• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans: Bún

Rạng sáng ngày hôm sau, Dư Thính đến nhà Yến Từ để đón anh.

Không trực tiếp về nhà, hai người đi đến trung tâm mua sắm trước.

Vào ngày lễ tết, lưu lượng khách của trung tâm mua sắm tăng gấp mấy lần so với trước kia, xác suất gặp phải một đôi người yêu cũng cao hơn bình thường. Nhìn những đôi tay nắm chặt kia, Dư Thính vô thức nhìn về phía Yến Từ.

Dường như phát giác được, Yến Từ chủ động vươn lòng bàn tay: “Dắt.”

Chỉ một từ đơn giản, cũng khiến Dư Thính mím môi xấu hổ.

Cô đưa tay của mình qua, đối phương lập tức mười ngón tay đan xen với cô. Lòng bàn tay của anh dày rộng, khớp ngón tay có lực, khi nắm tay cô làm Dư Thính rất có cảm giác an toàn.

“Mua gì?”

Dư Thính dẫn Yến Từ vào một cửa hàng quần áo nam, thuận tay chọn vài bộ rồi đưa cho anh: “Thử xem.” Tháng chín ở Giang Thành là lúc thời tiết ẩm ướt nhất, vài bộ quần áo cô lấy này có độ dày vừa phải, thời gian này mặc là vừa hay.

Vẻ mặt Yến Từ nghi ngờ, sau đó cau mày: “Anh có rất nhiều quần áo.”

Dư Thính phồng má, trên mặt tràn đầy vẻ không vui: “Chẳng lẽ anh mặc quần áo cũ đi gặp phụ huynh của em?”

Gặp phụ huynh là mấy chữ rất trang trọng, Yến Từ lập tức trở nên nghiêm túc, không dám chậm trễ, ngoan ngoãn đi vào phòng thử đồ để thay đồ.

Rất nhanh, đối phương từ bên trong bước ra.

Yến Từ vốn đã là một giá treo quần áo di động, người cao chân dài, vai rộng eo hẹp, tỷ lệ gần như hoàn hảo, cho dù mặc túi nhựa trên người cũng đẹp, càng không nói đến quần áo được cô lựa chọn cẩn thận.

Tay áo hơi dài, Yến Từ kéo cổ tay áo lên, động tác lộ ra vài phần gợi cảm tùy ý.

“Được chưa?”

“Thử cái này đi.” Dư Thính thích thú, lại cầm lấy vài bộ nhét vào tay anh: “Còn có vài bộ này, đều thử đi.”

Yến Từ: “…”

Anh thở dài, can tâm tình nguyện thỏa mãn ham muốn thay quần áo của Dư Thính.

Sau hơn nửa giờ, Dư Thính dắt Yến Từ đã thay hình đổi dạng rời trung tâm mua sắm.

“Chờ đã.” Lúc vừa lên xe, Yến Từ đã kéo Dư Thính trở lại.

Cô nghi ngờ nhìn sang.

Yến Từ trịnh trọng nói: “Quà tặng.”

“… Hả?”

“Gặp phụ huynh không thể đi tay không.”

… Đoán chừng lại là trong sách dạy.

Dư Thính cố nén cười: “Vậy tiền của anh có đủ mua quà không?”

Yến Từ thành thật lắc đầu.

Anh chỉ để dành chi phí sinh hoạt cho bản thân, phần lớn toàn bộ giao cho Dư Thính giữ, căn bản không có dự trữ tiền cho các hạng mục khác.

Dư Thính không ngạc nhiên chút nào, lấy điện thoại ra chuyển một khoản tiền qua: “Anh xem đi.”

Yến Từ nhấp mở màn hình, ghi chú chuyển khoản là: [Tiền tiêu vặt.]

Lông mày anh giãn ra, ánh mắt có chút ấm áp.

**

Mười giờ, cả hai vội vã về nhà trước giờ ăn trưa.

Dư Chi Châu và Giang Hoài đều đã đến, đang chơi cờ trong phòng khách. Hai bên đánh hăng say, nhưng nhìn từ biểu cảm, Dư Chi Châu rõ ràng nằm ở thế hạ phong.

“Anh, chị em đâu?”

“Đi cho ngựa ăn rồi.” Dư Chi Châu không ngẩng đầu, tay cầm quân cờ nâng lên hạ xuống, lại hạ xuống nâng lên, do dự không biết đặt quân cờ xuống đâu.

“Ồ.” Dư Thính kéo Yến Từ: “Vậy em đưa Yến Từ về phòng chơi nhé.”

Tay Dư Chi Châu run lên một cái, ngay lập tức bật thốt lên: “Không được!”

“Hả?”

Dư Chi Châu cảnh giác nhìn chằm chằm Yến Từ, nghiến răng nghiến lợi một hồi nói: “Em không thể tùy tiện đưa con trai vào phòng của mình.”

Dư Thính thối mặt: “Em để cửa mở cũng không được sao?”

“Mở…” Hầu kết của anh lăn hai vòng, càng tức giận hơn: “Không được, không được chính là không được, em đi tìm chị của em cho ngựa ăn đi, còn cậu đến chơi cờ với tôi.”

Mẹ nó, đánh không lại Giang Hoài chẳng lẽ lại đánh không lại một đứa nhóc sao?

Dư Chi Châu lập tức tràn đầy tự tin, không đợi Yến Từ đồng ý đã cưỡng ép ấn anh ngồi vào chỗ của mình, sau đó kéo Giang Hoài ra, sắp xếp lại bàn cờ: “Biết đánh không? Không biết thì tôi dạy cậu.”

Yến Từ tự nhiên thong dong: “Bình thường.”

Nghe lời này, Dư Chi Châu nhướng mày, khiêm tốn nói: “Không sao, tôi nhường cậu.”

Yến Từ: “Ồ.”

Nhìn điệu bộ này, Dư Thính biết anh trai cô sẽ bị ngược rồi.

Cô mặc kệ người anh trai nghiêm túc hơn cả học sinh cấp ba của mình, chạy chân sáo đi tìm Hạ Thất Thất, đợi một lúc sau, Dư Thính lại quay trở về.

Đúng như dự đoán, anh trai cô quả nhiên đã bị Yến Từ ngược dã man.

Giang Hoài ở một bên quan sát cười chế nhạo nói: “Gà.”

Yến Từ hỏi Dư Chi Châu đang ủ rũ thất vọng: “Còn đánh chứ?”

“…”

Đánh cái rắm!

Tên rác rưởi chơi không lại, vậy thì sử dụng mánh khoé!

“Tiền mặt hay là quét mã.” Yến Từ lại hỏi.

Dư Chi Châu nghiến răng nghiến lợi, hung hăng lườm Yến Từ một cái, rút mười tờ từ trong ví ra. Tiền mặt không đủ, anh lại cưỡng ép cướp ví của Giang Hoài, lúc này mới gom đủ 3000 đập trước mặt Yến Từ, hung ác nói: “Coi như cậu may mắn.”

Yến Từ đếm tiền, không chút khiêm tốn: “Đó là thực lực.” Nói xong, lại rút ra ba tờ trả lại cho Dư Chi Châu: “Thu giá người thân.”

…??

Biến đi!

Ai là người thân của cậu, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!

Yến Từ chẳng thèm để ý, cầm tiền đầy tay rời khỏi chỗ ngồi.

Giang Hoài vẫn chưa đi, mở ví da lật trái lật phải, sau khi chắc chắn rằng đã hết sạch, mới thở dài thườn thượt: “Nhớ trả lại tiền cho tôi.”

Dư Chi Châu trợn mắt nhìn anh: “Tìm chị tôi đi.”

Giang Hoài: “.”

**

Khi đi đến một nơi không có ai, Yến Từ mới lén lút đưa xấp tiền đến trước mặt Dư Thính: “Đây, tiền tiêu vặt.”

Dư Thính hết sức kinh ngạc.

Không ngờ cô mới đi chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, Yến Từ đã lấy được mấy nghìn từ trên người anh trai của mình.

Yến Từ phân tích ý tứ trong ánh mắt cô, sợ bị hiểu lầm, lập tức giải thích: “Anh ấy nhất định đánh cược cho bằng được, đừng trách anh.” Nói xong thì vô tội chớp mắt.

Dư Thính không nghi ngờ.

Anh trai cô chắc chắn đang cố gắng gây khó dễ cho Yến Từ, không ngờ rằng lại bị vương giả giết không còn manh giáp.

“Anh của em trước giờ đều không quá thông minh.”

”Ừ.” Yến Từ gật đầu: “Có thể nhìn ra.”

Dư Thính nhướng mi lén lút nhìn anh mấy lần, ngập ngừng hỏi: “Nhà em trừ chị gái em ra, hình như đều không được thông minh cho lắm. Anh… anh sẽ để ý chứ?”

Yến Từ nói: “Không sao, trong nhà có một người thông minh là đủ rồi.”

Trong phút chốc, Tim của Dư Thính đập như trống.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, Yến Từ cười híp mắt, cố ý trêu chọc cô: “Anh nói chị gái của em.”

Quả nhiên, sắc mặt Dư Thính lại thay đổi.

Yến Từ đột nhiên cảm thấy thú vị, ngay lập tức hiểu được tại sao có những chàng trai lại thích trêu chọc bạn gái của mình đến vậy, bởi vì… thật sự rất vui khi nhìn cô ấy thay đổi sắc mặt.

Dư Thính biết anh đang trêu chọc cô, cũng không tức giận, kéo một ngón tay của anh, dắt anh về phòng của mình.

Phòng của cô hướng về phía mặt trời, được trang trí theo phong cách công chúa.

Đẩy cửa bước vào đã thấy ban công thoáng đãng, bên trên được trang trí bằng nhiều loại hoa đẹp khác nhau, còn có chiếc ghế treo bằng mây xinh xắn.

Căn phòng sạch sẽ khiến Dư Thính rất hài lòng, liếc thấy trên giường có một nếp nhăn, Dư Thính lập tức chạy tới vuốt phẳng, sau đó nói với anh: “Yến Từ, anh ngồi xuống đây, trong hộp đó đều là đồ ăn vặt, anh muốn ăn gì thì lấy.”

Xông vào mũi đều là hương thơm trong phòng, có nước hoa, dầu thơm, nước giặt, các loại mùi hương trộn lẫn với nhau, khó mà phân biệt được đâu là mùi gì.

Yến Từ có chút không quen với mùi này, nhưng khi nghĩ đến sau này mỗi ngày đều phải ngửi mùi vị này trải qua quãng đời còn lại, lại lập tức ép cơ thể mình làm quen với nó. Anh không nhìn loạn xung quanh, ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế sô pha vô cùng mềm mại.

Vừa ngồi xuống, cơ thể lập tức chìm vào bên trong.

Ở chỗ xương cụt kêu bộp một tiếng, hình như có thứ gì đó, anh cau mày, đưa tay lấy một gói khoai tây chiên màu xanh lam ra.

Dư Thính trợn to hai mắt, đột nhiên nhớ tới buổi sáng lén lút đến đây ăn đồ ăn vặt, sợ dì Tô phát hiện, thế là nhét túi bao bì vào trong đó.

Xoạt——

Dư Thính giành lấy, vò thành hình tròn rồi ném vào thùng rác.

Sau đó, Yến Từ lại lấy từ đó ra một cuốn truyện tranh.

Trên đó viết—

“Lần đầu thể nghiệm dã thú.”

Hai người nam nữ chính trần trụi không một tấc vải đang đối mặt với nhau.

Dư Thính choáng váng, ngay giây tiếp theo cô giật lấy cuốn sách về với tốc độ cực nhanh, cũng ném luôn vào thùng rác.

Yến Từ hiển nhiên không phản ứng kịp, vẫn duy trì động tác cầm sách trước đó.

Căn phòng rơi vào một sự trầm lặng làm người ta vô cùng ngượng ngùng.

Dư Thính để tay sau lưng, lỗ tai nhỏ máu, trái tim vừa mổ xong dường như lại trở nên bất thường, đập nhanh hơn không chỉ một nhịp.

“Cuốn sách đó… không phải của em.” Dư Thính lúng túng giải thích.

“Ừ.” Yến Từ phối hợp với cô: “Của Hạ Thất Thất.”

Dư Thính: “…”

Còn không bằng để cô đi chết đi.

Sống cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.

A.

Dư Thính buồn bực không vui, khóe mắt Yến Từ liếc nhìn sang, lấy hết can đảm gọi tên cô: “Thính Thính.”

Vẻ mặt cô gái nhỏ không vui: “Làm gì vậy?”

“Bớt xem những thứ này đi.” Anh nghiêm túc giải thích: “Không phù hợp với thực tế, dễ gây ra những sai lệch trong nhận thức của em.”

“…???”

Nhận thức cái gì? Cái gì nhận thức? Anh đang nói cái quái gì vậy?

Thế là trong khoảng thời gian tiếp theo, Dư Thính bị buộc phải nghe anh phổ cập kiến thức giới tính trong hơn mười phút.

Kiềm chế!

*Tác giả có điều muốn nói:

Yến Từ: Nếu như cô ấy coi truyện tranh là thật, không hài lòng với tôi thì phải làm sao…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK