• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc thi cuối kỳ hung tàn đột kích, mọi người cả ngày khắc khổ cày sách, tuyệt không lơi lỏng.

Ban 3 tuy rằng ngoại trừ lão thấp ngoài ra liền không có một ai là nhân loại bình thường, nhưng sức mạnh trẻ trâu cường thế học tập cũng không kém so với nhân loại lớp khác.

Chúng ta không thể kỳ thị phi nhân loại, như vậy hết sức vô đạo đức.

Sau đó, "Bệnh nghề nghiệp" của lão thấp lại một lần nữa phát tác.

Người trong lớp đi thi, thầy chủ nhiệm khẩn trương hơn cả học sinh.

Ban 3 tiến bộ toàn trường rõ như ban ngày, chỉ là vẫn có những thành phần kéo chân, làm điểm trung bình không quá cao.

Nhưng lão thấp biết ban 3 sẽ không dậm chân tại chỗ, vượt lên lớp mũi nhọn chỉ là chuyện sớm muộn, anh rất có lòng tin với ban 3 (tình tiết bao che khuyết điểm đột phá), lại càng tin tưởng mười phần đối với đầu gỗ bự nhà mình.

"Lớp trưởng đồng học, ngẫu nhiên cũng phải chăm chỉ chút, làm diễn viên chính."

"A."

Sau đó, bất luận là tuyển thủ Tư Ngư bất ngờ vọt lên, hay là thường thắng tướng quân Nguyên Âm lúc nào cũng lọt vào top 3, cũng chưa có thể lường trước, cuộc thi cuối kỳ này, lớp trưởng lại có thể thật sự nổi bật!

Tổng điểm tất cả các môn bị trừ không quá mười điểm, lớp trưởng thật nghịch thiên!!

Top 5 toàn khối, người ban 3 đã chiếm bốn, đệ nhất là lớp trưởng Nhiên, tên thứ hai không cam lòng rồi lại không thể làm gì là học bá Nguyên Âm, cùng với Kỳ Kỳ lúc nào cũng đứng thứ 3, còn có bạn nhỏ thụy thần đứng thứ 4.

Sau đó... ừm, không có sau đó, lúc này điểm trung bình ban 3 đứng thứ nhất toàn khối, bởi vì các bạn nhỏ top đầu thành tích cao đến hung tàn làm lu mờ những người phía sau.

Thành tích của Nhiên làm cho toàn trường sợ hãi than thở, đây là lần đầu tiên từ trước đến nay cậu khoe khoang như vậy, phải biết rằng lớp trưởng làm việc luôn luôn điệu thấp.

Sau đó lão thấp thỏa mãn, cả lớp cũng thỏa mãn.

Thi xong mọi người mong chờ nhất là cái gì nà? Đúng vậy... Chính là nghỉ đông.

Bài tập nghỉ đông thứ này chúng ta tạm thời vứt xó, không thể lôi ra làm mất hứng trong thời khắc cao hứng như thế này, Nguyên Hưng là trường tư nhân, có chú khác biệt với trường cấp 3 công lập khác.

Nơi này khai giảng sớm, kỳ nghỉ tự nhiên cũng sẽ sớm hơn.

Trường học khác trung tuần tháng mười hai có lẽ còn đang khẩn trương tập trung ôn luyện, đầu tháng một mới tiến hành cuộc thi cuối kỳ, Nguyên Hưng mới tháng 11 đã bắt đầu mấy vòng thi, hiện giờ ngay cả bảng điểm tổng kết kỳ 1 cũng đã phát xong, chỉ kém bố trí bài tập nghỉ hè, dặn dò các học sinh kỳ nghỉ an toàn, cơ bản không có việc lớn gì nữa.

Nói tóm lại, tiến độ cực nhanh.

Nghẹn ở trong trường học suốt một học kỳ cùng người bình thường các học sinh đã sớm không kìm nén không nổi kích động nhảy nhót, đã thu dọn xong hành lý, chỉ đợi đến ngày nghỉ là bộ dạng xun xoe xông thẳng về nhà sống phóng túng.

Còn có vài ngày nữa là tới ngày lễ phương Tây được yêu thích nhât, đêm bình an cùng lễ Giáng Sinh, Khúc Thương Mang cùng một ít yêu nghiệt phương Đông không mấy hứng thú với ngày này lắm, nhưng trong lớp có mấy người, mang huyết thống phương Tây, còn có một tên hỗn huyết tam tộc.

Lão thấp lo lắng các bé trong lớp không thể về nhà hoặc không có nơi để về, nghỉ đông toàn bộ chui vào xó nào đó ngủ đông thì sao, vì thế còn thật sự ngẫm nghĩ, âm thầm quyết định dứt khoát tổ chức mọi người cùng liên hoan cuối năm, ăn cơm tất niên cũng tốt lắm.

Có điều kế hoạch trong tưởng tượng còn chưa kịp bày tỏ, phía dưới đã có người chờ không được đề nghị.

Nhân Thụy: "Lão thấp, lễ Giáng sinh về nhà em đi!" Nói xong vẫn không quên chớp chớp đôi mắt to ngập nước, quả nhiên là nhân loại đích thực, loại diễn cảm không tiếng động bán manh này phi nhân loại hoàn toàn không thể noi theo.

Thần Thụy tao nhã cười, chẳng sợ cậu chỉ là một cái đầu, nhưng có thể làm cho người ta một loại "Ảo giác" thần thánh không thể xâm phạm: "Lão thấp, là em đường đột, nhưng mà vẫn hết sức hi vọng lão thấp có thể cùng chúng ta ăn tết."

Trên bục giảng Khúc Thương Mang co rút khóe miệng, đã vô lực tiếp tục uốn nắn khái niệm từ ngữ với "bọn họ".

Chúng ta hay là ta... Tùy tiện đi.

Ma Thụy bất đồng với hai kẻ kia, cậu là ma, nhất định tà mị cười: "Hai cái đồ đần chỉ biết làm cho mất mặt bổn tọa, các ngươi mời lão thấp về nhà lớp trưởng đại nhân làm sao bây giờ?"

Có thể làm cho kẻ cao ngạo lại tự mãn như thế người cúi đầu xưng đại nhân, khiến lão thấp trong nháy mắt nghi hoặc.

Có điều không đợi Khúc Thương Mang phản ứng, 3 cái đầu đã bắt đầu cụng nhau, nguyên bản còn muốn tìm tòi đến tột cùng thái dương lão thấp hiện lên một loạt gân xanh giật giật.

Quơ lấy cục đá, trực tiếp bạo đầu.

"Hu hu..." Ba cái đầu bị đánh, đồng thời ôm lấy đầu hít cái mũi.

Có điều Ngô Hy Thụy chỉ có hai tay, không còn... tay nào nguyện ý xoa chỗ đau cho Ma Thụy, nhân duyên kém đến không chịu được.

"An tĩnh chút, hửm?" Lão thấp mang âm mũi rất nặng trầm thấp một tiếng, nhóm nhánh cây giấu mình ở trong chỗ tối rục rịch.

Quả nhiên, trang bị đá nhỏ trên bàn cho lão thấp ném là tốt, bụi phấn không tốt với thân thể, sang năm khai giảng để hiệu trưởng cho đổi đồng loạt sang bảng trắng, bảng đen quyết đoán không thể dùng nữa.

Kế tiếp lão thấp đem ý nghĩ của mình nói đơn giản một chút, đồng thời cũng trưng cầu ý kiến mọi người.

Cuối cùng công tác thống kê ra nhân số ở lại trường kỳ nghỉ đông ——

"Sáu?" Ít hơn so với anh dự liệu.

"Em muốn về hành tinh mẹ, đã nói với mẫu hậu." Hứa Chính cảm thán không thể cùng mọi người cùng một chỗ hết sức đáng tiếc, bởi vì binh biến tinh cầu làm ầm ĩ, đã lâu cậu chưa quay về.

"Coleman bởi vì có mẫu hậu vẫn duy trì ăn tết dân tộc truyền thống, nhưng mà em sẽ nhanh chóng trở về."

"Hả? Em không cần phải gấp gáp, hiếm khi được trở về một lần, ở nhà nhiều hơn vài ngày đi." Hứa Chính có tiến bộ rất lớn, Khúc Thương Mang bây giờ nhìn con hàng này đã cực kỳ thuận mắt, ít nhất sẽ không thình lình bày đặt thơ tình gì đó, động tay động chân chẳng hạn, cũng thấy bình thường hơn.

= = Đúng vậy, thiếu chút nữa bị nhánh cây đánh cho tàn phế, có thể không thành thật sao.

Ngô Hy Ngôn tự nhiên không cần phải nói, ba ba ba đều hi vọng con trai sang Châu Âu ăn tết.

Tư Ngư gật gù, cũng nói: "Em trai Hades đã trưởng thành, em phải đi về tham gia nghi thức." Dừng một chút, nói bổ sung: "Là em trai ruột của Hades, không giống với em."

Cả lớp: "Bạn không cần giải thích cặn kẽ như vậy." Hắn căn bản không coi cậu là đệ đệ.

Tư Ngư: "..."

Cho nên đây cũng là người Châu Âu, tiện đường cùng một nhà Ngô Hy Thụy, còn có thể bám chuyên cơ.

Lý Hạo diễn cảm mệt mỏi giơ tay nói: "Em cũng không tham gia được, phải về hang ổ ngủ đông."

Khúc Thương Mang đang viết chữ trên bảng: "..."

Tào Chí Vĩ cũng uể oải: "Em cũng muốn ngủ đông, oáp —— hệ thống sưởi hơi không đủ ngủ không yên, thức đêm cũng không tốt cho da. Bầu trời phương Bắc thật muốn mạng, em muốn đi Tam Á ấm áp cho đến khi khai giảng!"

Không có nhiều tiền mua vé máy bay, cậu cũng chuẩn bị cọ chuyên cơ nhà Ngô Hy Thụy.

Khúc Thương Mang: "..."

Thái tử gia cùng tiểu họa bì cùng nhau giơ tay, thái tử gia nói: "Em mang tiểu Sâm trở về gặp phụ huynh."

Thi Lương Sâm đối với lần này hết sức khẩn trương, nhiều tối ngủ không ngon giấc, phản ứng so với cuộc thi cuối kỳ còn lớn hơn.

Thân phận hai người bọn họ khác xa nhau, tuy rằng được các gia trưởng thừa nhận, vừa ý nhưng còn có chút lo lắng.

Không thể làm mất mặt cậu ấy!

Quỷ hút máu huyết thống không tinh khiết cười híp mắt nói: "Em cũng cần ăn bám chuyên cơ, Cain điện hạ mời em đi Anh uống trà."

Lý Long Vọng: "Em cùng tiểu Thập Tứ quay về Đông Hải long cung." Cả đám con của hắn nhất định cũng sẽ trở về.

Khúc Thương Mang hiểu biết gật đầu, còn lại vài người là Vương Diệu Quang không cha không mẹ lại không còn chỗ đi, tội nghiệp nhìn lão thấp, thây ma Vương Kim Vũ ngồi phía sau Vương Diệu Quang, người tương lai kiêm em trai nhặt được của lão thấp – Nguyên Âm, Chu Tước Lý Hưởng thoát khỏi tổ chức Tứ thánh thú, Kỳ Kỳ toàn thân đều là "Kim loại nặng", còn có nam nhân nhà lão thấp, trừ lão thấp tổng cộng bảy người.

"Đợi một chút, còn chưa tính tôi vào đâu!" Đường Suất thong thả bước đến cửa ban 3, không đợi bước vào đã bị quần "chi" loạn vũ, bùm bùm quất bay sang hành lang bên kia.

(* chi = tay Nhiên = nhánh cây)

Địa vị con hàng này hiện tại còn thảm hơn so với Miêu Hựu, Miêu Hựu người ta bây giờ biết học hỏi thông minh, đặc biệt biết lấy lòng người, Đường Suất rõ ràng không ngọt ngấy bằng Miêu Hựu!

Cả lớp cùng nhau cười thầm bi ai cho tên nào đó, rình người của lớp trưởng, bình thường đều không có kết cục tốt gì.

#^_^#Lễ #^_^#Giáng#^_^# sinh #^_^#

Ai nên đi thì đi, nên lưu thì lưu lại, lão thấp đi Phong Đô giao dịch bán hàng, Nhiên buộc lên tạp dề màu xanh nhạt ở trong phòng bếp vội đến vội đi, vì lão thấp nhà mình chuẩn bị bữa tiệc Noel lớn.

Đêm nay sói đói rất nhiều, đều mang chủ ý ăn chực cho đến Tết, chuẩn bị chạy tới xin một chân.

Làm sao bây giờ? Đuổi khách tới nhà cũng không tốt.

Tay Nhiên bưng đĩa đồ ăn hơi dừng lại, chợt có chủ ý.

Nhánh cây chỉ một thoáng ở trong phòng bếp triển khai, kéo dài, các việc có liên quan chuẩn bị đâu vào đấy, rất nhanh liền đã làm xong một bàn đồ ăn cũng không quá dụng tâm.

Sau đó, công việc của nhánh cây cũng không chấm dứt, chúng nó còn phải dựa theo đầu người phân chia thành các phần.

Mỗi đứa ở lại trường đều được một phần, người nhận được phần đồ ăn ngoan như vậy cũng nên biết điều đoán ý, lớp trưởng không hy vọng bọn họ qua quấy rầy đây mà.

Vì thế, chúng ta thực biết điều có được hay không?

Cho nên khi lão thấp phong trần mệt mỏi về tới nhà, lấy xuống khăn quàng cổ màu xám do nhóm nhánh cây linh hoạt thâm tình tự tay đan, còn chưa kịp cởi bỏ áo khoác đâu, anh đã bị người từ phía sau bị ôm một cái ấm áp cõi lòng.

Nhiên ỷ vào ưu thế chiều cao, cằm để ở bả vai lão thấp, nhẹ nhàng mà liếm tai: "Đi lâu như vậy."

"A." Lão thấp thực chậm chạp, tiếp tục cứ thế tự cởi cúc áo ba-đờ-xuy: "Hôm nay Phong Đô có trung tâm bách hóa mới mở, có cổ phần của Bạch ca, tôi hỗ trợ đi cắt băng khánh thành."

Cho nên ở lâu trong chốc lát.

Không cần Nhiên động, nhóm nhánh cây tự do cởi quần áo cho lão thấp.

Có điều chúng nó hết sức mẫn tuệ đã nhận ra trong túi áo ba-đờ-xuy lão thấp có một cái hộp nhỏ, khi lão thấp đi nơi này còn trống trơn.

Có biến!

Không cần Nhiên bày mưu đặt kế, chúng nó đã tự mình hành động, nhẹ nhàng lôi cái hộp quà tinh xảo còn đính nơ con bướm ra.

Có điều khi lão thấp nhìn cái hộp vuông vuông màu lam xen trắng ấy, lại đỏ mặt.

"Đây là... Khụ, quà giáng sinh." Bởi vì bị người dưới đất công nhận là con cưng của Hắc Bạch vô thường, cho nên khi lão thấp đi tới trung tâm đó, hết sức được ưu đãi.

"Cũng không biết em thích gì, tôi chỉ thích thì mua cái đồng hồ này." Tầm mắt lão thấp có chút mơ hồ.

Lý do vô nghĩa ——!

Nhóm nhánh cây trộm đi theo tỏ vẻ, lão thấp đang nói dối, rõ ràng ở trước quầy ngắm nghía mấy giờ, bởi vì chọn một cái đồng có thể làm cho Nhiên cảm thấy được thỏa mãn. ( PS: đồng hồ linh biểu, độ tinh chuẩn toàn cầu không sai một giây, có thể biểu thị thời gian bất đồng của cả lục giới)

Nhiên vui mừng gợi lên khóe môi, ôm lấy lão thấp, in dấu lên cánh môi đỏ mọng.

Tinh tế quấn quýt si mê mút lưỡi của nhau, nhấm nháp lẫn nhau.

"Cảm ơn." Vừa hôn xong, Nhiên xoa hai má phấn phấn đã bị đánh bay hơi lạnh, thấp giọng nói: "Em cũng có quà."

Thanh âm bình tĩnh vô ba, tròng mắt cũng thế, Nhiên chính là một khối đầu gỗ như vậy, nhưng vẫn khiến lão thấp sản sinh lòng hiếu kỳ, theo bản năng đoán quà tặng rốt cuộc sẽ là cái gì đây?

Nhiên: "Em đem mình đưa cho lão thấp, có thể không thắt nơ con bướm không?"

Một trong những ưu đãi kèm theo quà tặng lớp trưởng: cung ứng vô hạn hồng quả, muốn ăn tùy tay hái.

Ưu đãi 2: đảm việc nhà, có thể quật có thể nô dịch.

Ưu đãi 3: lực – kéo – dài, thể lực tốt, một đêm bảy lần không phải là giấc mộng.

Ưu đãi 4: phía dưới bỏ bớt hai vạn chữ.

Khúc Thương Mang: "..."

Anh thật ra sẽ không đòi hỏi!

Vốn cho là đêm nay phòng sẽ hỗn loạn ầm ĩ tất cả đều là người, Khúc Thương Mang lại không nghĩ rằng, về sau cũng chỉ có hai người bọn họ, cùng uống một bầu rượu, thưởng thức bữa ăn, ngẫu nhiên nói chuyện với nhau, ngẫu nhiên ánh mắt đối diện nhau, ở trong không khí không tiếng động quấn quýt si mê hoà vào nhau, đều làm lòng người ấm áp, như si như say.

Ngón tay Khúc Thương Mang đỡ ly rượu, cái miệng nhỏ nhắn uống một ngụm rượu do hồng quả ủ ra, ánh mắt phiêu phiêu.

Đã từng, anh nghĩ trong cuộc sống của mình sẽ không bao giờ xuất hiện một người như vậy, cậu ấy không ăn nói tốt, không có lời tâm tình hết bài này đến bài khác; cậu không quen biểu đạt tranh công, luôn ở sau lưng anh yên lặng vì anh chuẩn bị tốt hết thảy mọi việc, bất luận anh biết được hay không.

Chưa từng thấy Nhiên nói lời yêu thương bên miệng lấy lòng lão thấp, chỉ là không biết vì sao, Khúc Thương Mang có thể cảm nhận được tình yêu nồng đậm của Nhiên.

Cậu thực yêu anh.

Cái loại cảm giác được người yêu thương ôn nhu che chở coi như bảo bối quý giá nhất thật sự tốt lắm, tốt đến mức ban đầu anh chỉ mang ý nghĩ thử chấp nhận cậu, ở chung một đoạn ngày chậm rãi xem xét lại, mà bây giờ, Khúc Thương Mang thật sự hãm sâu vào.

Đầu gỗ này, yêu mất rồi.

Lão thấp nhìn về phía người đang yên lặng gắp thêm rau cho mình, trong lòng không biết làm sao vừa động, miệng ngậm rượu, đánh úp về phía lớp trưởng không phòng bị chút nào.

Đây là lần đầu tiên lão thấp chủ động hôn Nhiên.

Nhiên nhìn qua gió êm sóng lặng, sắc mặt không đổi, chỉ "Lạch cạch" một tiếng, đôi đũa lại chẳng biết rời tay rơi xuống đất lúc nào.

Hôn hôn liền bộc phát không thể vãn hồi, hai người ôm thành một đoàn, coi thường món ngon trên bàn sắc hương vị đều đủ, cùng ngã vào trên giường lớn, làm một ít vận động càng thêm thân mật.

Lão thấp hình như... Cho tới bây giờ đều không có chú ý vấn đề tư thế cơ thể.

Vì thế, lễ Giáng Sinh năm nay, họ đều không còn cô đơn nữa.

Ngày hôm sau lễ Giáng Sinh, lão thấp cùng Nhiên đồng thời nhận được thư cầu cứu đến từ Coleman.

Người gửi thư là người máy bạch kim vạn năng đã theo Hứa Chính nhiều năm, nội dung là một đoạn ghi âm, đứt quãng, nội dung biểu đạt hoàn chỉnh, nhưng vẫn khiến cho lão thấp cùng Nhiên biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Người binh biến thất bại, vò đã mẻ lại sứt.

Trước khi Hứa Chính vào trung tâm thương mại mua quà cho người thân, bị tàn đảng thủ hạ tên tướng quân bắt cóc đi rồi.

"Shit —— bọn hắn dám bắt cóc học trò ta!" Lão thấp lăn một phát từ trên giường đứng lên, lõa thể xù lông.

Editor:

Tam Á: Mới đầu mình nhìn nhầm thành phố nó thành Sanyo:v thấy kỳ kỳ =))))))

(tiếng Hoa: 三亞; pinyin: Sanya) là thành phố cực nam của đảo Hải Nam, Trung Quốc. Dân số: 536.000 (2006). Đây là thành phố lớn thứ hai (sau Hải Khẩu) trên đảo. Bức tượng Quan Âm cao 108 m hoàn thành năm 2005 là một trong những bức tượng cao nhất thế giới. Vịnh Á Loan và một bãi biển dài 7,5 km nằm phía đông nam của thành phố.

Thành phố Tam Á là nơi đăng cai các kỳ thi Hoa hậu Thế giới (Miss World) năm 2003, 2004 và 2005.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK