Ban 3 đương nhiên cũng không phải ngoại lệ, lớp họ không có biện pháp tham gia hạng mục của nữ sinh kiếm điểm đành lâm vào hoàn cảnh xấu.
Mà cái gọi là hai người ba chân chính là ba người đồng thời dẫm trên ván gỗ cứng rắn như kiểu ván trượt tuyết, đứng thành hàng dựng lên sắp xếp, tóm lại là một việc mang hàm lượng kỹ thuật cao khổ bức phối hợp nhau, nếu ăn ý không tốt, ba người tập thể cún gặm bùn.
Lý Long Vọng đại xuất danh tiếng trong hạng mục kỵ mã đánh trận, nguyên bản ba người hai chân không là gì, nhưng Long Vương nhảy nhót quá high, trong lòng có ngọn tà hỏa đang réo gọi rầm rĩ, hoàn toàn không dừng được.
Vừa lúc Nguyên Âm không quá vui vẻ tham gia hạng mục thiếu não như vậy, Lý Long Vọng liền mang số báo danh của Nguyên Âm lên đài
Có thể suy nghĩ là biết tiểu thập tứ của chúng ta, sau khi vây xem hành vi thiếu não của vị cha cặn bã nhà mình, bi phẫn muốn chết rời đi.
Tuyệt đối không thừa nhận đã làm cùng người như thế! Thể diện Lý gia đều bị hắn làm mất hết!
Tào Chí Vĩ chăm chỉ đi phát bình nước khoáng cho mọi người, ăn khoai lang nướng tự mình làm, bất tri bất giác nói: "Lão thấp hình như bị lớp trưởng mang đi."
"Ừm." Người trong lớp nhất tề gật đầu, ai cũng không phải người mù, lão thấp có gầy thì cái đầu cũng không nhỏ, xô đẩy giãy dụa bị đoàn nhánh cây của lớp trưởng khiêng đến rừng cây nhỏ, không phát sinh chút gì đó đều thực xin lỗi thiên thời địa lợi nhân hoà.
Nguyên Âm có chút lo lắng: "Lớp trưởng sao có thể làm như vậy với lão thấp!" Lần đầu tiên liền dã – ngoại quả thực khẩu vị quá nặng!
Trong lòng cậu, từ khi thăng cấp lên làm em trai của lão thấp, lớp trưởng vĩ đại đã xếp hạng sau Khúc Thương Mang, nằm ở vị trí thứ 2 trong lòng Nguyên Âm.
Ai cũng không thể sánh cùng lão thấp, lớp trưởng năm đó ra tay cứu giúp vài lần, lão thấp cũng thật sự cứu mạng cậu!
Thái tử gia ôm tiểu yêu tinh bị mình ăn đậu hũ đến mềm nhũn nằm úp sấp trong lòng, cười nhạo nói: "Làm sao cậu biết là lần đầu tiên? Tôi cùng tiểu Sâm ở ngay cạnh phòng lớp trưởng, bên kia lúc trời tối chúng tôi rõ ràng rành mạch nghe thấy nhiều thứ hơn cậu."
= = có một ngày thanh âm còn lớn hơn so với chúng ta, cậu khẳng định là không biết!
Nguyên Âm trừng to mắt, nhìn chằm chằm mặt Thi Lương Sâm tựa hồ muốn nhìn ra được chút gì đó.
Tuy rằng thực sự không muốn thừa nhận, nhưng bạn nhỏ tiểu Sâm đồng hài còn hết sức thận trọng gật gật đầu, chỉ bằng kinh nghiệm nhiều năm làm thụ của cậu cũng đủ để phán đoán, thanh âm đó tuyệt đối không tới từ miệng lớp trưởng.
Rốt cuộc là ai, trong lòng chúng ta hiểu rõ.
Hình thức trói buộc chẳng hạn... Ôi chao, lão thấp thật có phúc khí.
Đúng vậy, lão thấp bị lớp trưởng khiêng vào rừng cây nhỏ, bạn ăn quả táo mình mặc quần áo quả thực chính là đại sát khí chưa thỏa mãn dục vọng.
Nhiên cho tới bây giờ cũng không phải một người ủy khuất chính mình, đương nhiên chỉ có lúc đối mặt với Khúc Thương Mang mới bằng lòng thỏa hiệp hết mọi yêu cầu, nhưng là... Cái này cũng không tính dục – vọng.
Dục vọng của cậu đối với Khúc Thương Mang cho tới bây giờ chưa từng che dấu, có lẽ trước kia cậu yên lặng không tiếng động, cảm giác tồn tại nhàn nhạt, nhưng từ lúc Khúc Thương Mang bị tập kích, hết thảy đều hoàn toàn thoát phá, hơn nữa tăng cường bạo phát ra.
Cậu có thể tiếp tục điệu thấp coi như không có việc gì, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép người cậu thủ hộ chịu dù chỉ một chút thương tổn.
Người phạm ta, có thể tha chết.
Người đụng tới em, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
"Nhiên... Đại hội thể dục thể thao sẽ kết thúc rất mau, lát nữa có nghi lễ bế mạc, thả tôi xuống dưới trước đã... Ưm."
Lão thấp quờ tay duỗi chân ở trên vai Nhiên một trận gây sức ép, như thế nào cũng không tránh được đám nhánh cây dây dưa, cố định anh đến sít sao, hoàn toàn không thể cử động dù chỉ một chút, sức mạnh phảng phất muốn đem anh khảm vào trong thân thể, làm Khúc Thương Mang nhạy cảm đã nhận ra không khí có chút không bình thường.
Rất nguy hiểm.
Tại?
Cảm giác Nhiên cho anh, cho tới bây giờ đều là đặc biệt vô hại.
"Nhiên! Phản ứng lại chút đi!" Người này quả thực rất tổn thương tự tôn, Khúc Thương Mang dùng ngón út gẩy nhẹ bên tai Nhiên, trước mắt anh cũng chỉ có thể làm được như vậy.
Tựa hồ mỗi một lần ở trước mặt Nhiên, đều không thể bảo trì vả nghiêm nghị của giáo viên.
Nhiên hơi hơi nghiêng mặt qua nhìn anh, mặt không chút thay đổi, sự nặng trĩu trong mắt phá lệ bình tĩnh, vô ba, nhưng lớp trưởng biểu hiện thường thường như thế này, mới là lúc chân chính đáng sợ.
Yên tĩnh không tiếng động, chỉ là điềm báo bão tố nổi lên.
"Lão thấp." Xưng hô như thế, giọng nói như vậy, giống như mở ra một thế giới mới, mở ra sự cấm kỵ giữa bọn họ.
Lão thấp cùng đệ tử, ở trong rừng cây nhỏ không một bóng người.
Khúc Thương Mang không hề lộn xộn, chỉ là có chút mờ mịt nhìn bốn phía.
Nhiên mang mình đi hình như cũng không được bao xa, sao lại lọt vào nơi xa lạ này? Trong trường học có một khối đất rừng sao?
Thảm thiên nhiên xanh um tươi tốt cây cao bóng mát, mặt cỏ mềm mại tươi mới, thuần màu xanh biếc.
Nơi này thổ nhưỡng phì nhiêu lại không hề có đóa hoa nở rộ, nơi này chỉ có màu xanh biếc, bởi vì nơi này là.. Thế giới của ta, lão thấp.
Khúc Thương Mang ngây người đã bị Nhiên ném ngã trên mặt đất, nhánh cây nới lỏng chỉ chốc lát, lại phối hợp có tổ chức bắt đầu xé rách vải dệt trên người anh.
Hết thảy bao vây che chắn tại thiên nhiên tươi đẹp phảng phất là thứ rườm rà.
Khúc Thương Mang cực kỳ không hiểu nổi tình huống, con ngươi đen bóng thất thần.
Nhiên chỉ tốn công một tẹo, toàn thân anh trần trụi nằm ở trên thảm cỏ, chỉ còn lại có một miếng vải rách cuối cùng che lên nơi nhạy cảm – yếu ớt.
Nhiên vung tay lên, nó cũng bị kéo bay.
Khúc Thương Mang liền giống như một đứa trẻ mới sinh, lấy trạng thái nguyên thủy nhất mờ mịt không hề có biểu lộ gì hiện ra rõ mồn một dưới ánh mắt ai đó.
Vòng eo nhỏ gầy, nguyên bản thân thể trơ xương gần đây lại bởi vì bị đút cho không ít thức ăn ngon mà trở nên có thịt một chút, cân xứng đến rối tinh rối mù, làn da vô cùng mịn màng, tất cả đều do công lao mấy năm nay kiên trì không lơ là dùng Mạnh bà thang.
Tiểu lão thấp thực phấn nộn, số lần sử dụng ít đến có thể coi như không đáng kể.
Người này vẫn không mập như trước, mông lại vểnh cao đến cực kỳ dụ – người.
Mà đôi mắt xanh lục trầm tĩnh dọa người, cũng rốt cục chói lọi nổi lên vòng xoáy điên đảo bão tố cấp 12.
"Lão thấp." Giọng Nhiên đã khàn khàn hô nhỏ.
Khúc Thương Mang lại không có phản ứng gì lớn, chậm chạp làm nhân thần cộng phẫn.
Thẳng đến khi hai lòng bàn tay to ấm áp trườn lên cánh mông căng tròn – du tẩu – đi loạn không ngừng thì Khúc Thương Mang khó khăn lắm mới kịp phản ứng, hoàn toàn bị trường hợp YD (dâm đãng) này chấn nhiếp rồi.
Anh cư nhiên bị Nhiên đặt ở dưới thân đè nặng! Hai chân từ khi nào thì bò lên thắt lưng người ta rồi? Một chút ấn tượng cũng không có!
"Nhiên..." Khúc Thương Mang giật giật chân, bị nhánh cây cố định hoàn toàn không có phản kháng! Anh có chút bùng nổ: "Vì sao lại cởi hết!"
Nhiên trầm mặc một lát, nói: "Tốt lắm, ta cũng cởi."
Khúc Thương Mang = 口 = "......" Tôi hoàn toàn không có ý này!
Tiểu lão thấp được nhánh cây quan tâm rất khá, chúng thậm chí càng thêm quen thuộc mỗi một tấc da thịt trên người lão thấp so với hai bàn tay to của Nhiên, mỗi một chỗ nhạy cảm – mỗi một điểm yếu ớt.
Chúng si mê thân thể lão thấp không thôi, chúng khát vọng tiếp xúc thân mật nhất với lão thấp, tiểu lão thấp cũng không bài xích chúng tới gần, bởi vì Khúc Thương Mang theo bản năng rất có hảo cảm với những xúc tu đó, chẳng sợ lần bị bọn chúng S thật sự thê thảm, cũng tuyệt đối không có lòng kháng cự.
Thiên thời địa lợi nhân hoà quả nhiên chiếm toàn bộ, lão thấp rất muốn kháng nghị một chút hoàn cảnh hiện tại, cũng rất nhanh đã bị chặn môi, một câu cũng không thốt nên lời, tiểu lão thấp còn đặc biệt ngốc nghhéch tước vũ khí đầu hàng đứng lên.
Nhánh cây có thể là vật thuần khiết gì đó, cũng có thể thật là thứ tà ác gì đó.
Quả thực tà ác đến rối tinh rối mù.
"Lão thấp, nơi này thực có tinh thần." Nhiên dùng ngón tay chọt chọt tiểu lão thấp run rẩy, sự vui sướng trong lòng không lời nào tả được.
Lão thấp mặt đỏ như ánh bình minh, ngay cả chính anh cũng không biết đến tột cùng là phẫn nộ nhiều hơn hay là thẹn thùng càng nhiều hơn.
Đã đến nước này nói cái gì cũng đã thành dân nữ bị cưỡng X! Cho nên dứt khoát không nói, lão thấp trực tiếp rút cái phù nguyền rủa từ trong không gian ra, hung hăng vỗ vào trên mặt Nhiên.
"Ác linh lui tán!"
Nhiên: "Ha ha ha..."
Thật là đáng yêu.
Khúc Thương Mang: "......" Cười cười cái P.
Tiểu lão thấp gà hưng phấn càng ngày càng rõ ràng, Khúc Thương Mang hoàn toàn không cách nào hình dung loại cảm giác này, khi thì như trên Thiên đường, khi thì phá tan chân trời ngã trở về mặt đất, chợt cao chợt thấp như vậy làm cho anh hoàn toàn mất hết sức phản kháng, thầm nghĩ Nhiên có thể rủ lòng từ bi buông tha mình không.
Nhưng cảm giác thực thoải mái, Khúc Thương Mang bi tráng.
Nam nhân quả nhiên đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Ngay cả mình cũng không ngoại lệ!
"Lão thấp, thầy không thể ích kỷ như vậy."
"Tôi không có!"
"Tốt lắm, giúp ta làm đi."
"......"
Khúc Thương Mang thực hận không thể đột nhiên bị đâm chết ở trên nhánh cây, chính là không khí thật sự quá tuyệt diệu, tốt đẹp lại bao hàm sự che chở làm cho người khác muốn khóc.
Anh hâm mộ Hắc Bạch vô thường thân mật khắng khít, hâm mộ hai người bầu bạn với nhau.
Loại ôn nhu say đắm này, đúng là sự hấp dẫn kẻ độc thân lâu năm không thể từ chối.
Nếu như là... Nhiên... Hẳn là...
Khụ, tóm lại, cũng rất không có tiết tháo cầm lấy.
Kỹ thuật lão thấp quá tệ, còn kém hơn thành tích môn chính trị khi anh còn đi học, nhưng Nhiên cũng rất hưởng thụ, dùng sức ôm lão thấp, ánh mắt hạnh phúc mỉm cười giống như chiếm được toàn bộ thế giới.
Chân ái cùng bạn tốt giúp nhau sờ khác nhau ngay tại chỗ này.
"Hahhh, thực thoải mái, lão thấp rất lợi hại."
"Câm miệng!" Người nào đó cần thẹn quá hoá giận, hận không thể bóp vỡ tiểu Nhiên Nhiên!
Sau đó rất nhanh liền phát nổ, dưới sự phối hợp hoàn mỹ của lão thấp cùng các bé nhánh cây, hai người đồng thời phun ra dịch thành phân bón hóa học thiên nhiên, rải trên đầu ngon cỏ làm chúng càng thêm xanh tươi ướt át, không thể nhìn thẳng.
Thế giới thực hài hoà.
Nhiên ôm lão thấp, lại hôn môi thật sâu, không an phận dùng đầu lưỡi liếm lên vòm miệng, kích thích lưỡi lão thấp cùng mình nhảy múa.
Ngón tay khẽ vuốt đến xung quanh cúc hoa, bắt đầu đảo quanh, lão thấp lại đang đặc biệt say mê, mắt thấy sắp bị người ăn xong lau sạch, lại một chút ý thức nguy cơ cũng không có.
Nhưng lúc này một bản nhạc nền vang lên đánh vỡ thân mật giữa hai người, nghi lễ bế mạc đại hội thể dục thể thao sắp bắt đầu rồi, nơi này dù sao vẫn là trong trường học, loa to trải rộng mọi chỗ bí mật.
Lão thấp lăn lộn từ trên người Nhiên bò lên, khuôn mặt trắng bị bưng kín, cúc hoa kiều diễm đã bị hai nhánh cây tiến vào, lúc này mới miễn cưỡng kịp phản ứng nếu không phải có âm nhạc hạ màn nhắc nhở, kế tiếp bọn họ sẽ phát sinh chuyện gì...
Quay đầu đã muốn trốn chạy, lại bị Nhiên dùng nhánh cây cứng rắn quấn trở về trong lòng; "Ít nhất phải mặc quần áo lại đi."
Khúc Thương Mang; "......"
Cút, cũng không biết vừa rồi là bị ai cởi sạch!
Lão thấp chậm chạp rốt cục hiểu rõ một việc —— "Nhiên, những nhánh cây này thật ra là...móng vuốt của cậu?"
"Là tay." Nhiên còn thật sự uốn nắn.
Khi tắm rửa có nhánh cây kỳ cọ, lúc ăn cơm nhánh cây lau miệng chia thức ăn, đọc sách có nhánh cây phe phẩy quạt gió, ngủ nhánh cây làm chăn làm đệm, mặc quần áo nhánh cây hỗ trợ cài cúc áo...
Hành vi sỗ sàng đặc biệt nhiều, tuy nhiên cũng bị anh không thèm để ý cho nên không để mắt đến.
"!!! " Lão thấp nhất thời cảm thấy trời sụp.