Bố Hạ vì lấy cắp số tiền lớn nên bị kết án tù thời hạn 7 năm, bị giam giữ tại nhà tù thành phố A. Cùng lúc đó mẹ Hạ đã nộp đơn xin ly hôn, lần này có Dư Thính giúp đỡ, tòa án trực tiếp phán bố Hạ tay trắng ra đi.
Dư Thính vẫn không yên tâm, sau khi xét xử kết thúc đã liên hệ với Giang Hoài.
Giang Hoài ở đầu bên kia điện thoại cũng không lạ gì nữa, nở nụ cười: “Công cụ hình người?”
Dư Thính mềm giọng làm nũng: “Làm gì có, em là coi anh như anh rể tương lai mà.”
Giang Hoài thích nghe những lời này, không vòng vo nữa, chọc thủng mục đích của cô: “Vẫn là chuyện của bạn em?”
Dư Thính nói: “Đúng vậy, em sợ ông ta được giảm án rồi ra ngoài làm phiền dì Hạ, làm phiền anh Giang Hoài nghĩ cách, để ông ta sống tốt trong đó vài ngày.”
Chỉ cần là bố Hạ chưa chết, để lại suy cho cùng vẫn là một phiền phức lớn.
Vài ba năm sau Hạ Thất Thất có thể đã đến những thành phố khác sống rồi, nhưng không thể đảm bảo rằng bố Hạ sẽ không tìm thấy họ sau khi ra ngoài. Vì vậy cách tốt nhất để ngăn chặn tại hoạ về sau chính là cắt đứt những suy nghĩ dây dưa của ông ta, để dù ông ta có ra rồi cũng không dám tiếp tục tìm đến làm phiền.
Giang Hoài có đường đi rộng rãi, nhiều phương pháp, để anh ấy xử lý là thích hợp nhất.
Giang Hoài mỉm cười: “Được, anh sẽ làm.”
Dư Thính vui vẻ: “Cảm ơn anh Giang Hoài, anh Giang Hoài thật tốt.”
Gác điện thoại, vẻ mặt người đàn ông mang theo ý cười nhìn về phía Dư Dung đang chỉnh sửa văn kiện trên bàn làm việc.
Sống lưng chị thẳng tắp, hoàn toàn tập trung, tốc độ ngón tay lật xem văn kiện rất nhanh. Phát giác được ánh nhìn của Giang Hoài, Dư Dung không ngẩng đầu lên: “Thính Thính?”
“Ừ.” Giang Hoài thong dong lười biếng dựa vào sô pha, nghịch điện thoại trên tay: “Tính cách cô em gái này của cô không giống cô.”
Dư Dung tính tình ngay thẳng, hành động dứt khoát lưu loát, tuy là thương nhân, nhưng lại không có sự gian xảo quỷ quyệt của một thương nhân. Dư Thính lại khác, nhiều tâm tư hơn, thủ đoạn nhỏ nhặt càng nhiều, biết cách làm việc, càng biết lợi dụng mối quan hệ cá nhân để đạt được mục đích.
So với Dư Thính, tính cách của Dư Dung rõ ràng phải chịu nhiều thiệt thòi.
Anh ấy ngồi ở trước mặt Dư Dung, nằm xuống bàn nhìn chị: “Tôi đã giúp em gái bảo bối của cô. Cô là chị gái có muốn mời tôi một bữa không?”
Gương mặt Dư Dung vô cảm, tiện tay ném tập văn kiện đến trước mặt anh, giọng điệu tương đối lạnh lùng: “Đây là công ty, chỉnh đốn lại thái độ của anh.”
Khóe miệng Giang Hoài giật giật, bỗng nhiên cảm thấy nhàm chán.
“Lần cuối cùng, sau này em ấy còn tìm anh làm gì nữa, trực tiếp liên hệ với tôi.”
Dư Dung liếc mắt nhìn thời gian, cầm áo vest của mình lên bước ra ngoài: “Chuẩn bị xe, chúng ta đi chợ khảo sát.”
**
Từ sau khi giải quyết được vấn đề gian nan nửa đời người, mẹ Hạ và Hạ Thất Thất ngày nào cũng mang nụ cười và vẻ rạng rỡ trên mặt, hoàn toàn khác hẳn so với trước đây.
Nhìn thấy họ vui vẻ, Dư Thính cũng rất vui, đồng thời cũng cảm thấy có cảm giác thành tựu.
Để cảm ơn Dư Thính, mẹ Hạ ngày nào cũng sẽ làm những món ngon khác nhau cho cô, còn có đủ loại điểm tâm, trong thời gian ngắn thành công làm Dư Thính béo lên một cân.
Phương thức báo đáp của Hạ Thất Thất càng đơn giản thô bạo hơn, đó chính là học bổ túc.
Mỗi ngày chỉ cần Dư Thính rảnh rỗi đều sẽ học bổ túc học bổ túc học bổ túc, ngay cả khi cô đang nửa tỉnh nửa mê, Hạ Thất Thất cũng sẽ ghé vào tai cô, nói với cô: “Chăm chỉ học tập, thi vào 985.”
Sau một thời gian học lớp bổ túc ma quỷ và các chiến lược tẩy não, trường học cũng chính thức nghênh đón kỳ thi cuối kỳ.
Có lẽ phương pháp của Hạ Thất Thất có hiệu quả, Dư Thính đã phát huy hơn hẳn bình thường trong kỳ thi cuối kỳ, thành công đạt được điểm số 480.
Cô lại tra điểm của Yến Từ và Hạ Thất Thất, không có gì ngoài ý muốn, hai người một người đứng nhất toàn khối, một người đứng thứ ba toàn khối, ở giữa lại là cái tên chói mắt của Quý Thời Ngộ.
Dư Thính nhìn thấy cái tên này lại đầy một bụng tức.
Xu đọc của cô vẫn còn kém một chút mới mua được chương 25. Dư Thính quyết định tích lũy nhiều xu hơn, một lần đọc hết, một lần chịu đựng, để sau này đỡ bị đả kích.
Dư Thính quyết định đợi đến khi vũ hội kết thúc mới đối mặt với tất cả những việc này.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của Hải Xuyên tổ chức sau kỳ thi cuối kỳ một tuần, hàng năm đều sẽ tổ chức một bữa tiệc khiêu vũ, những học sinh được yêu thích nhất do toàn trường bình chọn sẽ lên nhảy điệu đầu tiên. Cuộc bình chọn này hoàn toàn dựa trên nhan sắc và độ nổi tiếng, năm ngoái Dư Thính cũng có tên trong danh sách, nhưng vì danh tiếng quá kém nên bị đàn chị đá ra khỏi danh sách. Quý Thời Ngộ thông minh còn đẹp trai, đứng số một trong đám nam sinh bên đó, lúc đó Dư Thính không thích anh ta nhảy cùng cô gái khác, nên đã liên hệ với nhân viên nội bộ để hủy phiếu bầu của anh ta.
Mỗi lần bình chọn sẽ được mở trước một tháng, kết thúc một tuần trước lễ kỷ niệm.
Dư Thính đã tính toán số ngày, ngày kia chính là thời hạn cuối cùng.
Từ lúc không để ý đến Quý Thời Ngộ, cô cũng không thèm để ý đến những thứ hoa hoè hoa sói này nữa.
Nhưng Dư Thính rất sợ mình đứng thứ nhất. Nếu đứng thứ nhất sẽ phải nhảy với Quý Thời Ngộ…
Không được.
Xui xẻo!!
Dư Thính cảm nhận được mối nguy, lập tức đăng nhập vào diễn đàn của trường và nhấp vào phần bầu chọn của trang sự kiện.
Không xem thì không sao, xem một cái mà huyết áp của cô đã tăng vọt.
Đứng đầu danh sách nam sinh: Yến Từ.
Đứng đầu danh sách nữ sinh: Âu Dương Nặc Vũ.
Cái tên Mary Sue này là ai vậy!!
Dư Thính nắm chặt điện thoại, đứng dậy chạy tới chỗ của Cố Song Song, đưa màn hình qua, khí thế hung hãn hỏi: “Cô gái này là ai?”
Cố Song Song liếc nhìn, rồi thản nhiên trả lời: “Lớp quốc tế khối 12, sao vậy?”
Dư Thính nhíu mày: “…Tại sao tớ chưa chưa từng nghe nói.”
Cô gái trên ảnh đại diện của phần bình chọn mặc Hán phục đứng trong rừng lá phong, cho dù là ngũ quan hay là khí chất đều tạo ra được một vẻ đẹp mông lung. Ý cảnh không tồi, nhưng so với cô còn kém xa!
Dư Thính lại lật tìm trên danh sách, cuối cùng tìm thấy tên của mình ở cuối bảng.
—— 35 phiếu bầu.
Mẹ kiếp, có nhầm lẫn gì chăng?
Cô vậy mà lại ở cuối cùng? Cô vậy mà lại ở cuối cùng???
Dư Thính không dám tin, mở giao diện lên rồi lại đóng lại, đóng lại rồi lại mở lên, lặp đi lặp lại nhiều lần mới xác nhận rằng mắt của mình không có vấn đề.
Cô, thực sự là người cuối cùng.
Cố Song Song nhìn nét mặt méo mó của cô, biết cô không can tâm bởi vì số phiếu bầu, lập tức vỗ vai động viên cô: “Sự việc ở phòng thí nghiệm đó của cậu đã thu hút không ít thù hận, 35 phiếu bầu là nhiều rồi. Hơn nữa nhân duyên của đàn chị này thật sự không tệ, cầm kỳ thư hoạ đều tinh thông, tính cách lại dịu dàng, còn là phó hội trưởng hội học sinh, con trai nhất định sẽ chọn chị ấy. “
Dư Thính hoàn hồn lại hỏi: “ Vậy tại sao Yến Từ cũng ở trên đó?”
“Cái gì?”
Cố Song Song không quan tâm đến những hoạt động chỉ dành cho người đẹp này, nghe thấy tên của Yến Từ thì ngây ra, ghé đến nhìn một cái: “Cũng không kỳ lạ, cậu nhìn Yến Từ đi.” Nói xong quay về phía chỗ ngồi của Yến Từ rồi hất cằm lên.
Dư Thính nhìn qua phía Cố Song Song ra hiệu.
Giữa đám đông ồn ào, anh lặng lẽ ngồi tại chỗ, mái tóc cạo trọc đã dài tới mức thích hợp, mặc dù đang mặc đồng phục học sinh như những người khác, nhưng khí chất trầm lặng vẫn tách biệt với những người khác.
— Đẹp trai.
— Đẹp quá.
Dư Thính kìm lòng không đậu mà chăm chú nhìn anhh đến xuất thần.
Yến Từ hình như cảm nhận được ánh mắt, ngẩng đầu lên chớp mắt với cô, khóe môi nở một nụ cười cực kỳ nhạt, biểu cảm thờ ơ vừa nãy lập tức có thêm vài phần ấm áp.
Hô hấp Dư Thính tắc nghẽn, vội vàng hoảng loạn lấy sách che mặt.
Yến Từ nghi hoặc, nghiêng đầu, gửi cho cô một dấu chấm hỏi qua Wechat.
Dư Thính không trả lời, thảo luận với Cố Song Song trong phẫn nộ: “Hừ, đều là một lũ cuồng nhan sắc.”
Vẻ mặt Cố Song Song lạnh nhạt: “Ồ.”
Dư Thính: “…”
Dư Thính đỏ mặt: “Tớ khác họ, tớ là một người tốt chỉ nhìn vào nội tâm.”
Vẻ mặt của Cố Song Song không thay đổi: “Ồ.”
Dư Thính: “…”
Mẹ kiếp.
Vốn dĩ cô khác với họ, cô chính là người đã có giao tình với Yến Từ ngay từ đầu!
Dư Thính đổi chủ đề, chỉ vào số phiếu bầu trên màn hình, không can tâm nói: “Cái, cái đó cũng không đến mức nhiều phiếu vậy chứ, cậu nhìn xem tận mấy nghìn phiếu bầu rồi, lẽ nào toàn bộ nữ sinh trong trường đều bình chọn cho cậu ấy sao?!”
Cố Song Song thở dài, kiên nhẫn giải thích: “Mỗi người đều có năm phiếu trong tay, hơn nữa Yến Từ đã giành được giải thưởng trong cuộc thi, số phiếu bầu này hoàn toàn hợp lý. Cậu xem, Quý Thời Ngộ chỉ được vị trí số bốn.”
Không hiểu sao Dư Thính lại cảm thấy khó chịu.
Trước kia Yến Từ không lộ diện, thành tích bình thường, mọi người đều ghét bỏ, bây giờ anh trở nên đẹp trai, lại giành được vinh quang cho trường, đám người này mới biết tán thưởng?
Cứ nghĩ đến việc Yến Từ sẽ khiêu vũ với nữ sinh xa lạ trong vũ hội, nói không chừng còn bị đám nữ sinh nhiều chuyện ghép CP, cô lại tức không chịu được.
“Đừng nóng giận, mau thu dọn đồ đạc đi, sắp tan học rồi.”
Dư Thính chán nản quay về chỗ ngồi, tay chân nhanh nhẹn thu dọn sách vở trên bàn, cuối cùng cầm cặp sách lên, hất một cái, quay người rời đi, cũng không quan tâm đến dây đeo cặp sách đánh vào mặt của Yến Từ ở phía sau.
Yến Từ ôm phần da bị đánh vào mờ mịt vài giây, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi đi theo.
Anh kéo ống tay áo của Dư Thính: “Thính Thính…”
Dư Thính hất ra.
Yến Từ lại kéo, cô lại hất ra.
Hai người lôi kéo nhau cả một đường, thấy sắp tới cổng trường, Yến Từ lấy can đảm nắm lấy ngón tay cô.
Bàn tay của Dư Thính rất nhỏ, cũng rất mềm mại, cơ thể trời sinh tính hàn khiến đầu ngón tay cô lạnh như băng, cầm trong lòng bàn tay vô cùng thoải mái.
Yến Từ cố gắng hết sức để xem nhẹ xúc cảm nơi đầu ngón tay, vành tai hơi phiếm hồng.
Đôi lông mi dài của anh khẽ run, ánh mắt sạch sẽ vô hại, giọng nói dịu dàng: “Tức giận à?”
Dư Thính cúi đầu, ngón chân nghịch viên sỏi nhỏ.
Yến Từ nhíu chặt lông mày, thăm dò: “Hả?”
Hơi thở của anh cũng trở nên cẩn thận, làm Dư Thính không nỡ tiếp tục giở tính nữa, nhưng cứ nghĩ đến bảng xếp hạng cô lại cảm thấy chua xót.
Dư Thính ngẩng đầu lên, khóe miệng cụp xuống, ánh mắt tủi thân: “Tôi không muốn cậu khiêu vũ với cô gái khác…” Nói đến đây, Dư Thính cảm thấy có hơi muốn khóc.
Yến Từ sửng sốt, sau đó cười thành tiếng.
Anh cúi người nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mi ẩm ướt của Dư Thính, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu chầm chập: “Ngoại trừ Thính Thính, tôi sẽ không khiêu vũ với ai.”
Dư Thính có chút không tin: “Thật sao?”
Thiếu niên gật đầu, nói với giọng chắc nịch: “Thật.”
“Vậy cậu xếp hạng nhất, phải làm sao?”
Yến Từ nói: “Tôi đang tìm người hủy phiếu bầu.”
Ánh mắt Dư Thính lóe lên, ngập ngừng hỏi: “Vậy, vậy tôi muốn nhảy điệu nhảy đầu tiên với cậu thì phải làm sao?”
Yến Từ suy nghĩ một lúc: “Đẩy số phiếu bầu của cậu lên.”
“!!!”
Thật là một người thông minh!!
Dư Thính kìm nén sự vui mừng, lắc lắc bàn tay đang được anh nắm lấy: “Như vậy liệu có hơi không có đạo đức không?”
Yến Từ bình tĩnh nói ra năm chữ: “Tôi không có đạo đức.”
Được rồi, thoải mái rồi.
Cô muốn quang minh chính đại khiêu vũ với Yến Từ trước mặt tất cả giáo viên và học sinh trong trường, để tất cả mọi người biết rằng Yến Từ là của cô.
Là của cô?
Ý nghĩ này làm Dư Thính kinh ngạc, sau đó cô liếc nhìn gương mặt của thiếu niên, có chút lo lắng và ngượng ngùng.
Có lẽ…
Cô có hơi hơi thích cậu chăng?
*Tác giả có điều muốn nói:
Yến Từ: Chỉ cần tôi không có đạo đức, đạo đức không thể trói buộc tôi QW