Em không có trách nhiệm trói buộc, em không có quyến luyến đối với thế giới này... Sở dĩ em lựa chọn ở lại chỗ này, thủ hộ tinh cầu thủy lam xinh đẹp này, toàn bộ là vì... Chờ anh.
Mười phút sau, Nhiên gạt vết máu đang chảy xuôi trên mặt, mà máu đó, đều không thuộc về cậu.
"Thương, mang anh về nhà." Nhiên ôm lấy Khúc Thương Mang được nhánh cây bọc kín, không hề quan tâm chiến trường hỗn độn, cảnh tượng máu chảy thành song phía sau, xoay người biến mất ngay tại chỗ.
Mà khi mọi người vội vàng đuổi tới là lúc, không gặp được bóng dáng lão thấp, cũng không thấy cả bóng người lớp trưởng, chỉ có cảnh tượng còn kinh khủng hơn địa ngục.
"Ai, ai làm..."
"Hẳn là, lớp trưởng đi?" Dù Long Vương cùng thái tử gia đã gặp nhiều cuộc hanh trừng lớn cũng trở nên có chút lắp bắp.
Thi Ân bị ban 3 đánh cho tơi tả lại càng kinh sợ được ngay cả miệng cũng không khép lại được: "Đây không phải là sự thật! Trời ạ... Hai người bọn họ lại có thể thật sự tiêu diệt cả Tu La tộc?"
Thi Ân lệ rơi đầy mặt, các người một cái phải Đại Địa chi phụ một là Đại Địa Chi Mẫu á á á, sao bỗng nhiên lập tức biến thành bố dượng mẹ kế hả hả hả!
"Kêu to cái gì đồ thối tha, ngươi còn muốn bị đánh sao?"
"Có tin ta tìm em gái ngực bự đến xử lý ngươi hay không?"
"Không —— "
Ngày xưa Tu La điện ồn ã huyên náo, hiện giờ trống vắng tĩnh mịch.
Sự tình đến tận đây vẫn chưa xong, sau khi tiêu diệt cả Tu La giới, Nhiên cũng không vội vã mang Khúc Thương Mang về trường, mà là ôm người tới nơi cậu hay bế quan.
Giữa không trung một đóa hoa khổng lồ nở rộ, nhị hoa tựa như tấm thảm mềm mại nhất, bên trong còn có chức năng tự động điều chỉnh nhiệt độ.
Khúc Thương Mang trừng mắt nhìn, chỉ thấy Nhiên đứng cách mình không xa, cả người bị máu tươi nhuộm đỏ, làm lòng Khúc Thương Mang đau đớn.
"Nhiên... Em có... Khụ khụ, bị thương hay không?" Tác dụng phụ của thuốc nước vô địch bắt đầu rồi.
Khúc Thương Mang cố hết sức chống đỡ thân thể, chậm rãi đi tới bên Nhiên.
Hai chân mềm mại giống như bông, căn bản là không đủ để đứng lên bình thường đi đường, chỉ là anh thực lo lắng cho Nhiên, lại quên bản lĩnh của Nhiên đều do một tay anh dạy dỗ.
Lại đến năm Tu La giới cũng không đủ gây sợ hãi.
Nhiên đang hết sức tức giận.
Nào có ai không thương tiếc bản thân mình như vậy? Nào có ai không quan tâm tính mạng mình như thế? Nếu không phải em đúng lúc đuổi tới, anh muốn đồng quy vu tận với bọn điên cuồng liều chết không có chỉ số thông minh đó sao?
Anh yêu em chỉ như vậy sao Thương? Chúng ta đã ngăn cách tròn một vạn năm, một vạn năm!
Kết quả anh vừa mới khôi phục trí nhớ, liền tặng cho em một đại lễ kinh hỉ như thế?
Suốt đời khó quên?
Hai mắt Nhiên đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm người lảo đảo chầm chậm tiến vào nhị hoa kia, ngay cả các bé nhánh cây luôn luôn cưng chiều lão thấp cũng không đi lên hỗ trợ.
Mà khi Khúc Thương Mang lập tức sẽ ngã vào lòng Nhiên, nhánh cây lại ngăn cản?
"Vút", Khúc Thương Mang bị quất bay xuống cánh hoa khổng lồ, đau đến không khỏi hít sâu vài hớp, trước mắt một mảnh mờ mịt.
Không đợi anh nghĩ rõ rang chuyện gì đang xảy ra, Nhiên đã nhào lại đây, gắt gao nắm cằm anh.
"Thương, anh làm em rất thất vọng." tròng mắt xanh biếc của Nhiên, dần dần bị huyết sắc bao trùm.
Khúc Thương Mang không dám tin mở to hai mắt, tâm ma? Nhiên có tâm ma?
Không... Không có khả năng, tâm của cây hoàn toàn trong veo, không có khả năng lây dính ma tính.
Nhưng bây giờ Nhiên làm sao thế này?
"Nhiên..." Khúc Thương Mang nhỏ nhẹ, thử thức tỉnh ai đó: "Nhìn cho rõ anh là ai, Nhiên, nhìn rõ xem rốt cuộc anh là ai!"
Nhiên lại cười quỷ dị, khóe môi gợi lên một độ cong hấp dẫn, cúi đầu thanh âm thuần thuần, thậm chí còn chìa đầu lưỡi liếm vài cái trên môi Khúc Thương Mang: "Em đương nhiên biết anh là ai, Thương. Nhiều năm như vậy, em rốt cục đợi được anh quay về."
Khúc Thương Mang ngơ ngác bị chiếm đi rất nhiều tiện nghi, cánh môi lập tức đau xót, ngay sau đó nụ hôn tựa như bão táp không ngừng đánh úp lại.
Chẳng lẽ là bởi vì... Tu La tộc diệt? Mình không có chịu ảnh hưởng là bởi vì hiện giờ thân thể là một nhân loại không hơn không kém,còn Nhiên bị ảnh hưởng sao? Bởi vì lục giới không hề cân bằng nữa...
" Anh, thật sự tuyệt không để ý sao?" Không quan tâm chúng ta có thể tiếp tục chia lìa vạn năm nữa, không cần em nhiều năm đằng đẵng tận lực chờ đợi.
"Anh, để ý a." Khúc Thương Mang cố hết sức ngưỡng cổ lên, thừa nhận người nào đó cắn theo đường cong duyên dáng ở cổ tới hầu kết.
Đúng vậy... Cắn cắn, giống như một dã thú phẫn nộ, tham lam không ngừng nhay cắn con mồi của mình.
"A ——" hai tay Khúc Thương Mang bị nhánh cây trói chặt, treo lên cao.
Quần áo trên người trong khoảnh khắc bị xé thành mảnh vụn, tán loạn khắp bầu trời, tư thế xấu hổ đến mức làm cả người lão thấp đỏ lên, giống như một chú tôm nhỏ bất hạnh bị lột sạch lại còn bị luộc chín hồng, vô tội treo đìu hiu trong gió.
"Thương." Lời của Nhiên, đã không chỉ còn muốn đơn thuần hôn cắn môi Khúc Thương Mang, lướt tới xương quai xanh, nhanh chóng xuôi xuống lồng ngực của anh, tiếp tục cắn xé hai hạt đậu đỏ dựng đứng.
Thương của cậu, hương vị vẫn ngon như vậy.
"Ưm —— Nhiên —— không, thả tôi xuống." Khúc Thương Mang giãy dụa vặn vẹo thân thể, lại đổi lấy sự trêu chọc càng thêm kích thích.
Nửa thân dưới của anh, được nhánh cây không ngừng âu yếm.
Một đám dây leo mềm mại, nhưng có chút gập ghềnh ấy, thực nghịch ngợm không ngừng quấy phá tiểu lão thấp, bạn chạm bên này, mình gẩy bên đó, làm Khúc Thương Mang suýt nữa hỏng mất đến phát điên, không tự giác bắt đầu xoay hông, thân thể có cảm giác trống rỗng.
Thật là khó chịu: "Không, Nhiên..."
"Anh không thể cự tuyệt em, lão thấp." Nhiên khép hờ con ngươi huyết sắc, từ trước đến nay mình quá nuông chiều Thương rồi.
"Bộp", Khúc Thương Mang cố gắng nâng tiểu PP bị nhánh cây hung hăng quật lên, đem lão thấp bị mình gây sức ép đến thoát lực trợn mắt há hốc mồm.
Cư nhiên bị đánh đòn sao?
"Nhiên em —— a ——" phía trên có đôi môi và răng nanh xấu xa trêu chọc, phía dưới có nhóm nhánh cây tà ác không ngừng búng gảy, phía sau còn có nhánh đang quất PP, di chứng thuốc nước vô địch dần dần xuất hiện.
Lão thấp khóc đỏ tròng mắt, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy ủy khuất như thế.
Cư nhiên bị đánh...
Bị chính người mình quan tâm nhất, đánh!
"Nhiên, đồ khốn... huhu."
Rất nhanh, lão thấp khóc lên vẫn mê người như thế, bị người mớm cho mấy viên trái cây màu đỏ.
Nhiên nhẹ nhàng mà hôn lên mi mắt Khúc Thương Mang, ôn nhu lại trầm thấp cảm thán nói: "Khóc lên rất đẹp, cứ khóc thêm chút nữa đi, Thương."
Khúc Thương Mang: "......"
Vì thế hồi tiếp theo, một đại hội trao đổi thân thể S—M – kiểu riêng hoàn toàn bắt đầu.
Khúc Thương Mang khóc đến mắt sưng lên bị bắt quỳ gối trên mặt đất, hai tay vẫn bị treo cao nhu vậy, phía sau có một vị nhiễm ma tính không ngừng cày ruộng và làm cỏ.
Cúc nhỏ đáng yêu, bên trong không chỉ chứa tiểu Nhiên dài dài to to, nhóm nhánh cây theo sau dựa vào nếp uốn chen vào bên trong, thể nghiệm khoái cảm cực hạn trước nay chưa từng có làm lão thấp cùng lớp trưởng đều có chút ngạt thở.
Người ban 3 nhất trí mệnh danh hình ảnh này là ——《 người cùng tự nhiên 》.
Đương nhiên, hết thảy đều do hai vợ chồng lão thấp.
"Đừng... hu hu, từ bỏ... Đồ vô lại, cút ra ngoài, a..."
"Lão thấp, chúng ta một vạn năm không gặp, không cần lãnh đạm như vậy, lại đến vài lần đi." Người nào đó nghiêm trang tiếp tục mắc kẹt.
Bằng không thử tư thế mới đi.
Lão thấp bị lật lên, tiếp tục ↓↓↓↑↑↑↑↑↑↓↓↓...
"A —— mẹ nó —— muốn chết —— Nhiên, ma tính em cũng đã tan rồi mà đồ khốn!" Tiểu động động căng lớn muốn nứt rồi! Khúc Thương Mang hung tợn cắn Nhiên, lại làm bạn cây càng thêm hưng phấn.
Lão thấp mồ hôi đầm đìa cũng rất manh a.
"Lão thấp, hồng quả còn có rất nhiều." Cho nên, không cần lo lắng bị chơi hỏng.
Hoàn cảnh rất đẹp rất nên thơ.
Hơn một vạn năm không có thân thiết như vậy, nhóm nhánh cây cũng rất nhớ thầy, lão thấp.
"Đi shi a —— "
(đi shi = đi chết đi)