Ba mẹ nhìn tôi, họ thích Phương Lâm hơn nhiều nhưng quyền lựa chọn ở con cái.
"Hai con quen nhau bao lâu rồi?".
"Hơn hai mươi năm rồi ạ".
Nói dối đấy, phải là mấy trăm năm.
"Từ lúc nhỏ à? Sao mẹ không biết nhỉ?".
"Nếu hai anh chị đã chấp thuận thì tiến tới hôn nhân cho hai trẻ".
"Như thế có nhanh quá không?".
"Tụi con cũng quen lâu rồi, ba mẹ chấp nhận đi nha".
Tôi làm nũng, mắt long lanh.
Ngoài cửa nhiều con trai đem mấy hộp gì đỏ đỏ vào. À thì ra là sính lễ, nào vàng, nào kim cương...nhìn hoa mắt, tôi nuốt nước miếng thèm thuồng.
Đến lúc phát thiệp mời bạn bè há hốc sốc cực. Mỗi Phương Lâm cầm thiệp xong quay đi, trước khi đi còn dúi một tờ giấy được gấp lại mấy lần, bề ngoài đề chữ "Đến khi nào kết hôn xong thì mở ra xem".
Hình như cậu ấy buồn lắm, bạn bè quay lấy tôi chúc mừng đủ kiểu nên tôi cũng nhanh chóng gạt cảm xúc Phương Lâm sang bên.
Trãi qua đính hôn, phát thiệp, rồi tới kết hôn, Từ Hào Vương phóng khoáng lắm thuê hẳn nhà hàng năm sao tổ chức đám cưới hoành tráng, chủ đạo xanh, đỏ, trắng, đèn led chiếu rọi, hoa gắn hai bên đường thảm đỏ dành riêng cho cô dâu, chú rể.
Đẹp.
Đến ngày kết hôn tôi diện đầm trắng tinh khôi do nhà may nổi tiếng bên Pháp thiết kế, số tiền quá lớn, rất nhiều con số không. Trên đầu tôi đội vương miệng rất xinh như hóa thành nàng công chúa, vui quá cười mỉm suốt cả buổi.
"Chú rể chưa được gặp cô dâu đâu".
Tôi quay ra sau nhìn, Từ Hào Vương đã đẹp nay càng thêm đẹp trai, chồng tôi đẹp trai quá à. Tôi hồi hộp đến nỗi tim đập khá nhanh.
Từ Hào Vương không nói cũng chẳng rằng liền hôn phớt, Từ Hào Vương cười gian còn tôi mặt đỏ như trái gấc, ngại xỉu luôn, trước mặt hai, ba người khác nữa.
"Ra...ngoài đi, sắp...sắp cử...hành hôn lễ rồ...rồi đó".
Cuống quá nói lắp bắp, Từ Hào Vương xỏ tay vào túi quần cười cười bỏ đi, tôi vỗ mấy phát vô mặt, nóng bừng bừng, mới lạnh giờ chuyển nóng vậy trời.
Cánh cửa mở ra tôi khoác tay Từ Hào Vương bước vào, tiếng nhạc vang lên, cánh hoa hồng từ đâu bay xuống bao phủ, khách nghẹt cả phòng một bên toàn người có thế lực trong xã hội trong đó có bạn bè tôi, một bên ma hóa người xung quanh thân bốc khói đen, mọi người vỗ tay.
Nào là hai bên cha mẹ nói đôi lời, tới chú rể, cô dâu, lời tuyên thề, rồi hôn, tiếp khách.
Tối đến mệt nhừ người, ba mẹ tôi mua tặng một căn biệt thự cấp ba gần biển, thoáng mát.
Hôm sau hai đứa tôi lên máy bay đi hưởng tuần trang mật tại sapa Việt Nam, phong cảnh hữu tình, sương khói, đồi núi, vườn hoa, vườn chè, xuất sắc.
Đang ăn uống tại nơi cao nhất bao quát cảnh nhìn mây phủ núi nhâm nhi chút đồ ăn sáng, tôi sực nhớ ra tờ giấy Phương Lâm đưa mà hôm ấy cậu ấy cũng không đến dự.
Tôi vội rút ra từ cặp nhỏ có hai tai thỏ trắng xinh xinh, nội dung thư:
Bức thư vội vàng không được lời hoa mỹ cho lắm, để anh kể một chuyện cho nghe.
Thời xửa xừa xưa có một cô bé có khuôn mặt bánh bao trắng trẻo dễ thương, một hôm lo mải chạy mà va phải một chàng trai bạn thái tử, lúc đó cậu bạn ấy nhìn cô bé quên cả mọi chuyện, khi chàng trai rời khỏi âm phủ thì hằng ngày đều nhớ tới khuôn mặt tươi cười mới biết đã phải lòng. Về sau chàng trai làm quen được cô bé biết rằng cô bé bị hành hạ thừa sống thiếu chết nhưng sau lưng luôn có một cậu chủ ra lệnh giết ai dám động cô bé mà chưa có sự ra lệnh, chàng trai sợ cô bé yêu cậu chủ nên đã đặt điều nói xấu. Đến lúc cô bé lớn thành thiếu nữ xinh đẹp, chàng trai xúi bậy đôi khi đẩy cô bé vô nguy hiểm nhưng chàng trai nghĩ đó chính là tốt cho cô bé, một thời gian chàng trai mới biết, người yêu cô bé luôn bảo vệ âm thầm còn chàng trai chỉ gắn mác ngoài miệng. Sau này cô bé phát thiệp cưới hai người, chàng trai đau lòng rời khỏi âm thầm chúc phúc.
Anh muốn nói Anh yêu em rất nhiều".
Tôi khóc ướt cả giấy, Từ Hào Vương ôm tôi vào lòng vỗ về nhìn về nơi xa mỉm cười.
Ai đó nhìn về phía chúng tôi mỉm cười hài lòng.
"Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc".
°°°
Thank you <3
24/03/2020.
Vô Lam.