Giọt máu từ lưỡi kiếm nhỏ xuống nền đất lạnh, Giai Kỳ nghiêng đầu, chĩa thanh đoản kiếm sang tên khác, cô nghe rất rõ từng âm thanh của hắn, từ hơi thở đến nhịp tim, cả chuyển động của từng tế bào trong cơ thể hắn, cô cũng nghe ra được. Thính lực của cô quá nhạy, biết hai kẻ kia đang nghĩ gì, đột ngột thu kiếm về, tháo mảnh vải bịt mắt, nhan sắc cô lộ diện trước nhiều người.
Tất cả, từ hai tên cặn bã ở dưới đến thuộc hạ của Cửu Thành Ưng đều ngỡ ngàng, họ luôn nghĩ rằng cô bị mù nên mới dùng vải che mắt, không thể ngờ sao lớp vải ấy là một gương mặt ma mị, quyền lực.
" Chị...cô à...không...
Xin chị tha cho chúng tôi! "
Hai tên kia hớt hải, thấy cô thu kiếm liền bò tới van xin, tưởng bở cô có chút lòng từ bi, hai mắt chúng không ngừng nhìn sang cái xác kia, máu vẫn đang chảy trào từ cái xác ấy, càng nhìn càng sợ, chúng dập đầu không ngừng dưới chân Giai Kỳ.
Sở Giai Kỳ đang lãnh khốc, chốc chốc cơ mặt thay đổi, cười tươi như hoa nở, còn là nụ cười cực kì ngọt ngào, cô vỗ tay * bộp * một cái, ngồi xổm xuống, ánh mắt trong rất ngây thơ dành cho chúng.
" Ôi...
Trông hai người đáng thương làm sao
Như vậy nhé! "
Cô ngừng giọng, chỉ tay ra trước cửa, tươi cười yêu cầu.
" Tôi cho hai người một cơ hội
Hoặc là chạy ra khỏi cánh cửa đó!
Hoặc là đánh bại tôi!
Các người chọn cái nào? " Giai Kỳ thu tay về, giữ nguyên nét mặt ngây thơ trước hai tên đó, cả nụ cười cũng thế.
Tất nhiên, chúng vừa chứng kiến Giai Kỳ giết tên kia ra sao, làm gì có đủ sức lực đánh bại cô, chúng không nhiều lời, lập tức đứng dậy chạy đi.
" Hơi...thật là ngốc mà... "
Giai Kỳ thở dài, lồm cồm đứng dậy, tay cô đỡ lấy mặt, mè nheo trước những ánh mắt ngỡ ngàng. Trông cô bây giờ, đâu có chút nào đáng sợ, ai nhìn cô cũng cảm thấy cô ngây ngô giống với một nữ sinh hơn là một sát thủ, tất cả điều không đoán ra được hành động tiếp theo của cô, chỉ có duy nhất Cửu Thành Ưng và Cửu Thiên Nhạn hiểu.
Thành Ưng nhìn ra từ sâu trong đôi mắt ngây thơ kia là một con quỷ dữ đang ẩn náu, giống với trong phim, những người tàn ác thường ngụy trang cho mình một bộ mặt lương thiện, ngây thơ. Sở Giai Kỳ của bây giờ chính là hiện thân của nhân vật ấy, anh đoán trước hai tên kia sẽ không chạy thoát được.
Nhưng, càng nghĩ càng thấy lạ, nhìn ra đó chúng đã sắp chạy tới cổng lớn, Sở Giai Kỳ vẫn đứng ở một chỗ, làm đại não của Cửu Thành Ưng bắt buộc hỏi.
" Cô ta định để chúng đi thật sao? " câu hỏi trong suy nghĩ vô tình cất thành tiếng.
Cửu Thiên Nhạn nhàn nhạt đáp từ " không ", chậm rãi ngước nhìn kên trời cao, Cửu Thành Ưng cũng lập tức nhìn theo. Phía trên đầu họ, xuất hiện một con chim đại bàng, đang sải cánh bay lượng, nó phát ra những tiếng kiêu oanh liệt, lượn vòng mãi trong khu biệt thự.
Sở Giai Kỳ của lúc này cũng ngẩn đầu lên, khuôn miệng nhỏ nhắn mở to lên một từ " woof ", như đang gọi tới con chim đại bàng ở phía trên.
Nó sải cánh rộng, hòa mình trong bầu trời, bay vút qua khỏi cánh cổng lớn, quát lên tiếng kiêu mãnh liệt, ngân dài đến chói tai.
" Á!!! "
Tiếng hét kinh hoàng của hai tên kia bỗng vang lớn, thu hút sự chú ý của tất cả người trong biệt thự đang dáng mắt lên trời cao, nhìn ra.
Đoạn, khi hai tên cặn bã vừa đặt chân đến mép cửa cổng, bất thình lình xuất hiện mấy con sói to lớn ở trước mặt chúng, gầm gừ, lũ sói một phát nhảy qua bức tường rào cao lớn, xúm lại cắn xé hai tên kia. Mỗi tên bị từ 4 5 con đua vào day dứt, chống trả trong vô lực, chỉ biết kêu gào thảm thiết, rồi bị những con sói đó kéo lê lết quay lại chỗ Giai Kỳ.
Cửu Thành Ưng chứng kiến, sực nhớ lời của Cửu Thiên Nhạn đã kể, Giai Kỳ từ nhỏ lớn lên cùng sói hoang, đi đâu cũng có chúng, chắc chắn vừa nãy cô đã truyền tin với con đại bàng kia, để nó kêu gọi những con sói này, làm theo mệnh lệnh của cô.
Hai tên cặn bã ấy, từ đầu đã không có đường thoát, Giai Kỳ lại muốn cho chúng có vài giây mừng rỡ trước cổng lớn, rồi lại dập tắt đi niềm vui đó của chúng đúng lúc.
Cách hành quyết này, đúng là tàn nhẫn hơn bất kì cách thức giết người nào khác!
Giai Kỳ thủng thẳng, ngồi xổm, chống tay đỡ lấy khuôn mặt nhỏ, còn đưa ngón tay thon dài của mình quẹt quẹt, chỉ trỏ vào từng tên đang nằm thoi thóp ở bên dưới.
Cả hai tên đều bị sói cắn tan tành, cổ họng liên tục phúng ra những dòng máu đỏ tươi, tên nhỏ con nhất thảm hơn, ruột của hắn bị sói móc cả ra, thành một mớ hỗn độn, chúng chỉ còn thoi thóp hơi thở sắp lìa đời, đôi mắt mờ đục không thiết nhìn mọi thứ.
" Tội nghiệp quá!
Sao lại không nhanh chân hơn chứ? "
Cô cất giọng thương xót, pha vào sự man rợ, cơ mặt của cô lúc này dần thay đổi, bàn tay trái đưa lên, che hờ đi chiếc mũi cao, đôi mắt híp hết cỡ, cùng nụ cười sát nhân, Giai Kỳ lật mặt hoàn toàn, cười hả hê trên cái chết của chúng.
" Dọn dẹp cho sạch sẽ vào! " cô đứng bật dậy, quay lại phong thái lạnh như băng của mình, ra lệnh cho những con chó sói.
Chúng thay phiên nhau, ăn thịt ba cái xác kia, tay, chân, đầu, mỗi một bộ phận điều bị chúng xé đứt rời, chúng như mãnh thú đói khát, con nào con nấy cũng tranh giành phần thịt tươi, kể cả con chim đại bàng trên cao, cũng chen vào liếm láp.
Trước màn hành quyết rùng rợn này, mỗi một người trong biệt thự đều run rẩy trước Sở Giai Kỳ, không chỉ riêng họ cả Cửu Thành Ưng cũng phải toát mồ hôi lạnh.
Ba cái xác kia bị phanh thây, ăn đến mẫu xương cuối cùng, máu trên đất đều bị những con sói liếm sạch sẽ, cảnh này trông như phim kinh dị, khiến từng người kéo nhau nôn mửa.
Bấy giờ, Cửu Thành Ưng mới tỏa, vì lí do gì mà đàn chó Pit Bull của anh lại sợ Sở Giai Kỳ đến vậy, đơn giản cô xem mình là sói, đã là sói sẽ không bao giờ thua trước những con chó cấp bậc thấp.
Và, cả chuyện cô đưa mũi ngửi vào cơ thể anh, đó là hành động xác nhận bạn tình của loài sói, làm anh rùng mình không thôi.
Sở Giai Kỳ - một ác nữ, tâm lí vặn vẹo, rối loạn nhân cách, bình thản, dùng mảnh vải che lại đôi mắt, quay người vào trong, cúi đầu trước Cửu Thiên Nhạn.
" Cảm ơn ông đã cho cháu món quà tuyệt vời này! " giọng cô mềm mỏng, rất kính trọng Cửu Thiên Nhạn.
Có lẽ, ông là người duy nhất được cô đối xử đặc biệt, mọi hành động đến lời nói của cô luôn giữ kính ngữ.
Cửu Thiên Nhạn xem xong màn hành quyết, không nói nhiều lời, dặn vỏn vẹn vài câu với Giai Kỳ.
" Giai Kỳ, hãy ngoan ngoãn ở đây đến khi ta quay lại tổ chức lễ đính hôn nhé! " ỗng vỗ nhẹ lên vai cô.
Xong, quay người sang Cửu Thành Ưng, ngẩn mặt nghiêm giọng với anh.
" Chăm sóc Giai Kỳ giúp ta! " câu nói ngắn gọn và dứt khoát.
Cửu Thành Ưng chưa kịp trả lời, ông xoay lưng độc đoán, lớn tiếng trước cả hai câu cuối.
" Từ giờ hai đứa phải ở chung phòng với nhau!
Ta sắp xếp xong việc sẽ làm lễ đính hôn cho hai đứa! "
Dứt lời, ông không cho phép Cửu Thành Ưng phản đối, cao ngạo đi ngay, để lại Thành Ưng phía sau bất mãn, cùng Sở Giai Kỳ đang nghiêm trang hành lễ tiễn chân ông. Đợi đến khi bóng ông khuất tầm mắt, Giai Kỳ bước đến chỗ của lũ sói, cất tiếng lạnh ngắt.
" Rút đi! "
Sau tiếng nói ấy, lũ sói lập tức ngoạm lấy những phần còn sót lại của thi thể, chạy như tên lửa, phóng ra khỏi biệt thự, chỉ còn lại duy nhất con đại bàng kia bay đáp xuống tay Giai Kỳ.
Chẳng mấy chóc, khu vực đầy máu kia lại sạch sẽ đến lạnh người, một vết máu cũng không còn, cả mùi máu tanh cũng phai mờ trong không khí. Giai Kỳ mang theo con chim, bước tới chỗ Đinh Hề Tiết, như một nữ chủ nhân thực thụ của nơi đây, ra lệnh với anh.
" Dọn đồ của tôi đến phòng Thừa tướng! " cô nói ngắn gọn, dùng bá khí kinh hoàng dọa Đinh Hề Tiết sợ hãi.
" Vâ...ng... " anh lắp bắp cất giọng, như không muốn nghe theo nhưng lại sợ.
Cửu Thành Ưng lập tức lên tiếng " Đứng yên đó! " anh lệnh cho Đinh Hề Tiết, rồi anh nhanh chóng bước tới chỗ Giai Kỳ, gương mặt hậm hực, gắt gỏng trước mặt nhiều người.
" Sở Giai Kỳ ai cho cô cái quyền lộng hành ở đây? "
Giai Kỳ thở một hơi nặng trịch, thả tay cho con chim bay đi, dựa vào mùi hương và nhịp đập trái tim, cô xoay mặt đúng ngay vào Cửu Thành Ưng, nhàn nhạt đáp.
" Anh không nghe rõ Cửu chủ đã dặn dò gì sao? " cô cao ngạo hỏi anh, còn nâng gương mặt lạnh tanh của mình đối chất.
Cửu Thành Ưng bị lời cô nói đến cứng họng, rất muốn cãi lại cô, thế nhưng nhìn ác nữ trước mặt, anh lại không dám đem thân thể ra chọi với một cổ máy giết người.
" Hề Tiết, làm theo lời cô ta đi! "
Anh bất lực, miễn cưỡng cho Giai Kỳ tung hoành, thân anh bây giờ đang bị thương, không lo nổi những chuyện cỏn con này. Cửu Thành Ưng định bụng, đợi bản thân khỏe lại sẽ tìm cách dạy dỗ lại Sở Giai Kỳ, uốn nắn ác nữ này, rồi tống cổ cô ra khỏi nơi này.