Mục lục
Hoàng Tử Yêu Nghiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Đa Đoạt, nếu thật là của ông, ông có định đá chết nó không?”
Đa Đoạt lườm Tân Cửu, lạnh lùng nói: “Mẹ nó, giờ tôi muốn đá chết ông đấy!”
Cổng câu lạc bộ Vạn Quốc, một đứa bé trai đang đứng đó ngóng nhìn vào trong, đứng bên cạnh cậu bé là một người lớn tuổi, xung quanh đó còn mấy mấy tên tùy tùng.

Không bao lâu sau, Tân Cửu và Đa Đoạt đã đi ra, ngay khi vừa nhìn thấy cậu bé kia, cả hai đều ngẩn người.

Advertisement
Không hiểu sao khi nhìn đứa bé kia, Đa Đoạt lại có cảm giác rất khó để hình dung, tóm lại là cảm thấy cực kỳ thân thiết.

Còn Tân Cửu thì khỏi phải nói, trong lòng ông ta chỉ có một suy nghĩ.

Mẹ nó, đây nhất định là con của tên Đa Đoạt này, không chệch đi đâu được, nhìn đi, chẳng phải đó là tiểu Đa Đoạt à?
Cậu bé nhanh chóng chú ý đến hai người, cậu từ từ bước qua, rồi cứ thế đứng lẳng lặng nhìn Đa Đoạt, không khóc cũng không la.

“Người là… ba ba…”
Cậu bé còn chưa phát âm rõ, hiển nhiên, mấy chữ này là vừa học được.


Nhưng sau khi nghe thấy, Đa Đoạt lại đứng sững như bị sét đánh, một lúc lâu sau, cả người ông ta bắt đầu run rẩy, cuối cùng, ông ta cũng nhịn không được ngồi xổm xuống.

“Con tên là gì?”
Dường như cậu bé không hiểu lời của Đa Đoạt, lúc này, một tùy tùng bên cạnh đã bước đến phiên dịch.

“Con tên Khắc Đa”.

Khắc Đa? Ý muốn khắc ta à?
“Con… mẹ của con là ai?”
“An Na, nữ vương tộc La Sát, An Na Nhất Thế, người nói ngài là ba ba của con, có đúng không?”
“Ta… ta… ta…”
Đa Đoạt mãi vẫn không nói được lời nào, lúc này, Tân Cửu vội bước đến, cười nói: “Đúng, là ông ta, là ông ta đấy!”.

Cậu bé vừa tròn ba tuổi lại có vẻ mặt y hệt người lớn, vừa nghe người đàn ông này là ba mình, mắt cậu đỏ hoe.

Nhưng dù là vậy, Khắc Đa vẫn không khóc, chỉ là nước mắt không khống chế được rơi xuống.


“Ba ba, sao ba không về nhà?”
“Ta… ta…”
Đa Đoạt, chủ soái của trăm vạn đại quân Hoa Hạ, giết người như ngóe, vậy mà giờ lại không biết làm như thế nào.

Ông ta không biết phải nói gì, phải làm gì…
“Mẹ của con đã nói về ta như thế nào?”
“Mẹ nói người đang ở rất xa, phải đợi đến khi ta trưởng thành thì người mới có thể quay về, cho nên con chưa từng khóc.

Bởi vì mọi người nói chỉ có đứa bé mới khóc, không khóc sẽ trưởng thành…”
“Huhuhuh…”
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tân Cửu đứng bên cạnh cũng không nhịn được nữa, bất giác khóc nấc lên.

Ôi má ơi, con nhà ai mà lại ngoan như vậy chứ…
Đa Đoạt liếc nhìn Tân Cửu bằng ánh mắt chán ghét, sau đó lại quay sang nhìn người cao tuổi kia, bởi vì ông ta biết, người này mới là người có thể giải thích rõ mọi chuyện.

“Đa Đoạt, giờ con về nhà cùng ta trước nhé, về đến nhà rồi từ từ nói chuyện, có được không?”
Khắc Đa khẽ gật đầu, sau đó giơ hai tay ra.

“Ba ba có thể ôm con không?”
Đa Đoạt cũng không nhịn nổi nữa, liền bước đến ôm lấy Khắc Đa, sau đó dẫn theo đoàn người quay về phủ.

Lúc này, Tân Cửu vẫn đang đứng ở cửa khóc, vừa khóc vừa mắng: “Mẹ kiếp, vừa rồi là tên nào nói nếu có con sẽ đá chết nó, má nó, giờ có rồi đó, ông đá thử ta coi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK