"Tôi kiểm tra qua, xương cô bị gãy vài khúc tôi sửa lại rồi, chắc bây giờ hết đau rồi nhỉ?".
Tôi câm nín chưa muốn trả lời liền ngay tức khắc.
"Còn đau ở đâu à?".
Từ Hào Vương tới xoay người tôi, kiểm tra thêm lần nữa cho chắc, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng, tôi không vì thế mà cảm động hoặc mủi lòng tha thứ những việc hắn từng đối xử tôi trong quá khứ.
"Cút ra".
Tôi trừng mắt giận dữ, màu đồng tử chuyển thành màu đỏ như sắp phát khóc.
Từ Hào Vương bám vai tôi, một chút cảm xúc ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt ngũ quan cân xứng rõ mồn một.
"Cô khác xưa nhiều quá".
Tôi mất kiểm soát bản thân, cơn tức chạy sộc đến não, tôi hắt hắn ra, tôi đứng dậy đi nhanh, Từ Hào Vương nhanh chóng nắm cánh tay tôi kéo lại. Tôi gạt mạnh bàn tay hiện gân xanh của hắn, cố sức gỡ, càng mong muốn gỡ Từ Hào Vương càng bám chặt hơn gây đau đớn cho đối phương.
"Buông bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi người tôi, anh nghe thấy không, hay anh quen giở thói lưu manh này với nhiều người nên quen tay".
Câu đầu tôi hét to, câu còn lại tôi hạ giọng, ánh mắt vô hồn.
Từ Hào Vương rút cánh tay, tôi phủi nơi hắn cầm đúng chất sợ bị dơ.
"Cô ghét tôi đến thế sao?".
"Anh sai rồi, tôi không có ghét anh".
Tôi không xoay đầu, đăm chiêu ngắm phía trước đáp.
"Rõ ràng cô ghét tôi, nói thật đi đừng chối bỏ".
Từ Hào Vương bỏ tính cách lạnh lùng, buồn buồn nghi ngờ hỏi.
"Tôi hận anh chứ không ghét anh, anh nghe câu trả lời rồi đấy".
Tôi ngang nhiên đi khuất dần sau những bậc cầu thang.
Khóe mắt Từ Hào Vương rơi mấy giọt trong suốt tựa pha lê mang theo vị mặn của biển.
Ở nhà riêng Vĩ Nam đang sinh sống một mình.
"Cậu đã nhớ ra mọi thứ luôn rồi à?".
Vĩ Nam gật đầu.
"Không ngờ mình lại là con trai thứ ba của quan thân cận của Diêm Vương, thân thế tốt vậy cơ, mới hai năm trước mình nhớ ra ấy chứ".
"Còn mấy người kia đã nhớ ra được gì chưa?".
"Rồi, lúc hai cậu về bọn mình ái ngại không biết hai người nhớ ra chưa nên họ im im chờ hai người khai".
Vĩ Nam suy nghĩ giây lát nói tiếp.
"Càng không thể ngờ rằng Châu Mộng Dư là Tiêu Cát Yên khiến ai cũng phải khiếp sợ và quỳ lạy dưới chân mình, ngưỡng mộ".
"Châu Mộng Dư vẫn chưa nhận biết bản thân chính là Tiêu Cát Yên, hồi tối mình đẩy cậu ấy về quá khứ đáp trả mình bằng sự chả nhớ gì, thật mệt mỏi".
Tôi bên này hắt xì ba cái, tôi quẹt mũi.
Họa Việt ở đằng sau vỗ vai khiến tôi hoảng sợ đôi chút. Nhanh chóng xoay cả người nhìn kẻ vỗ vai.
"Trời ạ, đi như ma ý".
"Ơ thế trước giờ mình là người..."
"Hả? Mình không nghe rõ, làm phiền cậu nói thêm một lần nữa được không?".
"Cậu đi đâu thế? Bọn mình liên lạc mãi chẳng thấy cậu bắt máy, sốt ruột lục tung cả khách sạn với mấy chỗ gần đây kiếm người sợ ai đó bắt cóc cậu đem bán chợ đen".
Tôi nghe rõ từng chữ Họa Việt đáp trả, chỉ là tôi giả vờ, Họa Việt lỡ lời nên sau đó Họa Việt lập tức đổi thành câu khác.
Tôi bật cười thành tiếng.
"Bán còn chả ai thèm mua ở đó rảnh mà bắt cóc tớ, nuôi heo tốn tiền".
"Heo đang tăng giá mà cậu?".
Tôi xua tay, Họa Việt hiểu ý tôi định nói gì tiếp theo, cả hai bật cười nơi cửa chính khách sạn nhẹ nhàng đi bồi bổ thực phẩm cho dạ dày đánh trống kêu to.