"Con!" Tiêu lão gia tử rõ ràng bị phản ứng của Tiêu Huy Dân và Ninh Châu chọc tức đến, ông trừng mắt Tiêu Huy Dân xong liền đi nhìn Mạnh Đình, đáng tiếc Mạnh Đình chỉ lưu lại cho ông một cái trán, lông mày ông nhíu lại nhíu, sau đó hừ lạnh một tiếng nói, "Tùy các người."
Ông nói xong, Mạnh Đình lại ngước mắt nhìn nhìn Tiêu lão gia tử, ngay sau đó thần sắc Mạnh Đình cũng không hiểu được, "Ông nội tại sao vẫn tức giận?"
Cậu mặc dù cự tuyệt yêu cầu trở lại Bắc thành, nhưng Yến Tuy cũng không cần bọn họ giúp đỡ không phải sao?
Mạnh Đình hỏi lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Yến Tuy, chống lại ánh mắt ân cần của anh, trong mắt Mạnh Đình hiện lên sững sờ ngắn ngủi, cậu đột nhiên cảm giác tâm tình của mình chịu ảnh hưởng rất không có cần thiết.
Tiêu gia không nuôi qua cậu, nên cậu cũng không cần đối với nơi đó có lòng trung thành, bọn họ vốn chính là hai bên không thiếu nợ nhau.
Mạnh Đình không muốn đợi câu trả lời của Tiêu lão gia tử, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Châu, càng thêm nghiêm túc tỏ ý áy náy, "Mẹ, vừa nãy là con không tốt, con không nên tránh né."
Mặc dù đây chẳng qua là phản ứng theo bản năng của cậu, nhưng rốt cuộc làm cho Ninh Châu cảm thấy tổn thương, Mạnh Đình nói, nghiêng người qua, nhẹ nhàng ôm lấy Ninh Châu, "Mẹ, tha thứ cho con có được hay không?"
Song khi Mạnh Đình nói như vậy, Ninh Châu càng thêm đau lòng, bà trong lòng và chóp mũi đều một trận chua xót, nhưng rốt cuộc nhịn xuống không để cho mình biểu hiện ra, bà nhẹ nhàng mà đáp một tiếng "Được", ngoại trừ cái đó, bà lời gì cũng không nói ra được.
Bà và Tiêu Huy Dân mắc nợ Mạnh Đình rất nhiều rất nhiều, thật không dễ dàng tìm chỗ có thể bù đắp lại, hiện tại còn là kết cục như vậy.
Đề tài tới đây đã không có cần thiết tiếp tục nữa, Yến Tuy mang theo Mạnh Đình tới thư phòng, Tiêu lão gia tử nhìn Tiêu Huy Dân và Ninh Châu trầm mặc khác thường, trong phòng khách ông cũng ở không nổi, ông trở lại khách phòng đêm qua ông nghỉ ngơi.
Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc đêm qua đi theo đám người Cố Lãng lại tiếp tục đi chơi mấy tiếng, tỉnh lại đã buổi sáng hơn 10h, bọn họ tới Yến trạch, đã sắp là giờ ăn cơm trưa, nghe nói Ninh Châu muốn ở lại Yến trạch một đoạn thời gian, bọn họ một chút cảm giác kinh ngạc cũng không có, Ninh Châu bao luyến tiếc Mạnh Đình, bọn họ biết, chỉ là hơi đồng tình nhìn nhìn Tiêu Huy Dân.
Ngoại trừ Ninh Châu ở lại, Tiêu lão gia tử bọn họ muốn ngồi máy bay trở lại Bắc thành. Sau khi ăn cơm trưa xong, lại nghỉ ngơi một lát, bọn họ liền lên đường tới sân bay. Vốn tới rất cao hứng, hiện tại lúc rời đi, lại có vẻ có chút trầm mặc.
Yến Tuy và Mạnh Đình tiễn Tiêu lão gia tử bọn họ, lại tiếp tục chạy tới khách sạn Hứa Thụ Mân nghỉ đêm, cũng là tiễn người.
Hứa Thụ Mân cũng không biết ý định của Yến Tuy, cũng không biết phản ứng của Tiêu lão gia tử, ông chỉ coi như là Tiêu thị là muốn Yến thị liên hợp lại đi đối phó Diêm thị, trước khi rời đi, ông mới mở miệng nói với Yến Tuy, "Cháu yên tâm, Hứa gia sẽ không tham dự vào."
Diêm Uẩn Sinh là bạn thân từ hồi nối khố tới hiện tại của ông, nhưng Hứa Thục Âm cũng là em gái ruột ông luôn cưng chiều, cháu của bà, ông cho dù không thể che chở, cũng sẽ không đứng về phía đối lập với anh.
Yến Tuy nghe vậy khẽ gật đầu một cái, "Cảm ơn."
Yến Tuy dắt Mạnh Đình đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, chờ xe không thấy nữa, anh mới quay đầu lại nhìn Mạnh Đình một cái, cũng mang theo cậu lên xe, bọn họ đi tới cao ốc Yến thị, Yến Tuy vẫn như cũ có chút không yên lòng Mạnh Đình, cần phải đặt người dưới mí mắt, anh mới có thể an tâm.
Trên xe, Mạnh Đình dựa vào Yến Tuy, không có cảm thấy buồn ngủ, cũng không có muốn nói chuyện, ngược lại Yến Tuy thỉnh thoảng nhìn nhìn Mạnh Đình, ánh mắt cậu trong suốt không thay đổi, lúc an tĩnh trầm mặc, ngay cả Yến Tuy cũng có chút đoán không ra cậu đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng Mạnh Đình dạy Yến Tuy được một thói quen rất tốt, lúc nhìn không hiểu, đoán không ra, mở miệng hỏi là được rồi.
"Đang suy nghĩ gì?" Mạnh Đình nghe vậy rốt cục nhìn Yến Tuy một cái, "Em đang tưởng tới anh."
Yến Tuy đang ở bên cạnh, "Tưởng" này tự nhiên không phải là nhớ (*), mà là chuyện có liên quan tới Yến Tuy.
((*) Giải thích cho ai chưa biết: Trong tiếng Trung từ "想" có nghĩa là "nghĩ, muốn, nhớ")
"Bởi vì em, anh hôm nay cũng không vui vẻ phải không?"
Mạnh Đình lục lục tục tục nghĩ lại, lúc này mới phát hiện phản ứng lúc sáng của mình có chút quá, sinh nhật Yến Tuy mới qua xong, chính là lúc nên tiếp tục có tâm tình tốt, nhưng lại bởi vì cậu, Tiêu Huy Dân lúc rời đi không vui, Ninh Châu ở lại Hải thành kỳ thực cũng không vui vẻ.
Yến Tuy bên cạnh cậu cũng không biểu hiện ra, nhưng anh mang theo cậu, liền cũng nói rõ, anh đang lo lắng cho cậu.
"Không có," Yến Tuy nghe vậy lắc lắc đầu, anh cho dù tâm tình có chịu ảnh hưởng, cũng sẽ không phải bởi vì Mạnh Đình, tay anh ở gò má Mạnh Đình vuốt ve, "Bởi vì em, anh mới cảm thấy an tâm, cảm thấy vui vẻ."
Mạnh Đình tin tưởng nhất là lời của Yến Tuy, lúc này cũng không ngoại lệ, cậu nhìn Yến Tuy, khẽ gật đầu một cái, trên mặt rốt cục lộ ra chút cười, "Chúng ta ở chung một chỗ, mỗi thời mỗi khắc đều nên vui vẻ."
"Em nói rất đúng," Yến Tuy cười cười với Mạnh Đình, sau đó nghiêng đầu, môi anh đụng đụng trán Mạnh Đình.
Tới trong văn phòng cao ốc Yến thị, Yến Tuy làm việc, Mạnh Đình ôm tablet nằm nhoài trên ghế salon chơi.
Cậu tìm tới ứng dụng lần trước thật vất vả mới đăng ký được tài khoản, tiêu đề hot nhất lại là về cậu, buổi công bố sản phẩm công ty Đình Á vốn chính là phát sóng trực tiếp trên mạng, còn có một vài blogger đem đoạn video Mạnh Đình trong phòng thí nghiệm điều hương cho Yến Tuy kia tung ra, trong một đêm forward hơn nghìn, trong comment liền trực tiếp đào thân phận Mạnh Đình.
Bất quá Mạnh Đình căn bản không tính là che giấu, cậu mở miệng liền gọi tên Yến Tuy, Yến Minh Á lại trực tiếp nói là cậu muốn tặng quà sinh nhật cho người yêu của cậu, trước đó không lâu câu cuối cùng Yến Tuy nói trong hội tiếp đãi ký giả, lời nói còn văng vẳng bên tai, người này chỉ có thể là vợ của Yến Tuy Mạnh Đình.
Liên hệ hai sự kiện, mấy người từng mắng qua Mạnh Đình phế vật kia, càng thêm đau mặt, loại hoàn cảnh trưởng thành như vậy, còn trở thành một điều hương sư thủ tịch của một công ty nước hoa mới lập, đây là bản lĩnh thật sự, cũng không phải là tùy tiện kẻ nào cũng có thể làm được.
"Lần trước mị không xin lỗi, lần này mị nhất định phải mở miệng, lương tâm đau quá man! Thím không phải phế vật, ta mới phải a."
Đây là top comment thứ hai, thứ nhất liền càng thêm ly kỳ.
"Mị cảm giác mị bị câu dẫn rồi...... Mắt Yến phu nhân thật là đẹp, mị muốn cướp người với Yến tổng."
"Yến phu nhân chân thật dài......"
"Yến phu nhân nhìn thật ngoan nha, mị cũng muốn phu nhân như vậy, mị là nữ."
Đây đại khái là thời đại trị số nhan sắc cao hơn tất cả đi, trên hot topic lần trước, là Yến Tuy bị liếm bình, lần này tới phiên Mạnh Đình.
Ánh mắt Mạnh Đình lướt xuống dưới, phát hiện lượng fan mới tăng của mình là 99+, comment cũng là 99+, cụ thể bao nhiêu Mạnh Đình liền không tính, nhưng đám netizen điên cuồng liếm bình, cậu là cảm giác được.
Mạnh Đình lại suy nghĩ một lát, sau đó phát tin tức, "Ta cướp không được."
Ngay cả Tiêu gia đều không mang Mạnh Đình đi được, huống chi mấy người cậu hoàn toàn không quen biết này, Mạnh Đình đăng xong cái này, là cảm thấy mấy người đó sau khi biết, liền sẽ không tiếp tục đăng mấy comment muốn cướp cậu đi nữa, nhưng không nghĩ trong 10 phút ngắn ngủi, cái không ngừng bị nhấn like vẫn là "Cướp".
"Vốn không muốn cướp, hiện tại ta muốn rồi. Tới, nào mọi người!"
Mạnh Đình nhìn điện thoại di động, má khẽ phồng phồng, cậu cuối cùng cảm giác được, mấy người đó đại khái là cảm thấy chơi vui, đang trêu chọc cậu đây mà.
Mạnh Đình cảm giác mình phản ứng coi như kịp thời, nhưng từ lúc cậu nghịch điện thoại lướt comment tới bây giờ, đã hơn một tiếng rồi, cung phản xạ này đều đủ quấn một vòng hệ mặt trời.
Eo cậu đột nhiên bị ôm, Yến Tuy bưng chén nước ngồi tới đây, thuận tiện cũng nhìn một chút rốt cuộc khiến Mạnh Đình biểu tình phong phú như vậy là cái gì.
Mạnh Đình liếc mắt nhìn Yến Tuy, ngay sau đó giải thích, "Bọn họ trêu chọc em chơi......"
Chân mày Yến Tuy nhảy lên, lại cẩn thận nhìn nhìn điện thoại Mạnh Đình, vẫn là có chút nghĩ mãi không thông logic lời này.
Sau đó Mạnh Đình lại giải thích một câu, "Bọn họ biết em là của anh, đoạt không được, còn cố ý nói như vậy trêu chọc em. Em không so đo với bọn họ." Bởi vì so đo không được, comment quá nhiều, cậu căn bản rep không kịp.
Yến Tuy nghe vậy trên mặt hiện lên tiếu ý rõ ràng, anh kéo Mạnh Đình qua ở trên môi cậu hôn một cái, cũng lấy điện thoại di động ra, down ứng dụng giống vậy, sau đó đăng ký tài khoản.
Nhưng cũng vậy, anh về phương diện đặt tên cũng khó khăn, hơi bình thường chút đều có người dùng qua.
Cuối cùng anh lấy một cái tên siêu dài, quả nhiên "Nam nhân cùng Mạnh Đình cùng nhau nuôi Đại Hoàng Mao Cầu" căn bản không ai sẽ lấy cái tên vừa dài lại vừa kỳ ba như vậy.
Anh chú ý Mạnh Đình một chút, Mạnh Đình nhìn điện thoại tìm được Yến Tuy, cũng chú ý anh.
"Phu nhân nói rất đúng @Ta là Mạnh Đình 1111."
Mạnh Đình nghiêng đầu nhìn Yến Tuy, sáp tới hôn má anh một cái, mới đáp lại, "Ừm."
Sau đó cậu cũng tiếp tục foward một cái weibo của Yến Tuy, "Ừm. @Nam nhân cùng Mạnh Đình nuôi Đại Hoàng Mao Cầu/ Phu nhân nói rất đúng @Ta là Mạnh Đình 1111."
Như thế, Mạnh Đình viên mãn mà tắt trang, nhưng hiện tại Mạnh Đình ở trên mạng cũng coi như là người nửa hot, cậu đột nhiên đăng một cái như vậy, cái tên siêu dài "Nam nhân cùng Mạnh Đình nuôi Đại Hoàng Mao Cầu" căn bản không cần đoán, hắn nhất định là Yến Tuy.
Lượng fan Yến Tuy theo đó tăng lên, đồng thời một topic cũng nổi lên, người khởi xướng là Công ty nước hoa Đình Á.
#BestLove Yến Đình# cái đề tài này đột nhiên bị kéo lên, một lọ nước hoa chất lượng cao sau lưng còn là cả một câu chuyện tình yêu xinh đẹp. Yến Minh Á rất biết nắm vững cơ hội này, "Yến Đình" này vốn lượng tiêu thụ cũng không tệ, lượng mua trên mạng xuất hiện gia tăng kiểu bùng nổ.
Đồng thời nổi lên cũng còn có danh tiếng Công ty nước hoa Đình Á, vốn dự tính muốn tới mai kia tháng 7 mới có thể chính thức đưa ra thị trường bán ra cổ phiếu, hiện tại bắt đầu liền có thể đăng lên nhật báo rồi, Công ty nước hoa Đình Á cách tiêu chuẩn "Kiếm rất nhiều tiền" của Mạnh Đình đã không xa nữa.
Công ty của Yến Minh Á hừng hực khí thế, Yến Thư Á ở thủ đô nước F liền càng không bình tĩnh.
Yến Tránh Bác bảo bọn họ giao thành tích là lúc sinh nhật 20 tuổi, nói tới hắn nhỏ hơn Yến Minh Á khoảng nửa năm, nhưng hiện tại cũng mới khoảng nửa năm, Yến Minh Á đã vứt hắn xa lắc ở phía sau.
Dư Mỹ Huyên ngược lại vẫn coi như trấn định, bà ta vốn cũng không hi vọng Yến Thư Á có thể so được với Yến Minh Á, giáo dưỡng hai người nhận được chênh lệch lớn như vậy, liền thời gian 2-3 năm này, sao có thể kéo trở lại được, bà ta đáp ứng cái yêu cầu này, chỉ là vì để cho Yến Thư Á nhận trở về Yến gia.
Lần này thua tính là cái gì, sau này còn nhiều cơ hội, bà ta coi trọng chính là bản thân Yến Mục, hắn mới là con trưởng Yến gia nước F, so với Yến Minh Á, hắn còn có tư cách thừa kết tất cả Yến thị nước F hơn.
Dư Mỹ Huyên trấn an Yến Thư Á, lúc một mình chung đụng, người bà ta nghĩ tới lại là Mạnh Nghi Đức, trong mắt bà ta tự nhiên không thể nào còn có lưu luyến, mà là mang theo chút hứng thú, bà ta thậm chí có chút mong chờ thần sắc của Mạnh Nghi Đức, lúc phát hiện bà ta chính là gia chủ phu nhân Yến thị nước F.
Thậm chí phu nhân của Mạnh Nghi Đức, đám tình nhân cũng đều hẳn ngưỡng mộ bà ta, bà ta kịp thời vứt bỏ Mạnh Nghi Đức, mặc dù cũng tiếp tục bỏ dở chút mơ ước, nhưng bây giờ bà ta cuối cùng chiếm được hết thảy bà ta tha thiết ước mơ.
Chẳng qua là hiện tại bà ta có chút để ý Mạnh Đình và mẹ bà ta Ngô Phượng Kiều, bà ta sợ bọn họ đem đoạn chuyện cũ kia của bà ta và Mạnh Nghi Đức liên lụy ra ngoài, nhưng may mà Hải thành gió gió mưa mưa, tới nay vẫn như cũ không có lời nào về bà ta truyền tới nước F.
Nhưng bà ta lại có lỗi gì, nhiều lắm coi như là bà ta đưa Mạnh Đình tới cô nhi viện, tráo con của mình, không có trả lại thù lao đã nhận lấy mà thôi.
Khi đó bà ta cùng đường, Ngô Phượng Kiều không đoạt tiền của bà ta cũng không tệ rồi, bà ta lúc ấy vì để cho Mạnh Nghi Đức đối xử với bà ta khác biệt, tiền của hắn cũng không cầm qua. Bà ta quyết tâm đuổi theo Yến Mục tới nước F, trên người sao dám không tích chút tiền.
Thù lao kia làm cho bà ta và Yến Minh Á mấy năm ban đầu trải qua khó khăn ít chút, phạm vi Yến Mục và bà ta có thể gặp được lại cách quá xa, cho dù Yến Minh Á là huyết mạch của Yến gia, bà ta tự mình tìm tới, đoán chừng lại là một khoản tiền đuổi đi mà thôi.
Cùng là tiền, bà ta cần gì phải quăng Mạnh Nghi Đức, đuổi theo Yến Mục tới nước F chứ. Bà ta muốn cho tới bây giờ liền không chỉ là tiền.
"Sẽ không tra được, chắc chắn sẽ không tra được."
Dư Mỹ Huyên lẩm bẩm tự nói, Yến Mục trở lại ôm lấy bà ta, bà ta mới bừng tỉnh.
"Cái gì mà tra với không tra?" Cằm Yến Mục đặt ở trên vai Dư Mỹ Huyên, nhắm mắt lại hỏi, hắn bây giờ là thật sự rất thích Dư Mỹ Huyên, thích ấm áp dịu dàng trên người bà ta, loại cảm giác thích này theo năm tháng lại càng thích hơn.
(ôm độc xà mà tưởng thú bông. Cùng họ không cùng tính:)))))
Dư Mỹ Huyên nhanh chóng thu liễm thần sắc trên mặt, thân thể cũng tận lực buông lỏng, bà ta trầm mặc một hồi mới đáp lại.
"Em đang suy nghĩ chuyện của công ty Thư Á, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nó nghiêm túc làm một việc như vậy, kết quả như thế nào không quan trọng, em hi vọng nó trong quá trình này có thể trưởng thành."
Lời này của Dư Mỹ Huyên tuyệt đối nói đến trong tâm khảm Yến Mục, đừng nói Yến Tránh Bác và Yến Tuy coi trọng Yến Minh Á, ngay cả hắn trong lòng mình cũng hiểu chênh lệch của con trai hắn Thư Á và Minh Á, loại khảo nghiệm này căn bản chính là bài trí, lý do thoái thác để cho phòng lớn bọn họ triệt để hết hy vọng mà thôi.
"Lâm Đạt, anh có thể cưới được em, thật sự là phúc khí của anh, chúng ta như thế nào lại bỏ lỡ nhiều năm như vậy chứ?"
Dư Mỹ Huyên xoay người lại ôm Yến Mục, thanh âm bà ta vẫn như cũ ôn nhu, ánh mắt lại không có cảm giác như vậy.
"Đúng vậy a, bỏ lỡ nhiều năm như vậy......"
Những năm này đúng lúc là năm tháng thanh xuân đẹp nhất của bà ta, cho nên hết thảy bây giờ đều là hồi báo những gì bà ta từng bỏ ra.
Hải thành nước Hạ, Ninh Châu ở lại Yến trạch một tuần, Tiêu Huy Dân đã trở lại thăm bà và Mạnh Đình 3 lần, ông dính Ninh Châu ít hơn Mạnh Đình dính Yến Tuy, vốn ông cho rằng ông còn phải qua một đoạt thời gian bay hai bên như vậy, nhưng Mạnh Đình liền trước hết đau lòng ông.
Cậu chủ động khuyên Ninh Châu một chút, tỏ vẻ cho dù không trở về Tiêu gia Bắc thành, cũng sẽ không cùng bọn họ xa cách. Ninh Châu mặc dù không trực tiếp nói, nhưng trong lòng bà cũng là đau lòng Tiêu Huy Dân, lần thứ ba Tiêu Huy Dân tới đây, bà liền theo ông cùng nhau trở về.
Nhưng bọn họ vẫn là định ra, sau này mỗi tuần đều tới Hải thành ở hai ngày, Tiêu Tử Ngang đã ở Hải thành mua phòng, hắn và Tiêu Tử Mặc sau này có rảnh rỗi cũng sẽ thường xuyên tới đây ở một thời gian ngắn, thường xuyên đến thăm Mạnh Đình.
Ninh Châu nguyện ý rời đi, kỳ thực còn có phần nguyên nhân là bởi vì bà ở lại Hải thành, cũng không phải là thường xuyên như vậy có thể nhìn thấy Mạnh Đình, bởi vì cậu phải tới phòng thí nghiệm, cậu cũng có sự nghiệp của mình phải bận rộn, bà ở lại Hải thành, ngược lại còn muốn làm cho cậu và Yến Tuy chiếu cố nhiều tới tâm tình của bà.
Trong Yến trạch hiện tại ngoại trừ Hà Việt dưỡng bệnh, căn bản không có người thật sự nhàn rỗi, ngay cả Yến Vũ ông cũng có chuyện bên nước A phải xử lý.
Mạnh Đình sang đây xem Hà Việt, Yến Vũ lại đang một bên nói điện thoại, nói chuyện còn không phải tiếng nước A, là loại ngôn ngữ Mạnh Đình hoàn toàn nghe không hiểu.
"Hà cha, cha hôm nay có tốt hơn chút không?" Mạnh Đình lời này căn bản mỗi lần sang đây thăm Hà Việt, đều muốn hỏi một lần, chỉ là hiện tại cậu hỏi tới đặc biệt nhỏ giọng, nhìn giống như cùng Hà Việt đang nói thầm vậy.
Hà Việt nghe vậy cười cười với Mạnh Đình, sau đó gật gật đầu, "Ta tốt hơn nhiều rồi, con cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng mệt mỏi chính mình."
Mạnh Đình mỗi tối 9h đúng giờ buồn ngủ, đầu gật gật, chính là Hà Việt nhìn cũng có chút đau lòng, ông nhìn kỹ một chút sắc mặt Mạnh Đình, không thấy được cái gì không tốt, nhưng ông vẫn là tiếp tục dặn dò một câu, "Bận rộn hơn nữa cũng không thể quên ăn cơm."
"Vâng." Mạnh Đình gật đầu một cái, khóe miệng cong lên cười đến rất là ngọt ngào, "Yến Tuy mỗi ngày đều gọi điện thoại nhắc con ăn cơm."
Kể từ sau ngày đó cậu quên cơm trưa, vừa đến thời gian ăn cơm, Yến Tuy thuận tiện sẽ gọi điện thoại, không tiện liền sẽ gửi tin nhắn, sau đó hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm.
Yến Vũ để điện thoại xuống, vừa lúc nghe rõ ràng lời này của Mạnh Đình, ông cạn lời mà bĩu bĩu môi, Mạnh Đình show ân ái đều show tới trước mắt ông và Hà Việt rồi nè.
Mạnh Đình nhìn sang, Yến Vũ lập tức bày thần sắc đoan chính, hỏi cậu, "Gọi ăn cơm?"
Vốn để cho người giúp việc tới đây gọi cũng rất thuận tiện, nhưng bọn họ sau khi chuyển tới tòa bên cạnh, Mạnh Đình liền ôm công việc này của người giúp việc, cậu và Yến Tuy sau khi trở về, cậu sẽ mang theo Đại Hoàng và Mao Cầu lượn qua, chơi một lát, thuận tiện gọi bọn ông đi qua ăn cơm.
"Ừ," Mạnh Đình gật đầu một cái, ngọt ngào trên mặt không có chút ý tứ nào muốn tản đi.
"Yến Tuy bảo cô Vương nấu cà và cánh gà kho tàu con thích ăn, chờ lát nữa con phải ăn thêm một bát cơm."
Rõ ràng cô Vương nấu, nhưng lời của Mạnh Đình như thế nào đều sẽ quấn lên người Yến Tuy, đây cũng là thần kỳ. Cậu nói xong nhìn về phía Hà Việt, "Hà cha tạm thời vẫn không thể ăn những thứ này, chờ cha khỏe rồi, con lại bảo cô Vương nấu cho cha nếm thử chút, thật sự ăn rất ngon."
Cuộc giải phẫu thứ 2 của Hà Việt sắp tới, chính là lúc phải ăn kiêng, y ăn cái gì cũng cần kiểm tra, cô Vương và Yến Mạn Gia trong khoảng thời gian này làm không ít kiểm tra.
"Được," Hà Việt lại gật đầu đáp lại, y đối với ham muốn ăn uống cũng không để ý, nhưng Mạnh Đình nói như vậy, y đột nhiên liền cũng có chút suy nghĩ, y nghĩ tới món ăn mẹ nuôi của y nấu cho y ăn, chỉ tiếc y đời này đều ăn không được nữa.
"Cho nên, chúng ta sau này đều không được sinh bệnh nữa, không chỉ là ăn không ngon, người quan tâm chúng ta cũng sẽ lo lắng." Mạnh Đình nói quét Yến Vũ một cái, người lo lắng Hà Việt nhất chính là Yến Vũ, điểm này ngay cả Mạnh Đình cũng nhìn ra.
"Đúng là như vậy," Hà Việt lại đáp lại, trong lòng có chút cảm xúc.
Y biết Mạnh Đình đến bây giờ, cũng không cảm thấy cậu có bất kỳ chỗ nào ngốc nghếch. Chỉ là ánh mắt nhìn thế giới của Mạnh Đình so với bất cứ ai trong bọn y đều muốn trực tiếp hơn, mà cậu cũng trực tiếp mà biểu đạt nội tâm của cậu.
Đây không phải là ngốc nghếch, là hiếm thấy, hiếm thấy có thể gặp nhưng không thể cầu, không chỉ có Yến Tuy cảm thấy như vậy, bây giờ bọn họ trở thành người nhà của Mạnh Đình cũng cảm thấy như vậy.
Yến Vũ đẩy Hà Việt đi tới phòng khách toàn bên cạnh, Mạnh Đình ôm lấy Mao Cầu, lại gọi Đại Hoàng rời đi, bọn họ còn chưa tới trong phòng khách, Yến Tuy liền cũng chạy ra, anh rất tự nhiên dắt tay Mạnh Đình qua, dẫn cậu đi rửa tay, sau đó tới ăn cơm.
Ăn xong cơm tối, tản bộ xong, xem TV một lát, tới lúc Mạnh Đình ngủ liền được Yến Tuy ôm trở về phòng, tiết mục "xem TV" đã duy trì một đoạn thời gian ở Yến trạch đêm nay coi như kết thúc, ai về phòng nấy, làm chuyện riêng của mình.
Yến Tuy không có ngủ sớm như vậy, anh xác định Mạnh Đình ngủ sâu rồi, anh trở lại trong thư phòng, tiếp tục xử lý sự tình, sau đó cửa liền bị gõ.
"Vào đi."
Người tới là Yến Vũ, ông cũng là không dễ dàng để cho Hà Việt ngủ say, mới thoát ra tới đây.
Ông và Yến Tuy liền không hàn huyên cái gì, ông dịch ghế qua ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề, "Ta tình cờ tra được một chút chuyện, có liên quan tới Đình Đình."
Yến Tuy nghe vậy khép máy tính lại, nghiêm túc nghe Yến Vũ tiếp tục nói.
"Ta ở nước A bên kia giữ lại 1 người, người Hải thành nước Hạ, tham gia công việc môi giới buôn bán trẻ sơ sinh, cô ta tham gia gần 20 năm rồi, cô ta sợ ở trong nước lâu sẽ bại lộ, kiếm tới không sai biệt lắm, cô ta bỏ chạy tới nước A......"
Nhưng cuộc sống nước ngoài cũng không dễ chịu, nhất là loại người đàn bà tuổi ngoài 50 này, lại không có kỹ thuật đặc biệt, tiền của bà ta rất nhanh liền tiêu xài cạn sạch, sau đó ở nước A lại dính tới nghề cũ, lần này đá phải tấm sắt, đem con của một phú hào bán trao tay.
Bà ta cảm giác rất nhạy cảm, sớm mang theo tiền chạy, cảnh sát cũng không tóm được bà ta, sau đó phú hào kia không cam lòng, ở chợ đen giá cao phát lệnh truy nã bà ta.
Yến Vũ những năm này làm chính là các phi vụ thấp này, tiền tới nhanh, đồng thời tin tức cũng truyền tới nhanh, thuận tiện cho ông tìm bác sĩ cho Hà Việt, lần này không khéo, người của ông tiếp nhận nhiệm vụ này, người cũng bị bọn họ tóm được rồi, lại phát hiện bà ta còn tham dự vào chuyện Mạnh Đình bị đưa đến cô nhi viện.
"Ta đã cẩn thận cho người thẩm vấn qua, bà ta nói lúc ấy có một người phụ nữ ôm con của mình tới bán, sau đó đổi ý, lại ôm tới một đứa nhỏ, mang đứa con của cô ta về."
Yến Vũ nói lại dừng một chút, ông mới biết liền tới đây nói với Yến Tuy, phụ nữ kia là ai, ông còn chưa kịp tra.
"Đoán chừng là người mẹ sinh con riêng chân chính của Mạnh gia."
"Bà ta tên là Dư Mỹ Huyên," Yến Tuy đáp lại, ngón tay anh ở trên bàn điểm điểm, cũng không cảm thấy có cần thiết giấu Yến Vũ, "Bà ta hiện tại là vợ của Yến Mục, đứa nhỏ được bà ta ôm về, hiện tại tên là Yến Thư Á, bọn họ đều đang ở nước F."
Những thứ này là Yến Tuy biết, nếu Yến Vũ không nói, anh cũng không biết Dư Mỹ Huyên còn đưa một chân chuyện Mạnh Đình bị lừa bán.
Yến Vũ nghe vậy cau mày, cái này thật đúng là không nghĩ tới, Dư Mỹ Huyên mang thai sẽ là con của Yến gia, bây giờ bọn họ đều được nhận về rồi.
"Muốn bà ta mở miệng đoán chừng không quá dễ," Yến Vũ đánh giá một câu, ông chưa từng gặp Dư Mỹ Huyên, nhưng nghe thấy Yến Tuy nói như vậy, ông liền có thể cảm giác được thủ đoạn và tâm cơ của bà ta không nhỏ.
__________________
Ta hỏi cái này một tý các thím đang học cấp 3 đừng nghĩ lung tung nhé TT^TT có phải học sinh cấp 3 đều NGÁO k:((((( chu choa ma trời đất ơi đám học sinh lớp tôi chủ nhiệm nó bật giáo sinh đôm đốp mà tỏ thái độ trước mặt ấy huhuuuu:((((( tui chọn cho chúng nó bài múa "Bèo dạt mây trôi" chúng nó mới nghe nhạc dạo liền bảo "Bài cô chọn như nhạc đám ma ý" huhuuuuu. Hết 1 tuần đi thực tập rồi mà tui vẫn chưa thấy yêu nghề tý ty nào ý:((((