Mục lục
Hoàng Tử Yêu Nghiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Nhưng mà làm như thế thì chúng ta còn tấn công Hoa Hạ thế nào được”.

“Đúng đó…”
Y Lệ Sa Bạch nói: “Các vị, Trung Nguyên có câu nói này, ta cảm thấy rất đúng.

Người làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, nếu chúng ta tiếp tục dây dưa cùng người Phù Tang thì chỉ có nước Hoa Hạ được lợi, thế nên chúng ta phải lập tức rút quân, tính kế lâu dài”.

Advertisement
Đám đông không nói gì nữa, bắt đầu tự suy ngẫm...!
Y Lệ Sa Bạch lại tỏ ra hứng thú, lật giở một đống thư tín trên bàn, tìm lấy vài lá thư rồi bắt đầu đọc…
“Hừ… Thất hoàng tử Bắc Lương, Lãnh Thiên Minh, hoàng đế quèn của Hoa Hạ...!cứ đợi đấy cho ta…”
Nước Phù Tang, phương Đông
Lúc này liên quân đã hoàn toàn không có khí thế như ban đầu nữa, mà đã có không ít binh sĩ mỗi đêm đều gặp ác mộng, đã mất đi ý chí chiến đấu…
Đám người Phù Tang này đều là những kẻ mất trí, họ không coi mình là người, hở một tí là sẽ đánh lén theo kiểu tự sát, toàn bộ quân đội liên minh hầu như không tiến được bao nhiêu trong mười ngày qua.


Trong đại doanh liên quân
Thân vương Tô Đan thấy đại diện các nước đều tỏ vẻ ưu phiền bèn nói: “Các vị, chiến tranh diễn ra đến bây giờ là điều mọi người đều không ngờ đến, nhưng ta mong mọi người đều vực dậy tinh thần, chúng ta có hạm đội và vũ khí mạnh nhất thế giới, sao có thể không đánh lại một nước nhỏ lạc hậu được chứ”.

“Thân vương Tô Đan nói đúng, chúng ta cũng biết đạo lý này, nhưng đám người Phù Tang quả thật quá khó đối phó, chúng không đánh trực diện với chúng ta mà chỉ chờ thời cơ để đánh lén, chúng ta khó mà đề phòng cho được”.

“Đúng thế, đám người Phù Tang này hệt đám chuột, ta chỉ muốn nuốt sống chúng”.

Thân vương Tô Đan thở dài nói: “Haizz… Một khi quân đội không có sức chiến đấu thì chắc chắn không thể nào đánh được, trước mắt chỉ đành đợi quân chi viện đến.

Truyền lệnh của ta, các quân tìm thành trì bị tàn sát làm lá chắn, tạm thời trú ẩn ở đó, phòng khi lại bị đánh lén”.

“Vâng…”
Câu lạc bộ Vạn Quốc, Hoa Hạ.

Quản Cùng đã ra ngoài, vẻ mặt khá ủ rũ như sắp khóc đến nơi, miệng còn liên tục mắng chửi…

“Mẹ nó chứ… thằng nào chuốc rượu ta đấy, hai, ba mươi nữ nhân, ta còn chưa kịp sờ đủ mà.

Trời ạ… thân thể vàng ngọc của ta, lẽ nào thật sự không bị nát sao? Hôm nay nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, làm sao ta sống được đây…”
Ông chủ đứng sau câu lạc bộ Vạn Quốc cũng đi theo tiễn hắn ta ra ngoài, hét lên với bóng lưng Quản Cùng: “Quản đại nhân đi bảo trọng, có thời gian lại đến…”
Nhưng Quản Cùng lại mặc kệ ông ta.

“Ông chủ, Quản đại nhân này cả đêm qua đã tiêu gần năm ngàn lượng bạc, sao chúng ta đòi tiền Hoàng thượng đây?”
Ông chủ trợn mắt với tên vừa nói.

“Mẹ nó, ngươi điên rồi, ngươi đi mà lấy.

Tiền của Hoàng thượng mà cũng dám thó, ngươi đúng là tên ngốc”.

“Hả… vậy… vậy hóa ra Quản đại nhân này tới chơi chùa rồi”.

“Quản đại nhân không có làm gì cả, xem ra chúng ta hiểu lầm hắn rồi, chắc chắn hắn muốn dùng cách này để nói với mọi người rằng mình là một người đàn ông bình thường, nhưng người chính trực như hắn sao có thể làm loại chuyện này được, thế nên chỉ đành vờ say, haizz… Quản đại nhân là một người vĩ đại…”
Lúc này Quản Cùng vẫn đang không ngừng mắng chửi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK