháng đó, Cửu Thành Ưng và Giai Kỳ đã đăng kí kết hôn từ trước, anh không đợi thêm được nữa, nóng lòng nài nỉ Cửu Thiên Nhạn.
Vì cháu trai yêu quý, Cửu Thiên Nhạn cố gắng bình ổn tâm trí, cuối cùng cũng chấp nhận đối diện sự thật, đến gặp mặt cả hai.
Biệt thự Cửu gia.
Tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên inh ỏi.
Cửu Thiên Nhạn đến nơi, trực tiếp đến căn phòng làm việc của Cửu Thành Ưng, ngồi chờ đợi cả hai sang gặp ông.
Lúc này, Giai Kỳ rất phấn khởi, cũng khá lâu rồi cô không gặp Cửu Thiên Nhạn, nghe tin ông đến, sửa soạn xong liền tức tốc kéo theo Cửu Thành Ưng đến gặp ông.
* Cạch *
" Ông à! " tiếng của Giai Kỳ đi trước người.
Cô gái nhỏ chạy xộc vào trong, sau ba tháng tiến đến hôn nhân, Giai Kỳ đã biến thành người khác, không còn trang nghiêm, lạnh lùng như lúc trước, trở thành một cô gái dịu dàng, hoạt bát.
" Giai Kỳ! " Cửu Thiên Nhạn phản ứng, đứng dậy.
* Bộp *
Giai Kỳ nhảy bổ đến ôm ông, khiến Cửu Thiên Nhạn đứng hình mất mấy giây, ông còn tưởng cô nhớ ra kí ức phải hận ông, nhìn thấy phải giết ông, không ngờ lại nhận cái ôm ấm áp này.
Bất giác, đôi tay nhăn nhúm, run run đưa lưng vuốt lưng nhỏ.
" Giai Kỳ... " giọng ông rưng rức.
" Ông à, ông vẫn khỏe chứ? " Giai Kỳ đẩy ông ra, nhìn ngó nghiêng, quan sát sắc mặt.
Da dẻ hồng hào, mập mạp, chứng tỏ Cửu Thiên Nhạn sống rất tốt.
Ông lão trước mặt ngơ ngác chưa thể tiếp thu, thấy Cửu Thành Ưng đứng ở kia cười rất hạnh phúc, ông liền bỏ lại Giai Kỳ, sang đó to nhỏ với Cửu Thành Ưng hỏi chuyện.
Vài phút sau, mọi chuyện cũng tỏ, Cửu Thiên Nhạn biết được, còn một phần kí ức nữa Giai Kỳ chưa tìm lại được, Cửu Thành Ưng đã quên nói rõ với Cửu Thiên Nhạn, báo hại ông lo lắng, trốn tránh suốt ba tháng trời.
Cửu Thiên Nhạn thở phào, kéo ngay Cửu Thành Ưng vào vấn đề chính, cả ba cùng ngồi xuống bàn bạc, quyết định hôn lễ sẽ tổ chức sau một tuần nữa, do Cửu Thiên Nhạn vẫn còn bận công việc, phải gấp gáp làm cho xong.
" Ông à! Ông bận việc gì mà quan trọng hơn đám cưới của cháu thế? " Cửu Thành Ưng cau có.
Chờ ba tháng dài đăng đẳng, rồi lại phải chờ thêm 1 tuần, khiến anh mất kiên nhẫn, khó chịu ra mặt.
" Gần đây có một nhóm người đang hoành hành bắt cóc trẻ em đem đi bán ra nước ngoài!
Gần ngay khu vực của ông...bất bình muốn xử chúng thôi! " Cửu Thiên Nhạn nhàn nhạt đáp.
Nghe đến đó, Cửu Thành Ưng lại chau mày, khoanh hai tay trước ngực hờn dỗi.
" Chuyện đó nên để phía cảnh sát lo, sao ổng phải nhúng tay vào? " anh bất mãn, còn dám lườm mắt với ông nội.
Giai Kỳ ở giữa, không nói lời nào, còn đang bận suy nghĩ, sao lại có kẻ dám lộng hành như vậy, cho đến khi Cửu Thiên Nhạn lên tiếng lần nữa, khiến não bộ của cô bị kích thích.
" Là những kẻ bắt trẻ vô gia cư...
Cảnh sát sẽ rất ít khi để ý những chuyện đó, nên ông mới phải nhúng tay! " Cửu Thiên Nhạn chậm rãi giải thích.
" Trẻ vô gia cư... " Giai Kỳ lẩm bẩm.
Giọng nói quen thuộc, lẫn câu nói ấy, chẳng phải đây là thứ mà cô luôn tìm kiếm sao? Đầu óc Giai Kỳ bỗng ập tới lại câu nói lúc đuối nước, trong não bộ.
" Là trẻ vô gia cư sao?
Hừm...bắt nó đi sẽ không ai phát hiện nhỉ? "
Câu nói lập đi lập lại, đầu Giai Kỳ bỗng chốc đau như búa bổ, bất giác ngồi gục xuống nền nhà, khiến Cửu Thành Ưng và Cửu Thiên Nhạn hoảng hốt.
" Giai Kỳ! " Cửu Thành Ưng đỡ lấy cô, hớt hải gọi.
Giai Kỳ không nghe được giọng nói của anh, hai tay ôm lấy đầu, kêu lên thảm thiết, hai mắt cô trợn trắng, sắc mặt tái mét như người chết, hàng chân mày đang nhướng lên hết cỡ, vôi cùng khó coi.
" Giai Kỳ, em làm sao vậy? Giai Kỳ! " Cửu Thành Ưng hoảng loạn, nhìn Giai Kỳ chòng chọc.
" Giai Kỳ! " Cửu Thiên Nhạn cũng hoảng theo, ngồi xổm xuống liên tục gọi cô gái nhỏ.
Giọng nói của ông bổ vào tai cô, đánh thức phần kí ức cuối cùng thức tỉnh.
Trong đôi ngươi của Giai Kỳ, hiện dần hình ảnh của một người đàn ông, chính là Cửu Thiên Nhạn vào 13 năm trước.
" Là trẻ vô gia cư sao?
Hừm...bắt nó đi sẽ không ai phát hiện nhỉ? "
Cửu Thiên Nhạn đứng trước Giai Kỳ đang nằm thoi thóp trên nền đất lạnh, khom người, đạo mạo dò xét.
Cô bé bị bỏ đói quá lâu, không còn sức lực nói năng, Cửu Thiên Nhạn dùng chân, đá vào người cô mấy cái, thấy cô cạn kiệt quệ, im bặt như khúc củi, liền bòng cô lên, đưa cô về nhà, cho cô tắm rửa, ăn thật no.
Cửu Thiên Nhạn ở bên cạnh cô gái nhỏ, quan sát kĩ lượng, một cô bé nhỏ nhoi, bị bỏ đói ít nhất 5 ngày, vẫn may mắn sống sót, còn vô tư, không sợ người lạ, khiến Cửu Thiên Nhạn rất ưng bụng.
" Ngoan, ăn nhiều vào!
Khỏe rồi ta sẽ cho cháu đi chơi! " tiếng Cửu Thiên Nhạn dịu dàng, dụ dỗ, vuốt lên mái tóc đen của Giai Kỳ.
Đứa bé lang thang, được ông cứu giúp, được ăn no mặc ấm, sinh lòng hảo cảm ngay tức thì, không chút phòng bị, quấn lấy ông như người thân.
Ông đặt cho cô cái tên Sở Giai Kỳ, vì nhìn cô rất giống một mĩ nhân thời cổ, nét đẹp ảm đạm chưa từng có.
5 ngày sau, cô bé Giai Kỳ được ông đưa đến một ngôi nhà nhỏ, bên trong tối om như mực, Cửu Thiên Nhạn mở ánh đèn ở đó lên, một người đàn ông khác đã chờ sẵn ở đó. Là tiến sĩ Kimoza, cô bé ngây thơ được Cửu Thiên Nhạn dụ dỗ ngồi ở một góc, coi ông và Kimoza bàn chuyện.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, khi nhìn lên cửa sổ, ánh nắng đã tắt dần, Cửu Thiên Nhạn bước đến chỗ cô bé, xoa đầu dặn dò.
" Sở Giai Kỳ, từ nay hãy theo ông ấy nhé!
Ông ấy sẽ chăm sóc cháu! "
Cô bé đờ mặt, khi ấy Giai Kỳ ngây thơ không hiểu chuyện, chỉ biết Cửu Thiên Nhạn không còn cần cô nữa, giao cô cho Kimoza.
Ngay ngày hôm đó, cô được đưa đến Nhật Bản, bước đầu cho những ngày tháng cực hình, bị vacxin một lần nữa xóa sạch kí ức.
Từng lớp lớp sự việc, thay nhau ùa về không thiếu xót một chuyện gì, Giai Kỳ khi này đang ôm lấy đầu, ngửa cổ kêu gào, khóc lớn, đồng tử trong đôi ngươi giãn ra, cô cuối cùng cũng lấy lại toàn bộ trí nhớ.