• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vịt

Beta: Minyi

Spoil: Gặp được anh, em hạnh phúc, thích anh, em hạnhphúc, yêu anh, em cũng cảm thấy hạnh phúc...... Ngay cả hiện tại, em cũnghạnh phúc, bởi vì anh ôm em

_________________

Song thời gian trong thang máy thật sự quá ngắn để cho Yến Tuy phản ứng lại, "Đinh" một tiếng, thang máy tới tầng dưới cùng, Mạnh Đình đứng thẳng thân thể, liền từ trong ngực Yến Tuy đi ra ngoài, cậu cũng không cảm giác lời mình nói êm tai cỡ nào, cậu dắt tay Yến Tuy lắc lắc, "Chúng ta đến rồi."

Yến Tuy nghiêng đầu nhìn lại, chống lại ánh mắt sáng ngời lại thanh liên kia của Mạnh Đình, lại lần nữa lĩnh hội một chút, cái gì là cảm giác động tâm.

Ừm, anh đã triệt để thua ở trên người Mạnh Đình.

Yến Tuy mang theo chút ít cảm xúc mạc danh bị Mạnh Đình kéo đi một đoạn, anh mới lại kéo người, tìm được đường chính xác.

Làng du lịch này bắt đầu từ tháng 4 tới tháng 11 đều là mùa thịnh vượng, khách nhân lui tới du ngoạn hoặc tới nghỉ ngơi rất nhiều, thậm chí còn có thể nhìn thấy vài thân ảnh sinh viên đại học chơi đùa, bọn họ khai giảng muộn, trước mắt còn có thể khắp nơi vui đùa một chút để tiếp tục đi học.

Yến Tuy và Mạnh Đình đều không mặc chính trang, đi ở trong đám người một đường vui đùa ồn ào, ngược lại cũng không lộ ra bao nhiêu đặc biệt, nhưng bổ mắt là khẳng định, dù sao Mạnh Đình xinh đẹp, vóc người Yến Tuy cũng rất tốt, bất quá hai người bọn họ rõ ràng đã là quan hệ cực thân mật, trong lòng nghĩ không thể khống chế như thế nào, nhưng dám tới gần chính là không có.

"Bách Dương, mày đang nhìn cái gì?" Trong số học sinh chơi đùa ồn ào, một nam nhân đụng đụng cánh tay hắn bên người, nhưng lại vẫn không thể kéo chú ý của hắn trở về, tới khi thân ảnh Mạnh Đình Yến Tuy hoàn toàn không thấy nữa, hắn quay đầu lại khơi lên chân mày cười khẽ nói nhỏ.

"Tao lại nhìn thấy duyên phận của tao......"

"Duyên phận cái gì?" Nam nhân cùng nói chuyện tên Lưu Cảnh, gã lại suy tư một chút hỏi, "Mày cái duyên phận nhất kiến chung tình ở nước F hả?"

Lúc này Bách Dương không có không đếm xỉa câu hỏi của gã, không có phủ nhận, hắn khẽ gật đầu một cái, "Là anh ấy."

Môi Lưu Cảnh giật giật, không nói nữa, "duyên phận" của Bách Dương rõ ràng đã bị người tha đi, Bách Dương nhìn bộ dạng cũng không phải là đặc biệt để ý, gã khuyên hắn theo đuổi không quá tốt, an ủi hắn tựa hồ cũng không cần thiết, trong lúc nhất thời tự nhiên liền không lời nào để nói.

Bên kia, Yến Tuy và Mạnh Đình xem mấy trò chơi thét chói tai không ngừng kia cũng không hứng thú, hai người đi thẳng tới mép bể bơi, theo như bọn họ ở trên lầu thương lượng xong, Yến Tuy dạy Mạnh Đình bơi.

Vốn Mạnh Đình còn đang rất để ý mấy ánh mắt rơi vào trên người Yến Tuy kia, nhưng sau khi bắt đầu học bơi, cậu liền tự động loại bỏ hết thảy rơi quanh thân, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.

Nước cao 1m5, cũng chỉ đến vị trí dưới ngực Yến Tuy, khoảng vai Mạnh Đình, nhưng người ở trong nước cái loại cảm giác dao động này vẫn là rất khiến người ta khó chịu.

