• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans: Mật

Mưa nhỏ dần, những hạt mưa nặng hạt dần biến thành những hạt nhỏ rơi rả rích, tí tách. 

Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói nghi ngờ của chú Lý: “Thính Thính không phải đi tìm cậu hẹn hò rồi sao? Chú vừa mới đưa con bé qua đó mà.” 

Bàn tay phải đang cầm điện thoại của Yến Từ bỗng siết chặt lại, khớp ngón tay gồ lên, móng tay cũng vì dùng lực mà ửng đỏ.

Anh nghiến chặt răng, hai hàng lông mi khẽ run run. 

Lúc này chú Lý cũng ý thức được điều gì đó: “Lẽ nào Thính Thính… không qua đó?” 

Yến Từ nói: “Chú đưa cô ấy tới đây lúc nào vậy?” 

“Tầm 6h30, chưa đến 7 giờ.” Giọng điệu của chú Lý ngày càng gấp gáp: “Cậu thật sự chưa gặp Thính Thính? Điện thoại thì sao? Có gọi điện thoại không?” 

“Bây giờ con đi báo cảnh sát, nếu tiện thì chú cũng tới đi ạ.” 

Yến Từ tắt điện thoại, gọi một chiếc xe đi về phía đồn cảnh sát. 

Lúc anh đến thì chú Lý đã đến nơi, vẻ mặt hai người nghiêm trọng, nhìn thấy Yến Từ thì lập tức đứng dậy. 

Không lâu sau, Dư Dung và Giang Hoài cũng tới. 

“Chuyện gì vậy?” Dư Dung nhìn về phía Yến Từ, đằng sau lớp trang điểm tinh tế phảng phất để lộ vài phần tái nhợt.

Yến Từ dùng câu ngắn gọn nhất tổng hợp lại toàn bộ quá trình. 

Đầu tiên, Dư Thính sẽ không một mình chạy lung tung, cộng thêm trời mưa rất to, căn bản không thể một mình đi chỗ khác. Tiếp đó cho dù có việc thì cô cũng sẽ gửi tin nhắn cho anh, tổng hợp kết luận, Yến Từ nghi ngờ Dư Thính gặp phải nguy hiểm.

Phân tích của anh có tình có lý, khiến cho tất cả rơi vào yên lặng.

Đồng chí công an phụ trách lập biên bản xoay chiếc bút máy một vòng: “Xin hỏi cô ấy đã mất tích bao lâu rồi?” 

Yến Từ: “2 tiếng 30 phút 42 giây.” 

Đồng chí cảnh sát nhất thời lúng túng: “À thì, cậu nói cô ấy bị bắt cóc, đây là suy đoán cá nhân của cậu hay là?” 

Yến Từ nhìn thẳng nói: “Suy đoán cá nhân.” 

Đồng chí cảnh sát: “.” 

Trong lúc nói chuyện, Dư Dung nhận được điện thoại của dì Tô gọi tới.

“Tiểu Dung, có người vứt một chiếc thùng vào sân sau nhà chúng ta, là… là…” 

Dì Tô ấp úng ngập ngừng một hồi lâu, mãi không nói được một câu. 

Dư Dung chợt cảm thấy không ổn, giọng điệu nghiêm túc: “Là cái gì?” 

Giọng nói của dì Tô phát run: “Điện, điện thoại của Thính Thính, không khóa, bên trong còn có một đoạn video.”

“Dì gửi qua cho con.” 

“Được.” 

Dì Tô nhanh chóng gửi video qua cho Dư Dung. 

Đoạn video này vô cùng mờ và rung, bối cảnh bị cố ý che đi mất, Dư Thính bị trói trên một chiếc ghế gỗ, hai mắt bị che bằng vải đen, không thể cử động, hình như vẫn đang mê man.  

Có người viết trên màn hình mấy chữ: [Muốn cứu em gái cô thì chuẩn bị 50 triệu tệ.] 

Máu huyết chảy khắp người Dư Dung đông lại trong phút chốc, đôi môi tái nhợt, mất đi huyết sắc.

Chị phát lại video cho đồng chí cảnh sát xem một lượt, sắc mặt trắng bệch, nói từng câu từng chữ: “Em gái tôi bị bắt cóc rồi, mong các anh có thể mau chóng lập án.” 

Dư Dung cất điện thoại đi, lại nói với Giang Hoài: “Anh ra ngoài kiểm tra xem có paparazi không.” 

“Không có người theo đuôi, lúc đến tôi đã quan sát rồi.”

Dư Dung nhắm mắt lại, tạm thời thở phào một hơi. 

Bây giờ Dư Thính đang gặp phải chuyện bất trắc, điều đáng sợ không phải là bọn bắt cóc đột nhiên giết con tin, mà là đám phóng viên với ống kính đang đứng trong bóng tối lén lút quan sát kia. Một khi tin tức Dư Thính bị bắt cóc lan truyền ra bên ngoài, chắc hẳn sẽ làm náo động một phen. Mà bọn bắt cóc sợ nhất là sự chú ý, một khi tình huống bùng phát, vậy thì an toàn tính mạng của Dư Thính cũng là một vấn đề.

Vậy nên chị cần phải ổn định phía truyền thông, trước khi cứu được Dư Thính nhất định không được để tin tức lộ ra ngoài.

“Chú Lý, chú về nhà với dì Tô trước đi, nếu như có chuyện gì thì liên hệ với bọn con.” 

“Được.” Chú Lý đồng ý ngay lập tức: “Có, có phải nói với Chi Châu không?” 

Ánh mắt Dư Dung tối đi, lắc đầu: “Nó đang làm từ thiện ở trong núi, trời lại mưa to thế này, đường xá nhất định không dễ đi, tạm thời đừng nói vội, tránh để nó lại xảy ra chuyện gì.” 

“Được được được, vậy chú về nhà trước.” 

Sau khi chú Lý đi, Dư Dung cùng với một nhóm người đi đến khu vui chơi để lấy thông tin từ camera giám sát. 

Khu vui chơi này khá cũ kỹ, lụp xụp, các thiết bị cũng không được tân tiến, mặc dù ở cổng vào có camera giám sát, nhưng số lượng ít, dẫn đến có rất nhiều góc chết. Dư Thính vừa đúng lại mất tích ở góc chết của camera, đồng chí cảnh sát đành phải quay sang liên hệ với những người đã đến hiện trường. 

Thế nhưng trời mưa to, mọi người đều bận tránh mưa, cộng thêm tầm nhìn không rõ, căn bản chẳng có ai chú ý đến tình hình bên này. 

Khi vụ án đang đi vào ngõ cụt, Yến Từ yên lặng suốt cả đường đi, bỗng nhiên đọc ra một dãy số: “589AA.” 

“Cái gì?” Đội trưởng nhìn về phía cậu. 

Ánh mắt Yến Từ kiên định, đọc lại một lần nữa: “589AA, là chiếc xe đó.” 

Đội trưởng đầu óc vẫn đang mờ mịt: “Cậu đang nói đến chiếc xe bắt cóc người bị hại?” 

“Đúng.” 

“Có chứng cứ không?” 

“Không có, suy đoán.” 

“.” 

Yến Từ sắp xếp xong suy nghĩ: “Dư Thính đến khu vui chơi vào lúc 6h30, thời gian mất tích là 6h40. 7h tôi đến trạm xe buýt, năm phút sau thì chiếc xe 598AA lướt qua.” 

“Vậy, vậy nên?” 

Yến Từ lôi bút ra, vẽ trên quyển sổ một cung đường đi, đánh dấu rõ từng điểm: “Khu vui chơi rất hẻo lánh, gần đây chỉ có hai con đường có thể đi. Con đường A là con đường lớn, người và xe đều có thể đi qua; con đường B là một con đường cụt chưa được thi công hoàn chỉnh, vị trí ở phía sau khu vui chơi, hầu như không có người đi. Nếu như có xe dừng ở đoạn đường B, muốn đi ra thì nhất định phải đi qua con đường A, đi qua trạm xe buýt, đại khái cần khoảng 10 phút.” 

“Từ lúc Dư Thính đến nơi cho đến khi mất tích là 20 phút, vừa đủ thời gian để tên bắt cóc đưa cô ấy tới đoạn đường B, rồi từ đoạn đường B đi tới trạm xe buýt, cuối cùng gặp được tôi, thời gian hoàn toàn trùng khớp.” 

Đội trưởng yên lặng vài giây: “Cậu… cái này có hơi gượng ép quá.” 

Yến Từ tiếp tục nói: “Bọn bắt cóc rõ ràng là một nhóm cùng gây án, số lượng không dưới ba người, nếu như muốn bắt cóc, nhất định phải là xe nhiều chỗ ngồi thì mới được, 589AA vừa hay lại là một chiếc xe van sáu chỗ ngồi. Hơn nữa, theo quan sát của tôi, thời gian đó xe cộ đi qua chỉ có một chiếc là xe van, nó rất đáng ngờ.”

“Nếu như các anh không tin tôi thì đi tìm đội cảnh sát giao thông lấy thông tin về chiếc xe đó.”  

Suy đoán của Yến Từ trông thì rất hợp lý, nhưng thực tế có rất nhiều kẽ hở. 

Đầu tiên, đoạn đường này không thể nào chỉ có một chiếc xe van chạy qua, thứ hai chỉ dựa vào thời gian căn bản không thể phán đoán chiếc xe đó có phải là nghi phạm hay không. Tiếp nữa, không có camera, không chứng cứ, không tận mắt nhìn thấy, chỉ dựa vào cá nhân để tùy tiện đưa ra kết luận là quá gượng ép. 

“Bạn học, nếu chỉ dựa vào suy luận của cậu thì…” 

Yến Từ không thèm chớp mắt, nói: “Còn có giác quan thứ sáu của tôi.” 

Giác quan thứ sáu của anh nói với anh rằng: Dư Thính ở trên chiếc xe đó. 

Yến Từ là một người rất mẫn cảm, những suy nghĩ tâm lý trước giờ chưa từng lừa dối anh. 

Anh cũng biết suy luận của mình có hơi độc đoán và trẻ con, nhưng trực giác nói với anh một cách chắc chắn: Dư Thính ở đó. 

Đội trưởng không nói thêm gì nữa, Yến Từ quay người đi, không quay đầu lại. 

Giang Hoài kéo anh lại: “Cậu đi đâu?” 

“Tìm Dư Thính.” Yến Từ hất tay Giang Hoài ra, giọng điệu cương quyết chưa thấy bao giờ. 

Anh ấy thở dài, dùng thêm sức để kéo anh lại, quay đầu nói với đội trưởng: “Làm phiền các vị điều tra chiếc xe đó một chút, chúng tôi không muốn bỏ qua bất kì khả năng nào.” 

Hai bên nhìn nhau, cuối cùng nhận lời. 

** 

12 giờ đêm, Dư Thính đã mất tích được tròn năm tiếng đồng hồ. 

Cô tỉnh lại vì lạnh. 

Dư Thính khó khăn mở hai mắt ra, nhưng đập vào mắt lại là một mảng tối đen. 

Miếng vải đen trên mặt siết chặt khiến cô thấy đau, miệng cũng bị quấn vài vòng băng dính. Thế nhưng đây vẫn chưa phải là điều khó chịu nhất, đau đớn là sự khó chịu từ tim truyền tới, cộng thêm khó thở, cả lồng ngực giống như bị dồn ép đầy khí nhưng không cách nào thở ra, chèn ép khiến cho lục phủ ngũ tạng đều đau thắt. 

Rất lạnh. 

Chân tay bởi vì bị trói chặt bằng dây thừng nên máu không thể lưu thông, dẫn đến tê cứng hết cả. 

Cơn đau từ cơ thể không ngừng truyền tới giống như một tín hiệu đang điên cuồng kích thích vào thần kinh đại não, cưỡng ép cô phải duy trì tỉnh táo, thậm chí đã che lấp cả cảm giác sợ hãi và đói bụng.

Trong đêm tối, thính giác và khứu giác của cô trở nên vô cùng nhạy bén. 

Dư Thính gửi thấy một mùi rượu vô cùng khó chịu, còn cả mùi của chất lỏng hóa học xộc vào mũi, đồng thời có người đang bàn tán—

“Cái thằng khốn kiếp Giang Hoài, bỏ rơi mấy anh em rồi chạy đi hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp. Ha, cậu ta thật sự muốn thay hồn đổi xác làm một người tốt?” 

Giang Hoài? 

Dư Thính dựng đứng hai tai, là Giang Hoài mà cô biết sao? 

“Còn có A Đông, tao nhớ bố mày là bị nhà họ Dư tống vào tù đúng không? Vừa hay, lần này chúng ta cùng nhau kiếm một khoản tiền lớn từ nhà họ Dư, ai bảo bọn họ nợ tao.” 

A Đông là ai? Nhà cô tống người ta vào tù lúc nào vậy? Thì ra việc này hoàn toàn là vì mục đích trả thù? 

“Cũng may nhờ có tên nhóc nhà họ Quý đó, nếu không thì tao vẫn không biết được tin tức của Giang Hoài, quả thật là vụ làm ăn dâng đến tận cửa.” 

Nghe đến đây, Dư Thính giật mình. 

Trong nguyên tác đã từng nhắc đến: Giang Hoài vì để trả thù cho người em trai đã chết nên gia nhập vào hắc đạo, sau khi báo thù thành công thì chủ động báo án tự thú và khai báo hành vi phạm tội của đám người này, bởi vì có công báo án nên chỉ kết án vài năm là được ra tù, sau đó thì làm vệ sĩ cho Dư Dung.

Bè đảng còn sót lại của bang phái vẫn luôn ghi hận Giang Hoài, tìm người dò la tin tức của anh khắp nơi. Vài năm sau, khi Giang Hoài đang điều tra nguyên nhân cái chết của cô thì Quý Thời Ngộ tiết lộ tin tức của anh cho đám kẻ thù, gây nên cái chết của Giang Hoài.

Nếu như “thằng nhóc nhà họ Quý” là chỉ Quý Thời Ngộ, vậy chứng tỏ một phần của cốt truyện đã đẩy lên sớm hơn.

Cô lại nhớ đến buổi khiêu vũ tối hôm đó, Quý Thời Ngộ lén nghe được cô và Yến Từ trò chuyện. 

Vậy nên anh ta chủ động đưa lộ trình di chuyển của mình cho đám kẻ kịch của Giang Hoài, lợi dụng bọn họ để tiến hành kế hoạch báo thù. 

Được lắm, thật sự rất được. 

Dư Thính cười khẩy trong lòng, nếu như cô xảy ra chuyện, Quý Thời Ngộ cũng có thể rũ bỏ trách nhiệm.

“A Đông, mày đi xem xem, con nhỏ đó đã tỉnh chưa.” 

Có người tới gần, Dư Thính nhắm mắt, thở mạnh cũng không dám.

Hắn ta lấy mũi chân đạp vài cái vào bụng Dư Thính, sau đó bên tai truyền tới một giọng nói trẻ trung: “Chưa tỉnh.” 

Người đó cười chế giễu: “Đừng giả vờ ngủ, mày tháo bịt mắt của nó ra.” 

Xoẹt. 

Tấm vải đen bị cưỡng ép kéo xuống, đôi môi Dư Thính run rẩy, nước mắt sinh lý lã chã rơi xuống từ khóe mắt vì hoảng sợ. 

Hắn nói: “Tỉnh rồi.” 

Dư Thính mở hé mắt. 

Kẻ bắt cóc tên là A Đông đó có dáng vẻ kiêu ngạo, trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, ngũ quan bình thường không có gì đặc biệt, trên sống mũi còn đeo một cặp kính, nhìn thế nào cũng không thấy giống kẻ xấu sống bằng nghề chém giết.

Mấy tên đang uống rượu ở phía sau bắt đầu trêu đùa: “A Đông, hay là mày cho con bé này nếm “mùi đời” đi? Dù sao thì mày cũng muốn trả thù cho bố mày mà, đúng không?” 

A Đông không nói gì, đôi mắt lạnh lẽo, u ám nhìn chăm chăm vào cô. 

Hai hàm răng Dư Thính va lập cập, cố gắng thốt ra vài chữ từ trong cổ họng: “Tôi, tôi bị bệnh tim, nếu như tôi chết rồi, một xu các người cũng không lấy được.” 

Bọn họ đập bàn cười lớn: “Nhóc con à, mày vẫn tưởng là mày có thể sống mà đi khỏi đây sao? Lấy được tiền đương nhiên là tốt, nhưng không lấy được thì bọn tao cũng không lỗ mà.”

Sắc mặt tên A Đông không có chút cảm xúc gì, ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Mày có biết Tôn Chí Khoan không?” 

Dư Thính thành thật lắc đầu. 

Tên A Đông đột nhiên cười khẩy: “Ông ấy là chiến hữu của bố mày, là bố của tao, thế nhưng mày biết không? Bố mày, đã đích thân đưa ông ấy vào tù.” 

“…” 

Vậy nhất định là do bố của anh không đúng!! 

Dư Thính nuốt nước miếng, chỉ dám lầm bầm trong lòng.

“Ông ấy trở thành kẻ lừa đảo ai gặp cũng chửi, thế nhưng gia đình nhà mày lại không ngừng phát triển? Tao thì sao? Không được học đại học, lại còn phải chịu vô số những ánh mắt khinh bỉ và chửi rủa, ngay cả mẹ tao cũng vì chúng mày…” Hắn ta dừng lại, đột nhiên vành mắt đỏ lên bóp cổ Dư Thính: “Tất cả đều là lỗi của chúng mày! Dựa vào cái gì mà chúng mày được sống những ngày tốt đẹp còn bọn tao phải trốn chui trốn lủi? Rõ ràng là bạn bè, tại sao bố mày lại không chịu tha cho nhà tao một con đường sống!”

Dư Thính bị bóp cổ đến choáng váng. 

Cô tưởng rằng bản thân mình đã là nữ phụ đủ ác độc lắm rồi, tại sao người này lại còn bất chấp lý lẽ hơn cả mình thế này?

A Đông càng nói càng kích động, bên dưới vẻ mặt dữ tợn ấy là tâm hồn đã méo mó từ lâu. 

Dư Thính cảm giác cổ mình sắp gãy luôn rồi, không thể hít thở, ngay cả việc mở miệng cũng trở nên khó khăn. 

Tiêu rồi, tiêu rồi. 

Cô phải chết sớm rồi!!! 

Thiếu oxy khiến cho tầm mắt trở nên mơ hồ, nhịp tim cũng đập ngày một nhanh hơn. 

Nhiệt độ cơ thể cũng đang dần dần giảm xuống, trong thoáng chốc có rất nhiều cảnh tưởng lóe lên trước tầm mắt, giống như chiếc đèn cù xoay tròn trước khi chết. 

Trước khi ngất đi, một viên đạn im hơi lặng tiếng từ nóc tòa nhà xuyên qua lồng ngực A Đông. 

Lực siết chặt ở cổ bỗng dưng được thả lỏng, người đàn ông vừa nãy còn điên cuồng giờ hai đồng tử mở lớn, ngã phịch xuống đất. 

Bịch…

Cánh cửa bị đẩy mạnh ra. 

Cảnh sát ập vào căn nhà gỗ, ánh đèn lay động xua đi sự lạnh lẽo của kho hóa chất. 

“Không được cử động! Cảnh sát đây!” 

“Tất cả không được cử động, nằm rạp xuống mặt đất!!” 

*Tác giả có lời muốn nói: 

Dư Thính: Cứu tôi cứu tôi cứu tôi cứu tôi cứu tôi cứu tôi cứu tôiiiiiiii.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK