" Ông nội! Ông bắt cháu lấy cái thứ gì thế kia? "
Anh mắng thầm trong miệng, sự bức xúc khiến anh không màn đến biểu cảm của Sở Giai Kỳ, chăm chú giúp cô băng bó vết thương, tay cô chảy máu quá nhiều, còn không ngừng tuông như thác đổ.
Cửu Thành Ưng bôi thuốc lên, hầu như cả cơ thể đó thật sự vô cảm, không thấy Giai Kỳ rục rịch, cho đến khi anh giúp cô xử lí xong vết thương, cô lại chẳng cảm ơn một tiếng, cứ thế nằm xuống sofa.
" Sở Giai Kỳ... " Cửu Thành Ưng đột ngột gọi, đôi môi nhỏ như có điều muốn nói.
Giai Kỳ hướng mắt chòng chọc vào người anh, còn dùng ánh mắt ngạo nghễ nhất, làm lời trong cuốn họng Cửu Thành Ưng thêm phần khó thốt ra.
" Có chuyện gì sao? " Giai Kỳ chủ động mở lời.
" Ưmmmm... "
" Sở Giai Kỳ, cô có muốn lấy lại cảm xúc không? "
Cửu Thành Ưng nhã ý, hình thành lên một ý định, dụ dỗ ác nữ trước mặt, nói là giúp Sở Giai Kỳ lấy lại cảm xúc, thực tế trong lòng Cửu Thành Ưng đang âm mưu, lợi dụng chuyện cô vô cảm, trả đũa lại Giai Kỳ.
" Có thể lấy lại được sao? "
Cô gái nhỏ nghiêng đầu, như cá mắc câu, lời vừa nãy của Cửu Thành Ưng làm cô nhớ lại lời dặn của tiến sĩ Kimoza, thu hút cô chú ý đến thành ý đó của Thành Ưng.
Chỉ chờ có thế, ngay khi Giai Kỳ dứt câu, Cửu Thành Ưng như nắm được thóp, giở chiêu ngay lập tức.
" Chỉ cần cô ngoan ngoãn...nghe theo lời tôi...
Chắc chắn sẽ lấy lại được! "
Cửu Thành Ưng cố ý cúi mặt, sát vào bên tai Giai Kỳ, vừa nói vừa thổi hơi thở nóng ấm vào da mặt cô, cử chỉ anh hệt như mấy gả gạ gẫm những cô gái ngây thơ.
Mà, Giai Kỳ đối mặt với hành động và lời nói khác thường của Cửu Thành Ưng, nửa ngờ nửa tin, sau một hồi ngẫm nghĩ, lại gật đầu đồng ý.
" Cửu Thành Ưng...tôi cho anh một cơ hội giúp tôi lấy lại cảm xúc... "
Giai Kỳ xoay mặt, chạm chiếc mũi cao của mình, hờ hững trước đôi môi mỏng của Cửu Thành Ưng. Mang tiếng nhờ cậy sự giúp đỡ của Cửu Thành Ưng, những lại dùng ngữ khí của bề trên, ban phát cho anh một cơ hội.
Khóe miệng của Cửu Thành Ưng tức khắc giật giật, chưa bao giờ anh gặp người con gái nào cao ngạo như vậy, thân anh là một Thừa tướng, lại phải dưới hạ phong của Sở Giai Kỳ.
Cửu Thành Ưng hít lấy một hơi thật sâu, cố nuốt cục tức, cá cắn câu rồi, anh phải nhịn, từ từ xử lí Giai Kỳ.
Cô gái ngạo nghễ kia, đưa ngón tay thon dài của mình, chạm vào cằm Cửu Thành Ưng, từ ánh mắt tới cử chỉ như hồ ly, giọng nói cô ngọt như đường mật, còn mang theo sức hút kì lạ, bổ vào tai Cửu Thành Ưng.
" Nghe cho rõ...anh mà giở trò... "
" Cẩn thận đầu của anh nằm dưới đất! " Giai Kỳ dứt điểm câu cuối, dùng tay chỉ vào đầu mình, tỏ rõ ngụ ý.
Rồi, cô thu lại dáng vẻ câu dẫn kia, quay lại nét lãnh đạm của mình, làm Cửu Thành Ưng phải nuốt một ngụm khí lạnh, kiêng dè.
" Cô Sở
Tôi bị cô đánh bầm giập như vậy...
Đâu có dại mà đùa với ác nữ như cô... " anh lí nhí, gượng cười trước mặt Giai Kỳ.
Song, vẫn có hành động nghiến răng cay cú, Giai Kỳ nhìn ra hết thảy, không bắt bẻ Cửu Thành Ưng, coi như anh biết điều, cô lại ngã người nằm xuống sofa.
Bất thình lình, Cửu Thành Ưng luồng tay xuống người Giai Kỳ, muốn nhấc bỗng cô lên, lại nhận ngay ánh mắt chết chóc từ cô làm anh rén ngang.
" Cửu Thành Ưng làm cái trò gì vậy? " Giai Kỳ lạnh giọng chất vấn.
" Đưa cô qua đó ngủ chung! "
Cửu Thành Ưng đáp một cách điềm nhiên, sắc mặt bỗng oai nghiêm lạ thường, cố tình giả vờ tốt bụng, thành một người đàn ông lịch lãm, ga lăng, còn kèm theo ngữ khí cao ngạo của một Thừa tướng giải thích ngay.
" Cô quên rồi à! Ông nội bảo tôi phải chăm sóc cô!
Ai lại để một cô gái nằm đây! "
Sở Giai Kỳ chẳng chút nể nang, một đá vào ngay ngực Cửu Thành Ưng, lực đá mạnh làm phổi anh đau lên, truyền tới cơn khó thở.
" Sở Giai Kỳ cô...khục khục... " Cửu Thành Ưng ôm lấy lồng ngực.
Còn chẳng đợi anh lấy hơi mở miệng, Sở Giai Kỳ lập tức cướp lời anh.
" Thừa tướng đại nhân ra vẻ cho ai xem...
Với cái chân bị đứt của anh bế nổi tôi sao? "
Cô khoanh tay trước ngực, đánh sát thương tâm lí, làm Cửu Thành Ưng ê mặt, tức đến mức muốn đứng dậy đánh cô. Nào ngờ, anh chưa kịp phản ứng, Giai Kỳ một tay nhấc bỗng anh lên không trung, vác anh trên vai, tiến tới giường, còn thẳng tay vứt anh lên đó.
Hành động này, đáng lí phải là của một người nam nhi như Cửu Thành Ưng, không ngờ sự uy nghiêm của anh điều bị Sở Giai Kỳ cướp sạch sẽ.
Cô gái kia, nhẫn tâm đến mức một chút thể diện nhỏ nhoi cô cũng chẳng chừa lại cho anh, tự mình nằm lên giường, dùng gối ngăn cách hai bên, nhắm mắt ngay lập tức, không đợi Cửu Thành Ưng đánh tiếng.
" Ngủ ngon! " giọng cô the thé, câu nói duy nhất dịu dàng trong những câu cô móc mỉa Cửu Thành Ưng.
Chẳng buồn đoái hoài đến ác nữ bên cạnh, Cửu Thành Ưng nén cơn giận, không chấp nhặt với một cô gái, kéo phần chăn của mình, choàng lên người Giai Kỳ.
Đêm đó, Cửu Thành Ưng trằn trọc, tới tận 3h sáng mới chợp mắt.
Thoáng chốc đã đến sáng hôm sau, trời còn tờ mờ, những tiếng thở mạnh miễn cưỡng Cửu Thành Ưng tỉnh giấc, giật thóp trước cảnh trước mặt.
Ngay ban công, Sở Giai Kỳ mặt nguyên bộ đồ ngủ hôm qua, mở tung cửa đứng ở đó tập võ, từng giọt mồ hôi nhễ nhại từ trán tới ngực, cả eo nhỏ nhễ nhại.
Trong Giai Kỳ lúc này, nóng cực kì nóng, còn đốt mắt người nhìn hơn cả hôm qua, làm Cửu Thành Ưng nhìn đến độ ngượng ngùng, cố kềm lại ánh mắt nhưng tài nào rời khỏi người cô gái ấy.
Giai Kỳ tập động tác nào cũng hút hồn Cửu Thành Ưng, ngực tấn công mông phòng thủ, tí nữa làm anh xịt máu mũi, nhất là lúc cô dang rộng hai chân, soạt ra, mắt anh như kẻ d.âm tặc, nhìn đúng vào ngã vùng mặt hiểm kia, còn nuốt nước bọt * ừng ực *.
Như thể, sáng nay anh không cần dùng bữa sáng nữa, Sở Giai Kỳ đã làm anh no từ mắt lẫn bụng.
" Dậy rồi à? " Giai Kỳ ngừng động tác, thở hơi nặng trịch.
Cửu Thành Ưng bị cô phát hiện, luống cuống gật đầu " ờ " một tiếng ngại ngùng, Giai Kỳ chẳng buồn để ý, cầm lấy chiếc khăn đặt bên cạnh, lau mồ hôi, thủng thẳng bước vào trong.
" Chào buổi sáng Thừa tướng! "
Cô cúi người hành lễ với anh, chẳng thèm đợi anh kịp tiếp thu, cô lại nói tiếp.
" Nếu anh dậy rồi thì tôi xin mạng phép! "
Dứt câu, Giai Kỳ tiến đến chỗ vali, lấy điện thoại mở nhạc, lắc lư cơ thể nóng bỏng đi vào phòng tắm.
Khóe miệng của Cửu Thành Ưng giật giật liên hồi, Giai Kỳ chẳng có ý tốt gì chào hỏi anh cả, chẳng qua đợi anh tỉnh giấc để mở nhạc nghe, thỏa mãn sở thích của cô.
Hàng loạt hành động bất ngờ của cô khiến Cửu Thành Ưng không theo kịp, cứ ngỡ cô là cô gái bình thường, quê mùa. Ai mà ngờ được, cô thật sự rất giỏi, còn rất biết cách gây sự chú ý với đàn ông, từ cách ăn mặc đến hành xử, làm Cửu Thành Ưng bấn loạn đầu óc với cô.
15 phút sau, Sở Giai Kỳ từ trong phòng tắm bước ra, cô diện một bộ đồ ngắn, áo thun dài mặc với quần jean đùi. Chiếc điện thoại vẫn còn đang mở nhạc, cô vừa lắc lư theo điệu nhạc, vừa lấy những vũ khí trong vali. Tất nhiên, không thể thiếu kẹp tóc cô hay dùng, bới gọn mái tóc dài, cánh tay hôm qua bị thương, xoay con dao găm, cài vào đùi, thuần thục như chưa từng xuất hiện vết thương ấy.
Chỉ trong tích tắc, Giai Kỳ trang bị trên mình đủ loại vũ khí, như một nữ đặc công, phong cách khác hẳn với những ngày qua.
" Sở Giai Kỳ cô...cách ăn mặc này... " Cửu Thành Ưng lắp bắp, nói không thành công trọn vẹn.
Giai Kỳ đọc được câu hỏi, tắt chiếc điện thoại, lời nhạc cũng tắt ngấm, nhàn nhạt đáp lại Cửu Thành Ưng.
" Tôi phải đi làm nhiệm vụ! Tất nhiên phải mặc phù hợp rồi! "
" Nhiệm vụ? "
Cửu Thành Ưng buộc miệng nói thành tiếng, chưa đợi Giai Kỳ mở miệng, anh nhanh hơn hỏi cô ngay.
" Cô làm gì chứ? "
" Tôi không ăn không của Cửu gia các người!
Phải làm việc để lấp bụng!
Tiền tôi sắp tiêu hết rồi! " Giai Kỳ thủng thẳng giải thích.
Sau đó, quay người ra ban công, huýt sáo gọi con chim đại bàng của cô. Bàn tay nhỏ vuốt ve lên đầu nó, miệng cô ghé sát thì thầm gì đó rồi thả nó bay đi, khi cô quay người vào Cửu Thành Ưng vẫn trơ mắt nhìn cô chằm chằm.
" Tay của cô ổn chứ? " anh có lòng hỏi thăm, lo ngại vết thương sẽ khiến cô bất tiện trong công việc.
" Nó đang lành dần! " Giai Kỳ chẳng ngần ngại, mở phần băng quấn cho Cửu Thành Ưng xem vết thương.
Nó thật sự đang lành, còn lành một cách thần kì, nó chỉ còn là một vết sẹo, làm Cửu Thành Ưng kinh hồn, một con người bình thường không thể nào tự lành nhanh như vậy.
Nhưng, với Sở Giai Kỳ thì khác, cô là vật thí nghiệm, các tế bào trong người cô sớm đã biến đổi, chúng phân tách nhanh gấp 1000 lần người bình thường.
Do đó, hôm qua cô bị đâm các tế bào ấy bắt đầu phân tách nhanh chóng, hồi phục, làm cô không cảm nhận được ngay cảm giác đau đớn.
Bấy giờ, Cửu Thành Ưng mới tỏ ngọ ngành, xem ra cái miệng cứng của anh hôm qua đã hứa sai với ác nữ, anh bắt đầu chột dạ, sợ mình không giúp cô thực hiện được lời nói.
" Cửu Thành Ưng lần này mày toi rồi! " anh thầm mắng chính mình.