Yến Tuy nắm cánh tay Mạnh Đình, trước tiên nói vài kỹ xảo đơn giản, sau đó tiếp tục mang theo cậu từng chút từng chút thích ứng cùng học tập.

Một dạy tới nghiêm túc, một học tới nghiêm túc, có chút không ăn khớp với các loại vui chơi ồn ào xung quanh, nhưng Yến Tuy và Mạnh Đình cũng không cảm giác gì, đương nhiên, bọn họ cũng không hi vọng hôm này liền học bơi xong.

Mạnh Đình cũng không tự cậu cảm thấy hỏng bét như vậy, lúc trước ở nhà, cậu học qua kiến thức lý luận mấy ngày, chính là có chút sợ nước, cuối cùng cũng chỉ học đấu kiếm, có Yến Tuy hỗ trợ, cậu dần dần khắc phục sợ hãi với nước, nín thở một cái, cũng có thể trượt ra một đoạn khoảng cách.

"Rất tốt," Yến Tuy vẫn trụ eo Mạnh Đình, kéo cậu trở lại mép bể, một cái khăn lông phủ trên đầu Mạnh Đình, anh trước tiên đi lên, lại kéo người lên, "Hôm nay liền học tới đây, sau này thời gian buổi tối, anh tiếp tục dành thời gian dạy em."

"Được," Mạnh Đình đáp lời, chân lại tiếp tục ở trong nước đá hai cái, cậu mới đi lên, trên mặt cậu lộ ra chút mỉm cười, đều sắp qua một tiếng, cậu mới cảm giác được niềm vui của nghịch nước.

Yến Tuy nhu nhu tóc Mạnh Đình, cầm lấy khăn tắm quấn chặt người, anh dắt Mạnh Đình tìm giày của bọn họ, sau đó trở về phòng tắm rửa chuẩn bị ăn cơm.

Ban công của căn phòng có phong cảnh cũng không tệ, bọn họ không tiếp tục xuống lầu, trực tiếp gọi món cho người đưa tới phòng, hai người sau khi ăn xong, ở ban công đứng một lát, trở lại trong phòng, bật TV lên, Mạnh Đình xem TV, Yến Tuy nhận hai cuộc điện thoại liền cũng trở lại bồi cậu xem.

Kỳ thực chính là phim truyền hình cẩu huyết 8h nhàm chán, nhưng tâm tình bất đồng, hai người thế nhưng cũng xem tới say sưa ngon lành, hai chân Mạnh Đình đều khoát lên đùi Yến Tuy, cậu nghiêng một bên, làm sao thoải mái làm sao đến, thỉnh thoảng còn có thể có trái cây đút tới khóe miệng.

Cuộc sống như vậy Mạnh Đình chẳng bao giờ nghĩ tới, đồng dạng Yến Tuy cũng không nghĩ tới, nhưng trước mắt đây chính là cuộc sống của bọn họ, tựa hồ thế giới của bọn họ vĩnh viễn đều không chán ngắt, thời gian sau 9h, Mạnh Đình liền dần dần buồn ngủ.

Cậu đổi tư thế, đầu nằm tới trên đùi Yến Tuy, sau đó xoay người lại hai tay ôm lấy eo Yến Tuy, mắt cậu nhắm lại, trong miệng lầm bầm một câu, "Anh như vậy sẽ chiều hư em."

Cậu vốn là năng lực tự lo liệu cũng không quá tốt, Yến Tuy cái gì cũng giúp cậu, cậu sẽ bị quen tới càng ngày càng không tốt, nhưng cậu nói như vậy, lại cũng khó có ý chí cự tuyệt, cậu thật vất vả mới gặp được người đối tốt với cậu như vậy.

Yến Tuy nhẹ nhàng xoa tóc Mạnh Đình, cười nhạt khóe miệng lại rõ ràng hai phần, "Sẽ không chiều hư, anh đối với em tốt...... là nên."

Yến Tuy nói đến một nửa, mới nhớ tới mình đã từng nói lời này, anh nghĩ tới lại cười tiếp tục xác định với Mạnh Đình một lần, "Là nên, cũng là anh nguyện ý." Là anh cam tâm tình nguyện đối tốt với Mạnh Đình.

Mạnh Đình nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, mắt hoàn toàn nhắm lại, khóe miệng lại giương lên nụ cười, tiếp đó không bao lâu, cậu liền ngủ thiếp đi.

Về phần Yến Tuy ôm cậu trở về giường như thế nào, khi nào ngủ, cậu vẫn luôn không biết, khi tỉnh lại cũng đã hơn 6h, cậu tựa vào bên người Yến Tuy, muốn đợi anh tỉnh lại.

Nhưng dần dần, Mạnh Đình liền phát hiện không đúng, nhiệt độ trên người Yến Tuy có chút cao, cậu vươn tay ở trên trán Yến Tuy cảm thụ một lúc lâu, mới thật sự xác định.

"Yến Tuy, anh khó chịu sao? Anh phát sốt rồi."

Mạnh Đình bò dậy, có chút khẩn cấp mà sờ trán và má Yến Tuy, Yến Tuy tựa hồ còn chưa tỉnh lại, Mạnh Đình cũng không dám trì hoãn nữa, cậu bò dậy mặc quần áo vào, đi tới bên ghế salon gian ngoài, nơi đó có điện thoại bàn.

Cậu gọi điện thoại xong, suy nghĩ một lát, lại chạy tới phòng tắm, một lát cậu cầm một cái khăn lông đi ra ngoài, lau mặt cho Yến Tuy, lau một lát, cậu lại mới nhớ tới cái gì đó, đừng dậy muốn đi lấy, lại bị Yến Tuy kéo tay.

"Anh không sao, không cần lo lắng."

Yến Tuy nói chậm rãi mở mắt, chiếu vào trong mắt là bộ dáng Mạnh Đình gấp gáp lại nghiêm túc, anh lại kéo người tới gần chút, "Thật sự không sao."

"Anh phát sốt rồi," Mạnh Đình cường điệu sự thật, lại ấn vai Yến Tuy trở lại giường, "Em đi rót nước cho anh."

Cậu đứng dậy đi ra hai bước, lại quay đầu lại cau mày nói, "Anh nằm, phải nghe lời."

"Được," Yến Tuy trả lời, lộ ra chút cười khổ, anh chậm rãi giơ tay lên sờ sờ trán mình, đúng là có chút nóng, anh hôm qua trước khi đi ngủ còn lo lắng Mạnh Đình có thể cảm lạnh hay không, ngược lại chính anh bị bệnh.

Mạnh Đình bưng nước trở lại, hơi có chút không thuần thục mà đút nước cho Yến Tuy, Yến Tuy uống hơn nửa cốc, Mạnh Đình thấy anh đủ rồi, mới để qua một bên, sau đó lại cau mày nhìn Yến Tuy.

"Hôm qua chúng ta không nên tiếp tục đi nghịch nước," Vốn đã dầm mưa, còn chạy tới hồ nước ngâm, nói không chừng lúc nào đó đã nhiễm lạnh.

Yến Tuy gật gật đầu, "Là anh không tốt......"

"Không, là em," Mạnh Đình ngồi gần chút, cậu nhẹ nhàng ôm lấy Yến Tuy giống như nặng một chút cậu liền sẽ khó chịu, cậu nói nhỏ, "Em biết, anh là bởi vì chăm sóc em, cho nên mới sinh bệnh."

Lúc dầm mưa Yến Tuy che chở cậu, tới trong làng du lịch, Yến Tuy hết thảy cũng đều chăm sóc cậu, ngay cả đến hồ bơi cũng là bởi vì dạy cậu bơi, "Là em không tốt, luôn phải để anh chiếu cố."

Đầu Yến Tuy quả thật có chút nặng, lập tức cũng nghĩ không ra lời gì trấn an Mạnh Đình, nhưng tay anh đã ôm lấy người, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Mạnh Đình, nhất thời cũng nói không rõ ràng lắm, rốt cuộc là ai an ủi ai nữa.

Mạnh Đình tâm tình ủ rũ tới nhanh, thu cũng nhanh, cậu từ trong ngực Yến Tuy ngồi thẳng, thần sắc liền khôi phục bình thường, sau đó lại bắt đầu tiếp tục bận trước bận sau với Yến Tuy, thay khăn, gọi điện thoại giục bác sĩ, rót nước, gọi đồ ăn.

Mặc dù còn muốn Yến Tuy ở bên cạnh nói đôi lời, nhưng Mạnh Đình thật sự tận lực cố gắng lớn nhất chăm sóc người, Yến Tuy lại đặc biệt phối hợp, dần dần sắc mặt Mạnh Đình cuối cùng cũng nghiêm túc như vậy nữa.

Trong làng du lịch vốn là có bác sĩ trực ban, nửa tiếng sau hắn liền tới.

Mạnh Đình dắt Yến Tuy đi ra ngoài, Y Sinh ở trong phòng khách xem bệnh cho Yến Tuy, sau một phen kiểm tra, xác định là cảm mạo, phát sốt cũng không tính là nghiêm trọng, sau khi để lại thuốc, hắn liền đi.

Yến Tuy trước tiên ăn cháo trắng Mạnh Đình gọi, sau đó mới uống thuốc, anh trở về phòng nằm, Mạnh Đình ở một bên bồi anh.

Yến Tuy đại khái lại ngủ hai tiếng, bọn họ tiếp tục đo nhiệt độ đã khôi phục bình thường, trong nghiêm túc của Mạnh Đình rốt cục lại tản đi chút, bất quá cậu đối với Yến Tuy vẫn như cũ ân cần vạn phần, Yến Tuy không để cho cậu làm thật sự là không được.

Buổi sáng khoảng 9 rưỡi, bọn họ liền trả phòng, từ làng du lịch rời đi, tới thôn Lý gia chờ Triệu Binh và Yến Minh Á.

Mà mấy đổng sự và quản lý cố ý chạy tới nhận lỗi với Yến Tuy vừa vặn để lỡ mất như vậy, bọn họ lại tiếp tục mở cuộc họp bàn bạc, chuyện này cuối cùng giải quyết như thế nào, Đổng Phi kia ở làng du lịch này là ở không được nữa.

Yến Tuy và Mạnh Đình từ làng du lịch rời đi, đi bộ đến thôn Lý gia, còn chưa tới phụ cận cánh đồng hoa, Lý Lan xa xa đã chạy tới.

"Các anh thật sự bằng lòng tới a, em nghĩ các anh sẽ không tới," Lý Lan rốt cuộc tuổi còn nhỏ, trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái đó, nhưng nụ cười trên mặt hắn cực lớn, đối với Yến Tuy và Mạnh Đình đến rất kinh hỉ.

Hắn vừa dẫn đường phía trước, vừa nói chuyện với bọn họ, "Nhà em nhỏ...... nhưng rất sạch sẽ, em và ông nội em đều thích sạch sẽ." Cái này miễn miễn cưỡng cưỡng coi như là ưu điểm có thể có trong nhà hắn.

Hình thức chung đụng của Yến Tuy và Mạnh Đình có chút thay đổi, nhưng Lý Lan tiếp tục trưởng thành sớm, cũng không tới sự nông nổi của lũ trẻ, hắn vẫn như cũ hết sức phấn khởi mà dẫn đường phía trước, "Em hôm nay nhưng không trốn học nha, em bảo ông nội xin nghỉ cho em."

Mạnh Đình nghe vậy nhìn nhìn Lý Lan, ánh mắt liền lại rơi xuống trên người Yến Tuy, cậu tỉ mỉ ngắm người, dường như Yến Tuy đi hơn nửa tiếng này, liền cũng sẽ đi mệt.

Yến Tuy nhu nhu tóc Mạnh Đình, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ, "Anh không sao rồi, thật đấy."

"Ừm," Mạnh Đình trả lời, nhưng tay nắm Yến Tuy chặt hơn chút nữa.

Mười phút sau, Yến Tuy và Mạnh Đình nhìn thấy ông nội Lý Lan, lão nhân gia sáu mươi tuổi, bị ốm đau hành hạ rất nhiều năm, sống lưng có chút còng, thần sắc cũng không tốt lắm, nhưng nụ cười trên mặt thật sự hòa ái, nhãn lực của ông có lẽ có thể đoán ra thân phận gia cảnh của Yến Tuy và Mạnh Đình không tầm thường, nhưng ông cũng không có hỏi nhiều.

"Ta muốn cảm ơn các cháu," Lý Lan bị sai đi pha trà, ông nội hắn mới mở miệng nói những lời này, lời nói và thần sắc đều có chút kích động.

"Chuyện Lan tử bị vu cáo hãm hại, ta vẫn luôn biết, nhưng ta...... cái gì cũng không thể làm, đứa nhỏ này tâm quá nhỏ, ta vẫn luôn sợ nó nghẹn ra bệnh, cảm ơn, cảm ơn các cháu."

"Không cần, Lý Lan...... rất hiếu thuận cũng rất ngoan."

Mạnh Đình không nghĩ tới từ ngữ đặc biệt gì có thể khen người, trong lúc nhất thời liền cũng chỉ có thể nghĩ ra hai từ này, cái trước nói còn nghe được, hắn đối với ông nội hắn quả thực rất tốt rất quan tâm, nhưng hình dung "ngoan" này ngay cả ông nội Lý Lan cũng không dám nhận.

Lý Lan bưng trà tiến vào, hiển nhiên là nghe được lời Mạnh Đình khen hắn, hắn nghẹn đỏ mặt, ngượng ngùng có, tức giận cũng có, nhưng Mạnh Đình nhìn sang, hắn mặt càng đỏ hơn chút, một tiếng sặc đều không có.

Bọn họ ở sân nhà Lý Lan ngồi không bao lâu, Triệu Binh mang theo Yến Minh Á cùng tới.

Triệu Binh dựa theo phân phó của Yến Tuy bảo cô Vương chuẩn bị cho bọn họ vài thứ mang tới, đương nhiên không phải tự chuẩn bị đồ ăn, mà là chút thủy sản hoa quả khô. Quả nhiên, ông nội Lý Lan từ chối một phen liền cũng nhận lấy, nếu thật sự trả thù lao, chỉ sợ bọn họ sẽ không nguyện ý nhận.

Triệu Binh vẫn là bộ mặt lãnh khốc tê liệt, ngược lại sắc mặt Yến Minh Á thoạt nhìn có chút tiều tụy, so với Yến Tuy bị bệnh còn muốn tiều tụy hơn, nhưng y nhìn thấy Mạnh Đình, mắt phát sáng tới mức giống như nhìn thấy bảo bối hiếm lạ gì đó.

"Thím nhỏ, cháu đáp ứng."

Y gặp Mạnh Đình câu đầu tiên chính là cái này, nếu như có thể, y hận không thể hiện tại liền cũng Mạnh Đình ký hợp đồng hợp tác, tất cả chi tiết đều thương lượng xong, nhưng xoay chuyển ánh mắt, y liền chống lại tầm mắt Yến Tuy nhìn sang, y cũng chỉ có thể đem mấy kích động kia đều áp xuống.

Từ hôm qua tới giờ y căn bản không ngủ, y mang theo hoa Mạnh Đình cho y, hỏi thăm nhiều bậc thầy phẩm hương, đều không ngoại lệ, bọn họ so với y còn muốn gấp gáp nhìn thấy người thêu hoa hơn, bọn họ là một phần, còn có một chút là cảm giác của y, bó hoa kia mang tới cảm giác cho y.

Theo thời gian thay đổi, mùi thơm bó hoa kia đang phát sinh thay đổi, tới mức mỗi một bậc thầy phẩm hương y gặp đối với nó đều có cảm thụ khác nhau, mà chỉ là một bó hoa thôi, y cũng rốt cục biết đây mới là Yến Tuy và Mạnh Đình muốn y nhìn thấy.

Hạng mục này có phần ưu thế nhất, cũng không phải là Yến Tuy và Yến thị phía sau Mạnh Đình, mà là thiên phú bản thân cậu có, thiên phú chân chính ông trời ban cho, loại ưu thế này nơi khác khó có.

Mạnh Đình đối với tha thiết của y cũng không phản ứng gì, cậu gật gật đầu, sau đó lại ngồi xổm xuống nhặt rau với Lý Lan, Yến Tuy bị Mạnh Đình yêu cầu ngồi, nhưng lại đuổi Yến Minh Á đi, "Cháu đi tán gẫu với ông nội Lý Lan một chút."

"Vâng," Yến Minh Á gật đầu một cái, dựa theo lời của Yến Tuy, y hiện tại thật sự cảm giác được, không phải là y chọn hạng mục, mà là Yến Tuy chọn y.

Buổi trưa gần 12h, bọn họ mới bắt đầu ăn cơm, ông nội Lý Lan tay nghề không tệ, nhưng không thể toàn bộ đẩy cho ông.

Mọi người cùng nhau động thủ, Triệu Binh giết gà thuận tiện còn phụ trách dọn dẹp, Mạnh Đình và Lý Lan nhặt rau, Yến Tuy bị bệnh, đừng nói anh sẽ không, ngay cả có Mạnh Đình cũng sẽ không để anh động tay, cho nên cuối cùng có thể ở trong phòng bếp hỗ trợ cho ông nội Lý Lan chỉ có Yến Minh Á.

Tài nấu nướng của Yến Minh Á phải chờ nâng cao, ngược lại Lý Lan tùy tiện trộn vài đồ ăn còn khiến người ta cảm thấy không tệ, bữa cơm này lăn qua lăn lại chút, nhưng cảm giác tự mình bắt tay vào làm rất đặc biệt, mọi người ăn tới vui vẻ.

Khoảng 2h chiều, bọn họ lên xe an vị trở lại Hải thành, Mạnh Đình cũng để lại số điện thoại của cậu cho Lý Lan.

Trở lại Yến gia, bác sĩ tư nhân Lí Dập đã đang chờ, hắn tiếp tục xem qua cho Yến Tuy, xác định chỉ là cảm mạo, trái tim Mạnh Đình vẫn như cũ treo lơ lửng mới lại rơi xuống chút chút, nhưng Yến Tuy tiếp tục công tác là không thể nào.

Mạnh Đình cũng không tâm tư cùng Yến Minh Á tán gẫu thêm, dù sao mấy chuyện kia cậu cũng tạm thời không rõ lắm, cậu phụ trách điều hương ra phương thuốc, Yến Minh Á chịu trách nhiệm bán, cuối cùng kiếm được tiền, dựa theo phần Yến Tuy thương lượng tốt cho cậu.

Chuyện Yến Minh Á rời đi tới công ty trù bị và phòng thí nghiệm, còn có chuyện y tự mình xác định muốn tạm thời ở Hải thành, y tương lai một thời gian ngắn cũng sẽ bề bộn nhiều việc, cô Vương giữ y lại ăn cơm, y cũng từ chối.

Mạnh Đình cậu hiện tại cả trái tim đều ở trên người Yến Tuy, bưng trà đút trái cây, Yến Tuy trước kia chăm sóc cậu thế nào, cậu hiện tại từng cái từng cái học chăm sóc lại, thỉnh thoảng còn muốn ghét bỏ mình một chút, lại có lẽ tiếp tục khích lệ mình một chút.

"Em làm được quá ít, không thuần thục, sau này em thường xuyên đút cho anh, cũng không để anh nghẹn nữa."

Mạnh Đình lau miệng cho Yến Tuy, sau đó lẩm bẩm cằn nhằn nói.

Thần sắc trên mặt Yến Tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng không có nửa điểm không vui ở bên trong, Mạnh Đình lần đầu tiên học được chăm sóc người, anh cũng là lần đầu tiên được người chăm sóc như vậy, mặc dù Mạnh Đình làm không được tốt, nhưng tâm ý của cậu lại là ai cũng không sánh bằng.

Anh ôm người tới trong ngực, một nụ hôn rơi trên tóc Mạnh Đình, thanh âm nói chuyện rất nhẹ, nhưng có một loại trịnh trọng rõ ràng, "Mạnh Đình, anh rất hạnh phúc."

Cảm khái như vậy, không nói người thân phận như Yến Tuy, ngay cả tuyệt đại đa số người trên thế giới này, đều rất có có cảm thụ rõ ràng lại xác định như vậy, bọn họ luôn sẽ càng cảm giác được trong sinh hoạt có những chỗ khiến bọn họ không hạnh phúc.

Trước kia Yến Tuy cũng vậy, nhưng Mạnh Đình lại mang đến cho anh hạnh phúc to lớn, áp chết tất cả bất hạnh đã từng, để cho anh hạnh phúc xác định lại kinh hỉ.

Mạnh Đình cũng không phải rất có thể lý giải được khái niệm hạnh phúc này, hoặc là nên nói, trước khi Yến Tuy nói cho cậu biết những lời này, cậu cũng chưa từng cẩn thận suy nghĩ, nhưng hiện tại nghĩ, nhưng cũng không cảm thấy khó khăn như vậy, bởi vì cậu vốn đang ở trong hạnh phúc rồi.

"Em cũng vậy nha, em cũng rất hạnh phúc," Mạnh Đình nói ánh mắt lại khẽ thấp xuống, cậu còn đang suy nghĩ, "Gặp được anh, em hạnh phúc, thích anh, em hạnh phúc, yêu anh, em cũng cảm thấy hạnh phúc...... Ngay cả hiện tại, em cũng hạnh phúc, bởi vì anh ôm em."

Nói xong lời cuối cùng, Mạnh Đình tự mình liền tổng kết, "Anh chính là hạnh phúc của em."

Yến Tuy không có trả lời, nhưng tay anh xoa nhẹ sau lưng Mạnh Đình, trong lúc nhất thời nặng nhẹ có chút khó có thể khống chế, Mạnh Đình nói, kỳ thực cũng là anh muốn biểu đạt, nhưng anh không thể nói ra khỏi miệng, Mạnh Đình ngược lại càng nói tới trôi chảy.

Nhưng cái này cũng không phải không tốt, Mạnh Đình đối với anh hoàn toàn mở rộng nội tâm, cho nên mới nguyện ý cái gì cũng nói cho anh biết.

Có người nói giữa vợ chồng cần có không gian cá nhân, vậy cũng không có gì không tốt, nhưng cũng có một loại khác, hoàn toàn chiếm cứ lẫn nhau, liền cũng bao gồm lãnh địa cá nhân của bọn họ. Đối với lẫn nhau hoàn toàn thẳng thắn, hoàn toàn không có bí mật, người khác Yến Tuy không biết, nhưng bọn anh như vậy sẽ cảm thấy thoải mái, cảm thấy thân mật, cảm thấy may mắn.

Có thể tìm được người khiến anh tự nguyện làm tới loại trình độ này, vô cùng khó khăn, cho nên, anh rất may mắn.

Sau đó mấy ngày, mãi cho tới trước khi Yến Tuy khỏi bệnh, anh đều hưởng thụ chăm sóc Mạnh Đình tự thân làm, người trong lòng toàn thân tâm bận lòng, Yến Tuy cũng là lần đầu tiên trải nghiệm, mà bệnh một hồi cũng sẽ tốt thôi, anh cũng không cam lòng để Mạnh Đình tiếp tục bận tâm anh như vậy, mấy ngày này, bác Vương và bác Tiêu đều có chút nhìn không được.

Tâm tình Yến Tuy rất tốt, người trên dưới của Yến trạch đều có thể cảm giác được, bởi vì ai cũng hiểu rất rõ.

Buổi sáng thứ năm Yến Tuy khôi phục làm việc và nghỉ ngơi bình thường, buổi sáng tám giờ, Mạnh Đình ở lại nhà, cậu hôm nay muốn dẫn Đại Hoàng và Mao cầu tới bệnh viện thú cưng của Chân Hàm kiểm tra lại, nếu như lần kiểm tra này không thành vấn đề, sau này ngoại trừ tiêm vắc xin phòng bệnh định kỳ, không cần tiếp tục đặc biệt tới bệnh viện nữa.

Vẫn như cũ là Chân Hàm tự mình đến khám cho Đại Hoàng và Mao Cầu, y bây giờ cùng Mạnh Đình cũng coi như quen thuộc, y một bên xem bệnh, một bên không ngừng nói, nói một lát y liền nói lỡ miệng.

"Hôm nay mở phiên tòa?"

Mạnh Đình nghi ngờ hỏi một câu, Chân Hàm ngậm miệng, trầm mặc một hồi, y gật gật đầu, "Phải."

"Bất quá em đoán Yến Tuy cũng quên rồi," Đám người Chân Hàm và Cố Lãng nóng lòng chờ các loại bát quái, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến trên vợ của Yến Tuy là chị dâu bọn họ, bọn họ đương nhiên càng chú ý hơn chút, hôm nay nếu không phải Mạnh Đình tới, y kỳ thực rất muốn trốn việc tới vây xem.

Mạnh Đình nghe vậy gật đầu một cái, sờ sờ đầu Mao Cầu, trầm mặc một hồi, không tiếp tục cái đề tài này nữa.

Bất quá cậu có chút để ý như vậy, Chân Hàm là nhìn ra, y lúc tiễn người ra ngoài, lại tiếp tục mở miệng hỏi một câu, "Anh muốn tới xem không?" Mười giờ mở phiên toà, hiện tại mới chín giờ, bọn họ đi tới hoàn toàn kịp giờ.

Mạnh Đình lại trầm mặc chốc lát, cậu lắc lắc đầu, "Anh không thích nhìn bọn họ."

"Kết quả gì, em nhớ nói cho anh biết là được rồi."

"Vâng," Chân Hàm đáp ứng, sau đó đưa mắt nhìn Mạnh Đình mang theo Mao Cầu và Đại Hoàng rời đi.

Y suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Yến Tuy, tự mình nhận tội chuyện y lỡ miệng nói ra.

Yến Tuy chỉ là "Biết rồi" liền không tỏ vẻ gì khác nữa, Chân Hàm cũng không hiểu ý nghĩ của Yến Tuy, y suy nghĩ một chút, lại gọi điện thoại cho Cố Lãng, hai người hợp lại tính kế liền thật sự đi tới tòa án.

Yến Tuy bên này chỉ có luật sư đại diện tới, bên kia là Mạnh Tiêu vẫn bị giam, cùng với luật sư của Tô Tư Vũ.

Mạnh Tiêu thần sắc tiều tụy, hơn mười ngày nay gã ở trong tù cuộc sống đoán chừng không quá tốt, cả người sợ hãi rụt rè, thoạt nhìn là rất sợ hãi, Tô Tư Vũ bên này chỉ có luật sư của hắn, vốn dĩ Chân Hàm và Cố Lãng đối với hắn hiểu rõ, hắn đoán chừng còn chưa cảm giác được sự việc.

Nhưng trên tòa án cũng thật sự có kịch vui để xem, vốn luật sư của Mạnh Tiêu và Tô Tư Vũ đang bác lẽ với luật sư của Yến Tuy bên này, nhưng ở giữa luật sư của Tô Tư Vũ rõ ràng mang theo tiết tấu, đem trách nhiệm chủ yếu đổ lỗi tới trên người Mạnh Tiêu, Tô Tư Vũ chỉ có thể coi là một tòng phạm.

Mạnh Tiêu mấy năm này sách cũng không phí công đọc, gã tự nhiên cũng nghe ra mùi vị, tiếp sau đó, chính là gã cắn Tô Tư Vũ không buông, hiện trường trong lúc nhất thời rối loạn lên.

Chân Hàm và Cố Lãng xem đủ náo nhiệt rồi cũng liền rời đi, Chân Hàm gọi điện thoại cho Mạnh Đình, cằn nhằn lải nhải nói không ngừng, đem hiện trường thuật lại cho cậu một lần, đại khái chính là chó cắn chó một miệng đầy lông, dù sao Chân Hàm và Cố Lãng là nhìn tới rất có nhạc thú.

Mạnh Đình cúp điện thoại, lại suy nghĩ một lát, cậu mới tiếp tục chuyện trên tay, cậu kỳ thực cũng không có để ý nhiều tới kết quả của Mạnh Tiêu và Tô Tư Vũ, cậu đối với chuyện này để ý, là bởi vì Tô Tư Vũ khá đặc thù.

Hắn rốt cục chiếm cứ một chút thiên cơ, cậu sợ hắn sẽ trả thù Yến Tuy và Yến thị.

Đương nhiên, cậu lo lắng thì lo lắng, cậu cũng biết mình năng lực có hạn, nhất là loại chuyện suy nghĩ lòng người này, cậu muốn giúp cũng không giúp được. Cậu vẫn là cố gắng kiếm tiền đi, Yến Tuy không thiếu tiền, nhưng nhiều tiền hơn cũng sẽ cao hứng đi.

Bất quá một ngày này, tin tức không chỉ là mở phiên tòa này, Tô gia hôm nay nhận trở về một đứa con riêng khác Tô Dương, được Tô lão gia tử nhận về, hơn nữa là nuôi ở Tô gia, đây tiết tấu muốn trực tiếp bồi dưỡng người thừa kế a.

_________________________

Các thím đã đoán được ra Tô Dương là ai chưa ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK