"Hai trăm năm về trước tôi là đại thiếu gia nhà họ Từ, tôi bị một người thuê thầy giết để chiếm tài sản, ba mẹ tôi bị đẩy xuống vực núi sâu, tôi không cam tâm nên tôi hay về nhà ám, hắn ta kêu thầy yểm bùa tôi ở dưới tầng hầm này, khi ra khỏi tầng hầm tôi chỉ vào được giấc mơ người khác mà phá phách, khi họ ở trong tầng hầm này tôi mới ra tay giết được".
"Vậy ra khỏi mảnh đất này thì anh không thể làm gì được người khác?".
Hắn nghiêm nghị gật đầu.
Tôi nghe hắn kể, tôi hận dùm hắn máu anh hùng trỗi dậy, tôi hỏi tiếp.
"Vậy bây giờ tôi phải làm gì?".
"Xác của tôi bị chặt làm sáu khúc chôn sáu nơi trong phòng này, việc của cô là khi trăng tròn cô đổ một ít máu của cô lên đất chỗ xác được trôn, rồi đào lên, một lần trăng tròn chỉ đào được một khúc và có tác dụng trong vòng nửa tiếng, cô không đào kịp phải đợi hai năm sau mới đào lại chỗ đó được".
Tôi hiểu nhưng mà một tháng cắt một lần thì...tôi sợ đau chỉ sợ lúc đó tôi cắt tay ngồi dây dưa tới sáng mai, hắn như đọc được suy nghĩ tôi mà nói tiếp.
"Hắn ta định tu thành chín quả nhưng tay dính máu, cưỡng bức các cô gái nên thành quỷ".
Tôi trầm ngâm ra vẻ như suy nghĩ chuyện rất là nghiêm trọng.
"Vậy hắn còn sống không?".
"Cô giả ngu à? Quỷ thì sao chết được khi không ai thu phục? Hắn đang ở dưới vực núi tu luyện thành yêu tinh, ai đi ngang qua liền rớt xuống rồi bị hắn ăn thịt, cô nghe qua núi Đại Tử chưa?"
Tôi gật gật đầu.
"Có nghe qua, núi đó ai đi vào thì không thấy trở ra nữa nên bị cấm".
"Ra ngoài đi cho tôi ngủ".
Hắn nói đúng một câu, tôi lơ lửng trên không rồi bị ném ra khỏi cửa.
Tôi đứng dậy phủi mông, cáu gắt chửi đổng, tuy sợ hắn nhưng hắn có ra được đâu nên ứ sợ.
"Anh bạo lực vừa thôi, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì à, anh không đối xử tốt với tôi, tôi sẽ không cứu anh ra khỏi bùa chú đó đâu, anh nghe chưa".
Tôi mang theo tâm trạng bực mình đi nấu ăn, tôi cũng quên mất một chuyện muốn hỏi là tại sao thầy trừ tà kia không thấy xung quanh tôi có màu đen khi tôi tiếp xúc với hắn.
Đuổi tôi ra khỏi tầng hầm hắn nhìn lại máu trên tay, máu của tôi hợp với hắn nên mới cứu hắn được, máu tôi cũng không có gì đặc biệt nhưng máu này mà pha vào máu hắn thì loại ma quỷ rất thích, nhất là loại quỷ đã từng giết hắn, vì máu hỗn hợp này giúp hắn tu thành tinh nhanh hơn bình thường, đúng mười hai giờ đêm ngày trăng đỏ người nhân gian thường gọi là trăng máu, nếu máu tôi pha với hắn rơi xuống đất nhất là nơi âm khí nặng sẽ tạo ra một không gian dẫn đường ma quỷ tới nhân gian kể cả ban ngày và là lúc họ mạnh nhất không có đối thủ, chỉ sợ chúng lên ngôi bắt loài người làm nô lệ cho chúng.
Tôi ngồi trước gương chải tóc, đi ra khoá cửa cẩn thận rồi trèo lên giường ngủ, trong giấc mơ tôi lại thấy hắn ngồi trên cửa sổ phòng tôi.
"Sao anh cứ chui vào giấc mơ tôi làm gì thế?".
"Thích".
Hắn nói đúng một chữ rồi im lặng nhìn về phía trước, tôi đi tới bên cạnh hắn, nhìn theo hướng hắn nhìn, chẳng có gì đặc sắc, cảnh vật bình thường như đời thực, hắn bất ngờ nắm lấy cánh tay tôi bay lên trời tiến thẳng về phía trước, tôi nhìn từ trên xuống phong cảnh rất bình yên.
"Đẹp".
Không có lời nào ngoài chữ này để tôi có thể khen cảnh vật, nhưng hắn bấu tay tôi đau quá.
"Đẹp lắm đúng không?".
Tôi gật đầu thay cho lời nói.
"Nếu cô ở đây một mình trong vòng hai trăm năm, cô còn thấy đẹp nữa không?".
Hắn dừng lại đứng im trên không.
Nếu ở đây hai trăm năm thì khỏi cần hỏi cũng biết, cô đơn thì cảnh vật đẹp như thế nào nhìn qua đôi mắt cũng cảm thấy nhàm chán.
"Không, cũng như đang yên lành bị người khác bấu giữ một thời gian dài vậy".
Từ Hào Vương hiểu ý tôi nói móc, đột nhiên thấy hơi đau ở cổ tay quay qua nhìn thì thấy hắn đang cắn rồi uống máu, tôi đánh ngay đầu hắn một phát, hắn bất ngờ nhả ra tôi nhanh chóng giật tay lại phẫn nộ trừng mắt.
"Anh làm gì vậy, khát máu lắm à".
"Không, tôi muốn ra khỏi tầng hầm một ngày".
"Ra khỏi tầng hầm thì liên quan gì tới việc anh uống máu tôi".
"Máu của cô giúp tôi ra khỏi tầng hầm được, tôi không làm hại ai cô khỏi cần phải lo".
"Tại sao máu tôi giúp anh ra khỏi tầng hầm được?".
Tôi tò mò hỏi.
"Tôi uống một lượng máu, linh hồn sẽ chạm đất được và đi ra khỏi bùa chú chỉ có điều là không có bóng".
"Nếu không có bóng thì làm sao ra ngoài đường khi trời nắng? Người ta nhìn sẽ phát hiện ra ngay".
Hắn nhét vào tay tôi một sợi dây chuyền màu đen, có mặt hình đầu lâu hai xương chéo qua nhau, màu bạc.
"Cô cầm lấy đeo vào, mỗi ngày nhỏ một giọt máu vào là tôi có thể sống trong sợi dây chuyền này".