Tay Phương Lâm cuộn chặt thành nắm đấm, đấm mạnh xuống thềm, xương khớp ở mu bàn tay đỏ lên.
"Vậy bây giờ phải làm sao?".
Vĩ Nam bình tĩnh nhất trong đám, tới gần Phương Lâm chậm rãi hỏi.
"Mọi người ra ngoài hết đi, có tiếng gì nhất định đừng vào, canh cửa dùm luôn".
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị gì cả, mau ra hết đi".
Thấy Phương Lâm sắp giữ không nổi cảm xúc Vĩ Nam quay người phất tay.
"Đi thôi".
Căn phòng từ đông vui bây giờ còn mỗi hai người, từ vui vẻ biến thành như thế này đây.
"Châu Mộng Dư, mình biết cậu có thể thoát khỏi ảo mộng được mà, mạnh mẽ lên đi nào".
Giọng Phương Lâm dịu hẳn, tay đổi vị trí từ cổ tay chuyển lên giữ lấy đôi vai gầy.
Tiếng la hét trói tai không tha cho tôi, nó bay thẳng vào tai tôi, cả thân thể run không ngừng.
Lúc thì.
"Cút ra".
Lúc thì.
"Đau quá".
"Tiêu Cát Yên".
Thanh âm nhỏ nhẹ đi xuyên qua vách ngăn vô hình giữa hai thế giới.
"Các người tới đây tôi nói cho nghe, ở trong động Đỉnh Quỷ có một Linh Ma rất ác, cô ta sẽ giết bất cứ ai khi cô ta nổi điên, đến gần động Đỉnh Quỷ sẽ nghe mùi máu tanh của con người, linh hồn cô ta cũng không tha sẽ hành hạ đến hồn siêu phách tán".
"Mau thả con gái tôi ra, tôi xin cô...không phải Tiêu huyết tử minh chủ, xin người thả con gái tì dân ra đi mà được không?".
"Mau xông lên giết cô ta đi, quỷ đội lốt Linh Ma như cô ta không đáng sống, chúng ta đông hơn sẽ thắng".
"Xin người tha mạng cho chúng tôi..."
Từng câu nói loạn hết cả lên, tôi càng ngày hét càng lớn.
"Cha, lúc đi tới chỗ luân hồi cô ta đã nuốt viên ngọc Hoả Thiên rồi".
"Hoang đường, con lại đi che chở cho ả tiện nhân đó? Không phải cô ta nuốt xong lạm sát người vô tội hay sao?".
Tôi biến thành hình dạng Linh Ma, hung ác ngang tàn, dùng năng lực đánh hồn phách đang làm loạn ở nơi đây.
Xong xuôi đôi mắt tôi hướng tới Phương Lâm xông tới.
Linh thức ở trần gian bị nhốt trong cơ thể, tâm trí gào thét rằng Phương Lâm mau tránh ra, sao tôi lại không điều khiển được cơ thể tôi thế này, tôi bật khóc bất lực.
Từ Hào Vương từ đâu bay tới đánh từ đằng trước tới trúng bả vai, tôi văng ra xa.
"Cậu làm gì mà Châu Mộng Dư thành ra thế này hả".
Giọng Từ Hào Vương khá lớn, cắn răng ken két tra hỏi, Phương Lâm như người mất hồn nhìn chằm chằm tôi đang nổi loạn ngay tầm mắt, mọi lời nói dường như chẳng lọt vào tai chữ nào, Từ Hào Vương điên cả người bỏ mặc Phương Lâm.
"Châu Mộng Dư, em mau tỉnh lại đi".
Từ Hào Vương? Từ Hào Vương anh đến đúng lúc lắm mau cứu tôi đi, tôi không biết sao cơ thể tôi thành ra thế này, tôi không kiểm soát được, anh có nghe tôi nói không? Từ Hào Vương.
"Châu Mộng Dư, tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô, nhưng cô mau ngừng việc này lại cô sẽ làm tổn thương mọi người xung quanh đấy".
Anh có nghe tôi nói không? Tôi nói tôi không kiểm soát được cơ thể mà, anh mau giúp tôi khống chế lại đi mà, có phải anh điếc rồi phải không.
Tôi vừa khóc vừa hét lên hết cỡ muốn đứt luôn cả dây thanh quản vậy mà Từ Hào Vương vẫn lải nhải mấy câu gì đâu, tại sao không mau giúp tôi đi chứ.
Thân thể tôi và hắn cứ vậy mà tiếp tục đánh nhau như vậy đấy, Từ Hào Vương né nhanh nếu không thua rồi, căn phòng lộn xộn, chén bát bay lên rơi xuống vỡ tanh bành, khăn trải bàn rách từng miếng nhỏ bay khắp phòng, ở bên ngoài mọi người nghe thấy âm thanh xáo trộn, Vĩ Nam chặn cửa không cho thanh niên nào vào trong.
"Tiêu Cát Yên mau dừng lại đi đừng loạn nữa, anh xin em đấy".
Tiêu Cát Yên? Sao Từ Hào Vương lại nhắc tới cái này nữa thế?.
Đầu óc tôi đau như bố bổ, tôi hét lên bên trong, cơ thể tôi đột nhiên dừng lại ngất xỉu hạ xuống, Từ Hào Vương tốc độ tới đỡ.
"Cái tên đần nhà cậu, rơi mất não rồi hay sao mà cứ ngồi đó".
Thấy Phương Lâm không có phản ứng, Từ Hào Vương giơ lòng bàn tay lên biến ra cục đá nhỏ, hắn dùng năng lực cho đá đập vào đầu Phương Lâm, Phương Lâm sực tỉnh.
"Mau qua đây giúp".
Từ Hào Vương gắt lên, tâm trạng bây giờ của hắn rất tệ, tệ chạm đáy vực.
Phương Lâm chạy tới thay thế chỗ Từ Hào Vương đỡ lưng tôi dựa vào lòng ngực vững chắc, hắn định chữa trị tiềm thức thì cả lớp xông vào hại Từ Hào Vương tàn hình không kịp, suýt lộ.
"Căn phòng?".
"Châu Mộng Dư mặc Hán phục khi nào thế?".
"Hai người có bị thương gì nghiêm trọng không thế? Nhìn vết thương, máu lem nhem trên mặt đủ tạo cảnh kinh dị rồi".
"Chuyện ngày hôm nay mọi người giữ kín giúp mình, đừng tiết lộ gì ra ngoài nhé, xem như không thấy cái tình tiết này xảy ra đi".
Phương Lâm bế tôi kiểu công chúa đứng dậy, không nhìn mọi người buông một câu thỉnh cầu, khuất dạng sau cánh cửa.
Đồ cổ trang phất phơ bay trong gió, mọi người đi đường ai cũng ngoái đầu lại nhìn một cái mới bước đi, hoa bỉ ngạn giữa trán biến mất rồi mỗi bộ đồ chưa bay thôi.
Phương Lâm cho đầu tôi dựa trên vai ngồi tronh xe taxi về nhà Phương Lâm.
Phương Lâm có gọi điện xin phép ba mẹ tôi rồi, lấy lý do là hôm nay sinh nhật tôi và tôi uống say nên ngủ lại đây không tiện về nhà, hai vợ chồng họ Châu cười khúc khích đồng ý.
Đặt tôi xuống giường.
"Từ Hào Vương".
Từ Hào Vương hiện ra không nói năng gì dùng năng lực tạo một màu phép bao trùm lấy tôi nâng lên giữa không trung, hắn bay lên ngồi khoanh chân lại bắt đầu khoá tâm tính gian ác, cài chặt kí ức, chữa vết thương bên trong bên ngoài.
Khoảng một thời gian tôi được hạ xuống, đồ mặc trở lại hình dáng cũ.
"Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, chuẩn bị tinh thần là vừa".
Từ Hào Vương nói xong biến mất, Phương Lâm không hiểu gì.
Thật ra Từ Hào Vương chỉ chữa mỗi vết thương ngoài da được thôi, năng lực tôi quá cao so với năng lực Từ Hào Vương đang có, Từ Hào Vương đành bó tay chào thua, để mặc tự nhiên quyết định.
Từ Hào Vương về trong giấc mơ, hai chị kia thấy vậy chạy lại đỡ, hỏi han đủ điều, Từ Hào Vương hất tay bảo không sao, chùi máu hộc ra từ miệng, hắn ngồi trên không trung điều trị tổn thất trong cơ thể.