Mục lục
Hoàng Tử Yêu Nghiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thực ra trong lòng mọi người đều rõ, làm vậy là không biết xấu hổ, nhưng hoàng thượng đã bảo nhất định phải làm, huống hồ chính quyền bù nhìn Cao Ly thực sự đáng chết, hai năm nay không ít lần sát hại đồng bào chính mình, theo lời hoàng thượng, bọn họ đây là thay trời hành đạo…
Rất nhanh Hắc Kỳ quân đã tiếp quản thành Tân La, hoàng thất Cao Ly và chúng đại thần bị gom lại một chỗ, Lý Thành nhìn chúng, khinh miệt nói: “Là đám các ngươi dựa dẫm Phù Tang, tàn sát đồng bào, hại nước hại dân đúng không?”
Lý Tại Hy than khổ trong lòng, theo kinh nghiệm, chỉ cần đầu hàng nhanh, địch nhân khẳng định sẽ không trách tội, huống hồ đối phương còn là vương triều Trung Nguyên nổi tiếng nhân nghĩa, nhưng lần này sao lại không linh nghiệm?
“Tướng quân, chắc ngài hiểu lầm gì rồi, ta một lòng vì bách tính Cao Ly, nhẫn nhục cam chịu, chỉ chờ đón tiếp tướng quân ngài”.

Advertisement
“Ai da…lão hoàng đế ngươi thật biết cách ăn nói, nhưng ta nhận được tình báo, chính quyền bù nhìn các ngươi và quân trực thuộc hai năm nay làm không ít việc xấu? Ngươi còn mặt mũi nào nhìn bách tính Cao Ly?”
“Tướng quân nghe lầm rồi, khi biết tin đại quân thiên triều đến, ta lập tức phái sứ thần đi đón đại quân, tỏ rõ ý quy thuận, không lẽ tướng quân không nhận được thư chính tay ta viết ư?”
Lý Thành kinh ngạc nói: “Sứ thần? Nói nhảm, thấy các ngươi quyết tâm cấu kết Phù Tang, tuyệt không đầu hàng, hoàng đế Hoa Hạ chúng ta mới thay trời hành đạo, dọn dẹp các ngươi”.


Lý Tại Hy nghe vậy, suýt nữa bĩnh ra quần.

“Tướng quân, đừng mà, ta thật sự thành tâm quy thuận, đừng giết ta, ta có thể giúp các người quản lý Cao Ly, sau này muốn ta làm gì, ta sẽ làm đó, ta còn có thể cho tướng quân rất nhiều tiền, nữ nhân, cầu xin tướng quân tha cho ta”.

Lý Thành khinh miệt: “Cao Ly có triều đình như các ngươi, đúng là đáng thương, thế này đi, để chứng minh Hoa Hạ ta là tấm gương nhân nghĩa trong các nước, thay trời hành đạo, bọn ta sẽ giao các ngươi cho bách tính xử lý, người đâu, gọi họ vào đây”.

Hơn chục bách tích Cao Ly tiến vào, căm hận nhìn đám người Lý Tại Hy.

Lý Thành mỉm cười: “Các vị hương thân phụ lão Cao Ly, mọi người nói xem bọn chúng đáng chết hay không?”
Lý Tại Hy và đám đại thần Cao Ly đứng hình, định để mấy người này quyết định sống chết của hàng ngàn quan viên? Trò đùa gì đây? Hơn nữa…bọn họ…hình như là những bách tính có thâm thù đại hận với chúng…
"Đáng chết, giết bọn chúng…”
“Bọn chúng là một đám súc sinh…đáng chết…”
Mười mấy bách tính đều hét lên.

Lý Thành ngoảnh đi, nhanh tay lau giọt nước mắt vừa tuôn ra.


“Nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa hả? Đây là ý muốn của nhân dân, là tiếng lòng của họ, người đâu, lôi đám phản đồ ngày ra ngoài, chặt đầu”.

Lý Thành dùng kỹ năng diễn xuất gà mờ của mình để chứng minh một sự thật cho mọi người, chỉ cần bản thân không xấu hổ, người phải xấu hổ sẽ là bọn họ.

Lý Tại Hy và chúng đại thần đến chết vẫn không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra?
Nam bộ Cao Ly.

Nhờ có tàu bay thả bom, Hắc Kỳ quân nhanh chóng đứng vững tại nam bộ, nhưng để tránh thương vong quá mức, nên họ chưa hề phát động tiến công, cuối cùng, dưới sự bảo hộ của Hạm đội số hai, đại đội nhanh chóng đáp xuống Cao Ly.

Kì Hoành hồi báo tình hình chiến trường cho Đa Đoạt.

Đa Đoạt: “Hoàng thượng nói không sai, người Phù Tang quả nhiên không từ bỏ dã tâm với Hoa Hạ, hai năm nay tốn không ít công phu”.


Kì Hoành: “Tướng quân, nỏ đặc chế của Phù Tang có tốc độ và tầm bắn cực cao, mạt tướng lo lắng tàu bay sẽ bị tổn thất nghiêm trọng, cho nên vẫn trì hoãn chưa tiến công, đại quân hiện sắp tới nơi, có nên để lục quân lên trước?”
Đa Đoạt xem xét một lúc rồi nói: “Không, chúng ta hãy rút lui…cho hạm đội tuần tra liên tục, một khi phát hiện chiến hạm Phù Tang, lập tức tiêu diệt”.

Kì Hoành kinh ngạc nói: “Rút lui? Ý của tướng quân là?”
Đa Đoạt cười đáp: “Lão Kì à, đám người Phù Tang giờ như vịt trong nồi, chạy không nổi đâu, nhưng tính mạng binh sĩ quý giá, không cần liều mạng vì chúng, bọn chúng đã thích bày kế ngầm, vậy ta cũng khỏi cần quan tâm làm gì”.

“Giờ chúng ta đi đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK