• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans: Thùy

Sau một thời gian điều trị phục hồi, Dư Thính được chuyển từ phòng giám sát đặc biệt về khoa phổ thông.

Sau khi thay thuốc hằng ngày xong, Dư Thính thở dài nhìn vết sẹo rõ ràng trên ngực. Dư Dung đang gọt táo bên cạnh biết rõ tâm tư của cô, nói: “Khi nào em khỏe lại, chị sẽ đưa em đi phẫu thuật loại bỏ sẹo, yên tâm, sẽ không để lại sẹo đâu.

Nghe Dư Dung nói như vậy, cô không còn thấy sợ nữa, với tay ra: “Chị ơi, em muốn chơi điện thoại.”

Dư Dung bất đắc dĩ đành đưa điện thoại cho cô: “Nhưng chỉ được chơi 10 phút thôi đấy nhé.”

“Biết rồi mà.”

Dư Thính cầm điện thoại, việc đầu tiên làm chính là gửi tin nhắn cho Yến Từ.

Cô chọn biểu tượng cảm xúc một hồi lâu, cuối cùng chọn được hình một con mèo sữa đang ôm rất dễ thương rồi gửi đi.

Yến Từ: [Ừm.]

Ừm cái gì không biết?

Dư Thính bất mãn: [Anh cũng nên gửi hình ôm lại chứ.]

Yến Từ nghe theo, liên tục gửi đến hai bức hình ôm ấp.

Lúc này Dư Thính mới thỏa mãn: [Hôm nay anh không tới thăm em à?]

Yến Từ nói: [Đợi khi nào làm xong tờ đề này anh sẽ tới thăm em.]

Dư Thính rất buồn bực.

Bình thường những cặp mới hẹn hò chẳng phải hận không thể dính lấy nhau 24 giờ sao?

Tại sao Yến Từ lại lạnh nhạt như vậy, lẽ nào họ đã đến giai đoạn nhàm chán rồi sao? Không thể nào, họ thậm chí còn chưa đến giai đoạn yêu đương mặn nồng, căn bản không thể có giai đoạn nhàm chán gì ở đây được.

Dư Thính: [Làm đề thi cũng không được tiền, không bằng đến chơi với em.]

Yến Từ: [Có.]

“…?”

[Thanh Hoa mời một trăm học sinh tình nguyện đến làm bài kiểm tra thử nghiệm và đưa ra nhận xét, anh được chọn rồi, làm xong được 10 nghìn tệ tiền thưởng.]

Cô đúng là xem nhẹ anh rồi.

“Thính Thính, đến lúc nghỉ ngơi rồi.”

Dư Thính không tình nguyện trả điện thoại, ủ rũ nằm về giường bệnh.

Từ lúc xuất viện đến bây giờ, cô gặp Yến Từ chưa đến 5 lần, theo lý mà nói, nhóc đáng thương nên dính lấy cô không rời mới đúng, thế mà…

“Không vui à?” Trên mặt Dư Dung mang theo tia cười trêu ghẹo: “Vì Yến Từ không đến thăm em hả?”

Dư Thính bị nhìn thấu buồn bực phồng má, quay người không để ý đến chị. 

Rất lâu sau, Dư Thính mới quay đầu nói: “Thế… Quý Thời Ngộ sao rồi ạ?”

Dư Thính đã không ngừng ép bản thân không nghĩ về chuyện đó, nhưng những chuyện đã xảy ra rồi thì làm sao có thể quên đi dễ dàng như vậy được. Cô có một kí ức mơ hồ về vụ bắt cóc, nhưng lại nhớ rất rõ nội dung truyện. Dư Thính nghĩ lại vừa thấy buồn nôn, khó chịu và sợ hãi nhưng cũng thấy rất đau lòng.

Cô không thể hiểu tại sao Quý Thời Ngộ lại hãm hại mình, càng không thể hiểu tại sao anh ta lại có thể dùng phương thức xấu xa như vậy để sỉ nhục cô.

Vụ án bắt cóc lần này không thể không liên quan đến Quý Thời Ngộ, Dư Thính muốn biết kết cục của Quý Thời Ngộ.

“Tuổi còn nhỏ, hậu quả không quá nghiêm trọng, bị phán mấy tháng, thời gian không quá dài, nhưng có điều hồ sơ vụ án đã lưu lại rồi, danh tiếng của cậu ta bên trường học kia cũng tiêu tùng. Em yên tâm, sau này chị sẽ không để cậu ta ức hiếp em thêm một lần nào nữa.”

Dư Dung thương xót xoa lên trán của Dư Thính.

Bây giờ ngồi tù đối với Quý Thời Ngộ mà nói xem như là được hưởng phúc rồi, đợi đến lúc cậu ta ra khỏi tù, mới thực sự bắt đầu chuỗi ngày tăm tối. Dư Dung không tin một người ăn sung mặc sướng lớn lên lại có thể thích ứng được với cuộc sống của một người bình thường, thậm chí ngay cả người bình thường còn không bằng. Cậu ta đã có tiền án như vậy, không thể tiếp tục đi học, tài hoa đầy người không có cách nào phát huy, với bản tính kiêu ngạo của cậu ta, chắc chắn không chịu làm những việc thấp kém. Đương nhiên, Dư Dung cũng sẽ không để cậu ta có được một chỗ đứng ở Giang Thành.

Chị sẽ từ từ, đánh bại cậu ta bắt đầu từ tinh thần.

Dư Dung gọt vỏ táo xong, cắt thành những miếng nhỏ vừa miệng đút cho Dư Thính: “Ăn một miếng.” 

Dư Thính chủ động mở miệng.

“Có ngọt không?”

Dư Thính mềm mại làm nũng: “Chị đút cho ăn đương nhiên là rất ngọt rồi.”

Dư Dung cười to: “Có mà em dẻo miệng thì có.”

Dư Thính chớp nhẹ mắt, dịch người lại gần. 

“Chị ơi…”

“Hả?”

Cô nhìn chằm chằm vào Dư Dung, nói nhỏ: “Em yêu sớm có được không?” 

Đương nhiên Dư Dung biết người cô muốn nói đến là ai, cố tình trêu chọc cô, không nói gì một hồi lâu. Nhìn biểu cảm càng ngày càng thất vọng của Dư Thính, lúc này Dư Dung mới nói: “Tính cách của Yến Từ với Quý Thời Ngộ khác nhau, cậu ấy là một chàng trai rất nghiêm túc, nếu như thích một người, sẽ thích người đó cả đời. Nếu như em chỉ coi người khác như trò tiêu khiển thì tốt nhất là không nên.”

Một mặt là Dư Dung bảo vệ Yến Từ, mặt khác cũng là bảo vệ Dư Thính.

Người giống như Yến Từ, một khi làm những việc điên rồi thì còn đáng sợ hơn Quý Thời Ngộ. Tuổi Dư Thính còn nhỏ, chị không muốn để Dư Thính gặp trắc trở trong chuyện tình cảm.

“Em không hề coi cậu ấy như trò chơi, sau này em… muốn ở bên cạnh cậu ấy cả đời.”

Dư Thính lắc lắc ngón chân, nhớ lại cảnh tượng đó một lần nữa.  

Cô bé tay nắm chặt gói kẹo, ôm hồi ức mà chết đi.  

Dư Thính đã từng không thể phân biệt tình cảm của mình với Yến Từ là gì, mãi cho đến khi nhìn thấy tình tiết truyện, trong lòng đau như thắt lại.

Dư Thính không thể xác định mình và Yến Từ có thể dài lâu hay không, nhưng cô nguyện ý thử từ bây giờ.

“Vậy em phải học hành chăm chỉ, Yến Từ thông minh như vậy, không thể để cậu ấy xem thường em được.”

Dư Thính biết chị của mình sẽ đồng ý, nghe vậy thì gật đầu thật mạnh.

**

Một tháng sau, Dư Thính chính thức xuất viện.

Chỉ còn mấy ngày nữa là đến Trung Thu, nhà họ Dư náo nhiệt chưa từng có, người một nhà tập trung đông đủ không nói, còn có thêm một vài gương mặt mới, nhìn vô cùng vui vẻ.

Dì Tô đã cho người dọn dẹp biệt thự từ sớm, còn trồng thêm vườn hoa mới ở sân vườn, để Dư Thính vừa mở cửa sổ ra đã có thể nhìn thấy phong cảnh mới. Ngoài ra dì Tô với mẹ Hạ còn làm rất nhiều món ăn vặt nhẹ, chuẩn bị để đến lúc ăn Trung thu mọi người cùng ăn. 

“A Dung, ngày mai gọi Giang Hoài cùng đến nhé, dì chợt nhớ ra, cậu ấy một mình mà đón trung thu thì buồn lắm.”

Ăn tối xong, dì Tô vừa dọn dẹp vừa nói chuyện với Dư Dung.

Nghe đến đây, Hạ Thất Thất đang giúp đỡ dọn dẹp sáng mắt lên, chạy đến trước mặt Dư Thính, phụ họa thêm: “Này Dư Thính, cậu có muốn gọi Yến Từ đến không, Yến Từ cũng một mình đấy.”

Dư Thính quay qua nhìn Dư Dung, lại liếc nhìn dì Tô, mặt đỏ ửng lên.

Như vậy, như vậy chẳng phải là ra mắt phụ huynh sao?

Suy nghĩ kỹ còn có hơi căng thẳng.

Thấy cô mãi không chịu nói gì, Hạ Thất Thất kéo tay áo Dư Thính: “Đồng ý luôn đi.”

“Vậy để tớ đi hỏi Yến Từ đã!” Nói xong, cô bé Dư Thính liền chạy về phòng.

Cô đóng chặt cửa phòng lại, lăn lộn trong chăn một vài vòng, lúc này mới bình tĩnh lại, gửi tin nhắn cho Yến Từ.

[Yến Từ, Hạ Thất Thất bảo em mời anh đến nhà em đón Trung Thu.]

Không được.

Làm như Hạ Thất Thất chủ động không bằng.

Dư Thính xóa bỏ nội dung trong dấu ngoặc đi, soạn tin lại từ đầu: [Ngày mai đến nhà em đón Trung thu.]

Cũng không được, hung dữ quá, giống như ra lệnh vậy.

Dư Thính rơi vào bối rối, mãi cho đến khi Yến Từ gửi đến một tin chuyển khoản.

Cô ấn nhận theo phản xạ có điều kiện, đợi đến khi nhìn thấy 5 con số thì giật mình trợn mắt. 

Yến Từ… lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?

Trong lúc vẫn đang nghi ngờ, anh gửi đến ba chữ.       

[Giữ cho anh.]

Còn tiếp tục gửi thêm một câu: [Trung Thu vui vẻ nhé.]

Dư Thính chậm rãi gửi lại 3 dấu hỏi chấm: [Anh đi vay ở đâu à?]

Yến Từ: [Tiền học bổng, còn có trận đấu lần trước với tham gia hoạt động nữa.]

Dư Thính hít một hơi: [Tiền của anh đưa em làm gì?]

Cách nói này khiến Yến Từ không hài lòng, [Không phải tiền của anh. Trong sách nói tiền lương đều do bạn gái giữ, bọn họ có thể làm được, anh cũng phải làm được.]

Không thể làm được, anh cũng phải làm cho bằng được.

Dư Thính nghẹn họng không nói được gì.

Cậu nhóc này… tâm lý ganh đua nặng thật đấy.

Dư Thính: [Anh đưa hết cho em, còn anh thì làm thế nào?]

Yến Từ: [Không sao, anh vẫn còn một khoản quỹ đen.]

Dư Thính: [Vẫn là trên sách dạy à?]

Yến Từ: [Ừm!]

Thông qua dấu chấm than nặng nề đó, Dư Thính có thể tưởng tượng được vẻ kiêu ngạo của Yến Từ khi đánh những từ này.

Cái gì anh cũng không hiểu, thứ gì anh cũng không biết, cho dù không hiểu được ý nghĩa của hành động ấy, nhưng cũng muốn cố hết sức vì tình cảm này.

Rõ ràng không hề ăn kẹo, nhưng Dư Thính lại cảm thấy vị ngọt từ đầu lưỡi tan dần ra. 

Dư Thính gọi điện thoại cho anh, bên kia rất nhanh đã nhận máy.

“Thính Thính.”

Âm thanh quen thuộc quấn quít bên tai, không nhanh cũng không chậm, dịu dàng trong trẻo.

Dư Thính đột nhiên bình tĩnh lại: “Yến Từ, em muốn đón Trung thu cùng với anh.” Cô hỏi: “Anh có đồng ý không?”

“Trong sách nói không thể từ chối yêu cầu của bạn gái.” Giọng Yến Từ mang theo ý cười: “Vì thế anhđồng ý.”

*Tác giả có lời muốn nói:

Cuốn sách mà Yến Từ đọc chính là:  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK