• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vịt

Beta: Min

Tiêu Tử Mặc bình thường cho người khác cảm giác rất ôn hòa, ít khi có lúc hầm hầm giận dữ như vậy, đối với mấy anh em họ, vì được Ninh Châu và Tiêu Huy Dân giáo dục nên phần lớn là che chở, từ nhỏ đến lớn, cơ hồ chưa từng đỏ mặt (*) qua với bọn họ.

((*) tức giận dữ dội)

Nhưng hiện tại y đen mặt giáo huấn Tiêu Tử Lộ, không một chút nhân nhượng, "Chú hai và thím hai chính là dạy em như thế này?"

"Em...... Em chỉ là......"

Tiêu Tử Lộ trong mắt nhiều hơn chút nước mắt ủy khuất và luống cuống, nhưng lời chưa ra khỏi miệng, đã lại bị Tiêu Tử Mặc trách móc.

Thanh âm y so với trước thấp hơn chút, lại càng lạnh hơn chút, "Em đang nghĩ cái gì, cho rằng tôi không biết sao? Đừng nói Yến Tuy sẽ bị em câu dẫn hay không, em dám động vào nam nhân của Nặc Nặc thử một chút xem?"

Tiêu Huy Dân Ninh Châu sẽ không bỏ qua cô, ngay cả y và Tiêu Tử Ngang cũng sẽ không bỏ qua cho cô, cô có thể là họ hàng thân thích bọn họ che chở dưới cánh chim, nhưng đó là khi cô không phạm vào kiêng kị của bọn họ.

"Em, em không có." Tiêu Tử Lộ đỏ mặt xấu hổ cùng nóng nảy vô cùng, cái từ câu dẫn này, Tiêu Tử Mặc sao có thể dùng tới trên người cô.

Cô chẳng qua là bị hấp dẫn, kìm lòng không đậu, không tự chủ được mà thôi, vô luận cô đáy lòng nghĩ như thế nào, cô căn bản là không xúc phạm tới Mạnh Đình chút nào không phải sao? Sao lại nghiêm trọng như Tiêu Tử Mặc giáo huấn chứ?

"Em có hay không bản thân em trong lòng rõ ràng, đi xuống lầu, đừng để tôi đuổi em ra khỏi nhà cũ."

Ngữ khí và thần thái Tiêu Tử Mặc đều thuyết minh y không phải đang nói giỡn, Tiêu Tử Lộ cảm thấy càng ủy khuất hai phần, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, cô xoay người xuống tới lầu 2, ánh mắt chống lại Ninh Châu mới lên lầu, nước mắt liền rơi xuống.

Ninh Châu khẽ nhíu mày, bà không rõ chuyện gì xảy ra, liền cũng không nói cái gì với cô.

"Sao thế, Nặc Nặc có phải ngủ rồi hay không, không tới ăn cơm sao?"

Ninh Châu hỏi Tiêu Tử Mặc rồi cũng do dự không dám gõ cửa, bà sợ làm Mạnh Đình tỉnh.

Tiêu Tử Mặc đối với Ninh Châu cũng không có cái gì phải giấu diếm, y kéo Ninh Châu tới một bên, liền đem chuyện Tiêu Tử Lộ tự tiện xông vào phòng Mạnh Đình, nói cho Ninh Châu, lúc này sắc mặt Ninh Châu liền cũng không tốt.

"A, nó còn có mặt mũi khóc cho mẹ xem."

Tạm thời không nói hôm nay là sinh nhật của bà, liền chỉ là Mạnh Đình và Yến Tuy trở lại, đều là chuyện đại hỉ, Tiêu Tử Lộ khóc lóc sụt sịt là muốn làm cái gì đây.

"Chủ trạch Tiêu gia vẫn là ta và Huy Dân đảm nhiệm đấy, ngược lại ta tính tình quá tốt rồi."

Ninh Châu nói cũng không tiếp tục đi lên lầu 3, bà xoay người đi xuống lầu, đem Tiêu Tử Lộ ngay mặt phê bình một trận, sau đó cho người tiễn cô ra khỏi nhà cũ, ngay cả em gái cô Tiêu Tử Nguyệt cũng không lưu, người giúp việc lúc trước bà phân phó đi gọi Yến Tuy và Mạnh Đình, cũng đều xử lý.

Nếu bà và Tiêu Huy Dân là đương gia, mà vẫn không thể cho Mạnh Đình cảm giác an toàn nên có, như vậy bọn họ làm cha mẹ cũng quá thất bại.

Lúc bà xử lý, Mạnh Đình cũng mới từ trong chăn chui ra ngoài, cậu nhìn Yến Tuy, nhìn một lúc lâu, cậu lại dính tới, "Em đã biết, các cô ấy là mơ ước anh, anh là của em."

Mỗi lần cùng Yến Tuy đi tham gia tụ hội gì đó, cậu đều sẽ nhận tới rất nhiều thông tin nguy hiểm, rõ ràng cậu và Yến Tuy kết hôn rồi, tình cảm cũng rất tốt, nhưng chỉ là có vài người đối với Yến Tuy nhớ mãi không quên, cậu rất muốn đem Yến Tuy giấu đi.

Cậu nhìn Yến Tuy, càng thêm mất hứng, "Cô ấy không phải nhìn chỗ nào của anh rồi chứ? Hmmm......"

Cằm Mạnh Đình đặt ở đầu vai Yến Tuy, hai gò má khẽ phồng lên, càng nghĩ càng giận, những người khác liền cũng thôi, hiện tại ngay cả chị họ của cậu cũng mơ ước Yến Tuy rồi, Mạnh Đình cảm thấy tâm tắc lại buồn bực.

Yến Tuy vốn rất tức giận, nhưng Mạnh Đình mất hứng, anh lại không nỡ nhìn cậu như vậy, "Không sao, ngày mai chúng ta trở về Hải thành." Thân thích Tiêu gia bên này loạn thất bát tao, có thể không tiếp xúc liền không tiếp xúc nữa.

"Ừm," Mạnh Đình gật đầu một cái, cậu cũng cảm thấy Hải thành an toàn hơn chút, tay cậu ôm eo Yến Tuy, rất nghiêm túc nói, "Tới trước khi chúng ta về nhà, chúng ta đều không được tách ra."

"Được," Yến Tuy đáp lại, một cái xông vào này của Tiêu Tử Lộ, Yến Tuy cũng không yên tâm, mặc dù nơi này còn có cha mẹ các anh trai của Mạnh Đình, vẫn như cũ không phải nơi để cho bọn họ yên tâm.

"Chúng ta đi xuống ăn cơm, trở lại anh ngủ trưa cùng em."

Yến Tuy và Mạnh Đình từ trong phòng đi ra ngoài, Tiêu Tử Mặc vẫn ở cửa chờ, thần sắc y có chút áy náy, "Yến Tuy, Nặc Nặc, là bọn anh không dạy dỗ tốt người, mẹ đã an bài xe đưa các cô ấy đi rồi."

"Nha," Mạnh Đình gật đầu một cái, coi như là đáp lại, ngoại trừ vậy, cậu cũng không biết còn có thể trả lời cái gì.

Bọn họ đi qua hai bước, Mạnh Đình lại quay đầu lại nhìn Tiêu Tử Mặc, "Anh hai, anh ăn rồi?"

"Không có," Mạnh Đình và Yến Tuy đều chưa bắt đầu ăn, y tự nhiên sẽ không tự mình chạy đi ăn trước, nhưng y cũng hiểu ngầm ý tứ lời này Mạnh Đình hỏi y, mặc dù Tiêu Tử Lộ làm cho cậu cảm thấy mất hứng, Mạnh Đình cũng không có giận chó đánh mèo đến tới trên người y.

Tiêu Tử Mặc cảm nhận được một chút này, vừa cao hứng vừa là áy náy, y đuổi kịp cước bộ tới, nói một câu làm cho Mạnh Đình hoàn toàn không hiểu ra sao, "Nặc Nặc mềm lòng như vậy cũng không tốt......"

"Đối với anh hai như vậy cũng không tốt sao?" Mạnh Đình lập tức lại hỏi một câu, ánh mắt cậu rất nghiêm túc, nếu như muốn tức giận, cậu đương nhiên cũng có thể tức giận, nhưng cậu không đem sinh nhật Ninh Châu làm cho không vui, cũng không muốn giận chó đánh mèo Tiêu Tử Mặc đối xử với cậu coi như không tệ.

Mắt Mạnh Đình quá mức sạch sẽ, cũng quá mức nghiêm túc, Tiêu Tử Mặc chống lại ánh mắt cậu như vậy bỗng nhiên ngây ngẩn một chút, trong mắt y hiện lên chút xoắn xuýt, y không biết trả lời Mạnh Đình vấn đề này như thế nào, hoặc là nói không nỡ lòng trả lời vấn đề này.

Yến Tuy xoay người kéo kéo Mạnh Đình, giúp Tiêu Tử Mặc trả lời vấn đề này.

"Không thể nói có tốt hay không, em nguyện ý là được." Có thể làm tới Mạnh Đình chủ động mềm lòng, kỳ thực cũng không dễ dàng.

"Ừ," Mạnh Đình nghe vậy gật gật đầu, nghiêm túc và nghi ngờ trên mặt tản đi, cậu lại bổ sung một câu, "Đối với mẹ và anh hai, em vẫn là nguyện ý."

Cậu và Yến Tuy vẫn như cũ đi ở phía trước, Tiêu Tử Mặc ở phía sau bọn họ hai bước lại bị cảm động chết đi được, nhớ ngày đó, thời điểm y lần đầu tiên tới Yến trạch gặp Mạnh Đình, ngay cả miếng bánh ngọt cũng không cho ăn.

(nghe câu này tự nhiên thấy Mặc ca manh dã man luôn)

Ninh Châu ở lầu một một phen thịnh nộ, ngay cả Tiêu Huy Dân cũng có chút dỗ không được bà, nhưng Mạnh Đình xuống lầu gọi một tiếng "Mẹ", Ninh Châu liền tự động mưa thuận gió hoà, cực kỳ ôn nhu.

Tiêu lão gia tử cũng từ trong thư phòng đi ra ngoài, chỉ thấy bộ dáng bọn họ hòa hòa thuận thuận.

Bọn họ trên bàn ăn cơm, đều sắp muốn ăn xong rồi, Tiêu lão gia tử mới phát hiện trên bàn cơm ít đi hai người, "Hai nha đầu kia đâu?"

Mạnh Đình trong miệng còn có cơm canh, trả lời không được, Ninh Châu lại gắp cho Mạnh Đình thịt rau khác, bà mới trả lời vấn đều của Tiêu lão gia tử, "Bị con đuổi về nhà em hai rồi."

Ninh Châu không chút nào sợ hãi mà cùng Tiêu lão gia tử nhìn nhau, Tiêu lão gia tử trong lòng lại nghi ngờ, cũng sẽ không tiếp tục nói gì nữa, Ninh Châu gần đây cường thế không ít, mô phạm chủ mẫu đương gia là càng ngày càng đủ, nhưng đã không tổn hao gì lợi ích của gia tộc, Tiêu lão gia tử cũng sẽ không cảm thấy không tốt.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Mạnh Đình và Yến Tuy tính toán ở dưới lầu đi bộ một chút rồi ngủ trưa, bên ngoài rất lạnh, nghe nói nói sẽ có tuyết, liền không đi ra ngoài nữa.

Tiêu lão gia tử cũng không đi, ông sau khi từ chỗ quản gia biết xảy ra chuyện gì, ông gọi điện thoại đem con thứ hai Tiêu Hiên Dân mắng một trận, nước bọt tung tóe, thoạt nhìn khá dọa người.

Những người khác đều tự giác tránh Tiêu lão gia tử, mà Mạnh Đình vẫn đứng bất động, còn mãnh liệt nhìn chằm chằm Tiêu lão gia tử.

Tiêu lão gia tử để điện thoại xuống, quay đầu lại liền chống lại tầm mắt Mạnh Đình, mà trong mắt ông còn mang theo chút hung ác không thể thu liễm.

"Ông nội nói chuyện điện thoại tiếng thật lớn......" Mạnh Đình phê bình một câu, sau đó cậu lại tiếp tục dặn dò một câu, "Ngài tuổi lớn rồi, đừng lúc nào cũng sinh khí, đối với thân thể không tốt."

Tiêu lão gia tử và Mạnh Đình nhìn nhau, lệ khí trong mắt ông từng chút tản đi, ông chợt phát hiện Mạnh Đình cùng ông nói chuyện như vậy, so với cậu cùng ông tranh cãi còn muốn không dễ chống đỡ hơn, ông ngữ khí ồm ồm mà "Ừ" một tiếng, không đáp ứng Mạnh Đình sẽ không bỏ qua cho ông đâu.

"Ngài cũng phải cười nhiều một chút, tâm tình tốt, thân thể mới tốt."

"Ừ," Tiêu lão gia tử lại đáp lại một câu, sau đó gợi lên một nụ cười hết sức đáng sợ.

Mạnh Đình cảm giác không ra bao nhiêu đáng sợ, thấy Tiêu lão gia tử coi như nghe lời, cậu liền cao hứng, cậu gật gật đầu, "Ông nội như vậy mới ngoan."

Cậu "Giáo dục" người đủ rồi, lập tức xoay người đi tìm Yến Tuy, cậu đi hai bước liền tới bên người Yến Tuy, sau đó cầm tay Yến Tuy, "Em buồn ngủ rồi, chúng ta đi ngủ trưa đi."

"Được," Yến Tuy trả lời, sau đó anh gật đầu với Tiêu lão gia tử, nhóm Ninh Châu, mang theo Mạnh Đình lên lầu.

Mà Tiêu lão gia tử ôm tâm tình khó giải thích được, trở lại phòng ông, ông cũng đi ngủ trưa luôn. Có lẽ ông đã hiểu tại sao Yến Tuy cưng chiều Mạnh Đình, Tiêu Huy Dân Ninh Châu cũng cưng chiều Mạnh Đình rồi.

Khoảng 6h tối, chi bên dòng chính Tiêu gia ở Bắc thành, ngoại trừ chị em Tiêu Tử Lộ bị Ninh Châu đuổi đi, những người khác đều tới, ngoại trừ bọn họ ra, còn có gia chủ phần lớn thế gia Bắc thành cùng nữ quyến của bọn họ, phòng khách lớn như vậy, ánh đèn rượu đám người, rất là náo nhiệt.

Nhưng có một điểm khá kỳ quái chính là, bọn họ tới một lúc lâu cũng không nhìn thấy Tiêu Huy Dân và Ninh Châu, lẽ ra bọn họ sớm nên xuống dưới cùng mọi người chào hỏi nói chuyện rồi, nhưng yến hội bắt đầu đã một lát, vẫn chỉ có con trai hai người bọn họ đang tiếp đãi.

"Tôi nghe nói, là con trai út của Tiêu gia chủ tìm về rồi, đoán chừng lát nữa hẳn mang theo......"

Lời nghị luận còn chưa nói xong, ở cửa thang lầu, Ninh Châu kéo Mạnh Đình liền xuất hiện, phía sau bọn họ đi theo Tiêu Huy Dân và Yến Tuy, bọn họ lúc cách lầu một còn có 2-3 bậc thang, dừng bước, Tiêu Huy Dân mở miệng.

"Cảm ơn chư vị tới chúc mừng sinh nhật bà xã tôi, đồng thời cũng có một tin tức tốt muốn công bố với chư vị, đây là con trai thứ ba của tôi và bà xã Tiêu Tử Nặc, đây là bạn đời của Nặc Nặc Yến Tuy."

Tiêu Huy Dân dứt lời, Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc dẫn đầu vỗ tay, sau đó mọi người hưởng ứng, cũng theo đó vỗ tay, sau đó nói vài lời chúc mừng.

Bọn họ không nhìn thấy Tiêu lão gia tử cùng đi ra, trong lòng còn có chút nghi ngờ, nhưng vừa mới xoay người, liền phát hiện Tiêu lão gia tử đã xuất hiện ở chỗ giữa đại sảnh, ông mới mở miệng bổ sung một câu cho Tiêu Huy Dân.

"Sau này Tử Nặc và Yến Tuy có lẽ có chỗ va chạm, cần lượng thứ nhiều hơn."

Tiêu Huy Dân mở miệng, Tiêu lão gia tử cũng mở miệng, Mạnh Đình được nhận trở lại Tiêu gia cũng đã là chuyện chắc chắn rồi, bọn họ tiếp tục mời rượu chào hỏi, Tiêu Huy Dân và Ninh Châu mang theo Mạnh Đình và Yến Tuy đi một vòng, thân thích nhận thức một đám, còn có chính là để cho đám gia chủ chủ mẫu giới thượng lưu Bắc thành đối với Mạnh Đình và Yến Tuy quen thuộc chút.

Mạnh Đình được Ninh Châu kéo đi, chưa được một lát đã muốn trở lại nhìn Yến Tuy vài lần, Ninh Châu bất đắc dĩ, tới cuối cùng, bà chỉ có thể buông Mạnh Đình ra, để cho cậu trở lại bên người Yến Tuy.

Mạnh Đình thần sắc cũng vẫn vô cùng nghiêm túc, cậu đối với loại trường hợp này, chỉ có thể ở bên người Yến Tuy mới cảm thấy an tâm chút.

Sau khi đi một vòng, Yến Tuy mở miệng nói với Tiêu Huy Dân Ninh Châu, "Con mang Đình Đình đi ăn một chút."

"Đi đi," Ninh Châu đáp lại, về yến hội Mạnh Đình và Yến Tuy phần này đã coi như hoàn thành, cũng nên để cho bọn họ một chút thời gian tự do hoạt động.

Mạnh Đình và Yến Tuy còn chưa có ăn bao lâu, người giúp việc liền lại tới mời bọn họ tới thư phòng Tiêu lão gia tử.

Bọn họ sau khi vào cửa Tiêu Hiên Dân mới bị Tiêu lão gia tử mắng tới đầu tro mặt đất mà đi ra ngoài, nhìn thấy Yến Tuy và Mạnh Đình, sắc mặt hắn lại khó coi hai phần, một phen giả cười chào hỏi, hắn rời đi, Yến Tuy và Mạnh Đình đi với trong thư phòng Tiêu lão gia tử.

"Không phải chuyện khác, là Yến Tránh Bác trả lời tin tức cho ta."

Chuyện một lần nữa tra vụ án bắt cóc năm đó, nhất định là không thể giấu được Tiêu lão gia tử, nói cho ông biết là cô nhi viện Dư Mỹ Huyên đưa Mạnh Đình tới, Tiêu lão gia tử đã nói, ông tới liên hệ Yến Tránh Bác, muốn để cho hắn cho ông một lời nói rõ.

Thời gian tính ra cũng không ngắn, Yến Tránh Bác cũng rốt cục hồi âm, Tiêu lão gia tử nhớ tới Yến Tuy cũng ở đây, liền cho người gọi anh tới. Đương nhiên, Mạnh Đình cùng theo tới, đã nằm trong dự liệu của ông, cậu là người trong cuộc, cậu cũng có quyền biết, năm đó là xảy ra chuyện gì.

Yến Tuy và Mạnh Đình ngồi xuống chờ Tiêu lão gia tử mở miệng, nhưng Tiêu lão gia tử còn không tính toán hiện tại nói, "Đợi thêm lát nữa."

Ông không chỉ có cho người gọi Yến Tuy Mạnh Đình, còn có Ninh Châu Tiêu Huy Dân, cùng với Tiêu Hiên Dân vừa mới đi ra ngoài, dựa theo phân phó đi gọi vợ hắn Ngụy Tiểu Vũ tới, cùng nhau tiến vào.

"Cha, bởi vì Lộ Lộ, ngài ở trong điện thoại mắng con, vừa nãy lại tiếp tục giáo huấn, hiện tại còn bảo con và Tiểu Vũ đi vào...... Cha."

Hắn không rõ Tiêu Tử Lộ không phải nhất thời thiếu tâm nhãn chút, tầm mắt hạn hẹp chút, trêu chọc bảo bối đích tôn một chút, như thế nào hắn liền bị dạy dỗ như vậy, trước mắt còn muốn trước mặt vợ hắn, anh trai, chị dâu hắn, thậm trí trước mặt tiểu bối lại dạy dỗ một lần nữa chứ.

"Ai cùng con nói chuyện này......" Tiêu lão gia tử mắt híp híp, Tiêu Hiên Dân chính là trong lòng vẫn như cũ bất mãn, cũng không dám nói thêm nữa.

"Tiểu Vũ, nhìn ở trên phần con gọi ta là cha nhiều năm như vậy, ta cho con một cơ hội tự mình nhận tội, tự mình nói!"

Ngụy Tiểu Vũ thoạt nhìn tuổi không sai biệt lắm với Ninh Châu, thậm chí bà vừa nãy lúc tiến vào, còn kéo tay Ninh Châu, hai người thoạt nhìn rất thân mật, Tiêu lão gia tử trước khi nói lời này, tay bà vẫn như cũ kéo ở trên khuỷu tay Ninh Châu.

Ninh Châu đích xác là tức giận Tiêu Tử Lộ mơ ước Yến Tuy, nhưng bà chính là giận chó đánh mèo Tiêu Hiên Dân, cũng không muốn giận chó đánh mèo Ngụy Tiểu Vũ, bởi vì bà chỉ sinh hai con gái, những năm này không ít chịu ủy khuất, tự nhiên không bao nhiêu người dám trước mặt làm khó dễ bà, nhưng sau lưng nghị luận châm chọc liền không thể ít, trong lòng bà gây trở ngại, người thoạt nhìn có chút u ám sợ sệt.

Ninh Châu trong xương cốt có một loại chính khí, năm xưa lúc bà có mặt ở yến hội, sẽ giúp đỡ Ngụy Tiểu Vũ nói chuyện, Ngụy Tiểu Vũ cũng đối với bà rất cảm kích, quan hệ giữa chị em dâu không thể nói đặc biệt tốt, nhưng cho tới nay Ninh Châu cũng không cảm thấy vấn đề gì.

Nhưng lúc này lời này của Tiêu lão gia tử vừa hỏi ra, Ninh Châu toàn thân liền run lên một cái giật mình, bà nhìn tay mình, nhìn Ngụy Tiểu Vũ, thân thể có chút run rẩy không có thể khống chế.

Ngụy Tiểu Vũ cúi đầu, tiếu ý dịu dàng khóe miệng, từng chút tản đi, "Cha, ngài nói gì vậy, Tiểu Vũ nghe không hiểu, Lộ Lộ và Nguyệt Nguyệt đều biết lỗi rồi."

Thấy bà vẫn như cũ không có nửa điểm ý hối cải, Tiêu lão gia tử cũng sẽ không cho thêm cơ hội, tay ông ở trên bàn nặng nề vỗ một cái, sắc mặt Ngụy Tiểu Vũ lúc này lại khó coi hai phần, nhưng bà vẫn như cũ không có mở miệng, vẫn như cũ ôm một phần vạn may mắn trong lòng kia.

______________

Chương sau biến dữ dội luôn các thím ạ. Hãy đón chờ chương 85 vào tối mai nhé ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK