• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huhuuuu vừa ta đăng nhầm bản chưa beta h t đăng lại =.= bây h các nàng giật tem đi =))))

"Minh Á tìm em kháng nghị?" Lúc Yến Tuy hỏi, đôi môi vẫn như cũ dừng lại ở trán Mạnh Đình, tay tiến lên phía trước nhẹ nhàng niết niết vành tai Mạnh Đình, thấy tai và má cậu đều nhiều hơn chút ửng hồng, lại không nhịn được cúi đầu, ở trên môi Mạnh Đình hôn hôn.

Mạnh Đình mắt khẽ mở to, ngay sau đó lại tiếp tục cong lên, cậu càng chặt chẽ mà ôm eo Yến Tuy, đón nhận nụ hôn của Yến Tuy, đem nụ hôn mổ nhạt nhẽo này biến thành hôn sâu khó có thể thu lại.

Mạnh Đình thả lỏng chính mình rơi xuống trên ghế salon trong phòng, hai chân rất tự giác mà nâng lên câu lấy Yến Tuy, ngay cả thật sự ngã xuống ghế salon, cậu cũng có thể trước tiên bảo vệ phần lưng bị thương của Yến Tuy.

Cổ cậu ngẩng lên, cảm thụ được nụ hôn của Yến Tuy từ môi cậu chuyển qua cổ, cậu lúc này mới rảnh rỗi suy nghĩ vấn đề của Yến Tuy.

"Em là thím nhỏ của Minh Á, nó không dám......" Y nhiều nhất chính là giả bộ đáng thương một chút với Mạnh Đình, nhưng chính là công lực y giả bộ đáng thương có chút tiến bộ, Mạnh Đình vẫn là chỉ tới phòng thí nghiệm nửa ngày, liền trở về nhà.

Yến Tuy ở nhà dưỡng thương, tâm Mạnh Đình cũng rơi ở nơi này, cậu không thể không trở lại.

"Yến Tuy......" Thanh âm Mạnh Đình đột nhiên quái dị chút, nhưng mà bởi vì cậu bị Yến Tuy ngậm trụ hầu kết, cậu nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, nhưng những lời lẽ Yến Tuy theo hầu kết qua lại, căn bản không có ý định bỏ qua cho nó.

"Đừng như vậy, sẽ hỏng mất!"

Mạnh Đình cũng nói không rõ ràng là hầu kết của cậu sẽ hỏng mất, hay là ý thức bị kích thích tới không nhẹ sẽ hỏng mất, cậu nhẹ nhàng mà tóm lấy thịt mềm nơi thắt lưng Yến Tuy, "Ngoan, mau buông ra, anh hiện tại bị thương, chờ anh khỏi rồi, chúng ta lại tiếp."

Mạnh Đình tối hôm qua cũng là dùng lý do này nghĩa chính ngôn từ mà cự tuyệt Yến Tuy cầu hoan, đây là rất hiếm thấy, Mạnh Đình đối với loại chuyện này khá thẳng thắn, hứng thú vẫn luôn rất tốt, ngay cả nuốt lời nhiều lắm cũng là tiến hành tới nửa sau, cậu mới có ý niệm lùi bước.

Nhưng tối hôm qua và hiện tại bọn họ mới bắt đầu tiền hí, Mạnh Đình đã cự tuyệt.

Yến Tuy nghe vậy rốt cục buông hầu kết Mạnh Đình ra, anh tựa vào đầu vai Mạnh Đình, nhẹ nhàng mà thở gấp, mà người bị anh dựa vào động một cái cũng không dám động, cậu thậm chí so với Yến Tuy đều có thể minh bạch phản ứng kịch liệt thân thể anh hơn, lúc này không thể giãy dụa, không thể trêu chọc nha.

Sau khi cùng Yến Tuy chung sống lâu, Mạnh Đình rốt cục nắm giữ điểm này, nhưng cậu lại vẫn không biết, nam nhân lúc này, ngay cả trên lời nói cũng trêu chọc không được.

"Tiểu Yến Tuy ngoan, đợi thêm mấy...... ngày," Mạnh Đình nói, mắt trợn to chút, cậu rõ ràng cảm giác được trấn an của cậu phản tác dụng, nhưng đây là vì cái gì chứ, Mạnh Đình vẫn như cũ không hiểu.

"Anh thật như...... Muốn lắm luôn nha," Mạnh Đình rốt cục cũng không nỡ Yến Tuy nhẫn nại như vậy, thoạt nhìn hình như so với lúc bị thương còn muốn khó chịu hơn, cậu nhìn Yến Tuy chốc lát, rốt cục mềm lòng đồng ý, "Vậy thì một lần, không thể......"

Lời của cậu còn chưa hoàn toàn ra khỏi miệng, liền lại bị Yến Tuy hôn trụ, lúc anh vất vất vả vả chịu đựng, Mạnh Đình không chút nào tự giác nói ra những lời này, so với cậu ở trong ngực anh nhích tới nhích lui, muốn làm cho người ta khó nhịn hơn, Mạnh Đình đồng ý, Yến Tuy liền cũng không muốn nhẫn nại nữa.

Ghế salon này bọn họ cũng không xa lạ, lúc hứng thú tốt, Yến Tuy còn cố ý ôm Mạnh Đình tới nơi này để tiến hành.

Mạnh Đình ngoại trừ thỉnh thoảng nhớ nên cố kỵ vết thương sau lưng Yến Tuy, cái khác vẫn như cũ rất hài hòa, hoặc là bởi vì phần quan tâm này của cậu, làm cho Yến Tuy nhịn không được càng kích động chút, chính là trong mùa đông lớn như vậy, Yến Tuy vẫn như cũ chảy rất nhiều mồ hôi.

Anh rốt cục buông Mạnh Đình ra, từ trong thân thể cậu lui ra ngoài, sau đó lại ôm người tới trong ngực, ánh mắt Mạnh Đình có chút mơ hồ, nhưng cũng chỉ là ở trên người Yến Tuy phiêu tới phiêu đi, cậu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhẹ nhàng từ trong ngực Yến Tuy tránh thoát ra ngoài.

"Lưng qua đây......"

Yến Tuy còn chưa phản ứng kịp đã bị Mạnh Đình đẩy một cái quay lưng lại rồi, cậu không tính toán muốn làm cái gì, cậu chính là muốn xác định một chút vết thương của Yến Tuy có bị vận động lần này của bọn họ ảnh hưởng tới hay không.

Yến Tuy nghiêng người, chờ Mạnh Đình xác định xong, nhưng ngay sau đó trên lưng anh liền kèm theo một nụ hôn.

Ở xung quanh vết thương của anh, Mạnh Đình nhẹ nhàng lại nhẹ nhàng mà hôn, luồng đau lòng kia, Yến Tuy cảm giác được, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, cũng không có nói chuyện, tùy ý Mạnh Đình nhẹ nhàng mà hôn, chờ cậu hôn đủ rồi, Yến Tuy mới lại xoay người ôm lấy người.

"Lúc này không có lừa em, thật sự không đau."

Lúc không có bị đụng tới áp tới, anh thậm chí đều không cảm giác được sự hiện hữu của nó, chút vết thương này so với Yến Tuy đã từng mà nói, cũng là chuyện thường như cơm bữa, trình độ anh chịu khổ, vượt xa người thường, đây có lẽ là một trong những nguyên nhân chủ yếu anh hiện tại có thể ưu tú như vậy.

Thân thủ anh có thể vẫn luôn nghiền áp bạn thân của anh, cũng không phải là anh thật sự thiên phú dị bẩm như vậy, cái gì cũng có thể làm tới tốt nhất, những người khác phần lớn chỉ thấy thành quả biểu hiện ra của anh, chưa hẳn có thể biết gian khổ anh âm thầm bỏ ra.

Trong số vết thương anh từng chịu qua tuyệt đại đa số đều nghiêm trọng hơn so với trước mắt, anh cũng chỉ là con người, người khác có thể cảm giác được đau, anh cũng vậy, chỉ là học được biết làm cho chính mình không nhìn thấy và quên đi, lúc thật sự không thể quên, anh liền cũng chỉ có thể chịu đựng.

Ngay cả hai lão nhân Yến gia cũng đều quen Yến Tuy trầm mặc và thành thục, dần dần, bọn họ liền cũng không để ý sự thật Yến Tuy sẽ đau sẽ khổ.

Thời gian dần lâu, ngay cả Yến Tuy cũng có một loại ảo giác mình không nên cảm thấy đau, cảm thấy mệt mỏi, nhưng hiện tại Mạnh Đình hoàn toàn vì anh đau lòng, hoàn toàn cùng anh đồng cảm, làm cho chút cảm giác anh từng đánh mất kia lại đều tìm trở lại.

Anh từng nói với Tiêu Huy Dân, Mạnh Đình mang tới cho anh nhiều hơn anh cho Mạnh Đình, đây là sự thật, anh có thể gặp được Mạnh Đình, tuyệt đối là may mắn cuộc đời này.

"Em phải gọi điện thoại hỏi ông nội chút, tình huống của người phụ nữ xấu xa kia," Mạnh Đình ở trước mặt Yến Tuy đã thành thói quen không che giấu, mặc dù giờ phút này cậu lại lộ ra sát niệm, cậu cũng không chút nào giữ lại biểu hiện ra.

Yến Tuy biết Mạnh Đình là bởi nhìn vết thương của anh, lại tiếp tục cảm thấy phẫn nộ, anh nhu nhu tóc Mạnh Đình, ngược lại cũng không có phủ quyết, "Anh đi gọi, em nghe là được rồi."

Tiêu lão gia tử có lẽ có thể yêu thích Mạnh Đình như vậy, nhưng ông coi trọng để ý, chung quy cùng Mạnh Đình chênh lệch quá nhiều, một khi tiếp tục đem một mặt này của Mạnh Đình bày ra trước mặt Tiêu lão gia tử, vẫn như cũ không tính là thỏa đáng, Yến Tuy đi hỏi liền tốt hơn nhiều.

Anh là gia chủ hợp cách của Yến gia, sát phạt quyết đoán vốn chính là tố chất anh cần có.

"Ừ," Mạnh Đình gật đầu một cái, Yến Tuy gọi và cậu tự gọi, Mạnh Đình nhìn thấy là giống nhau, chỉ cần có thể biết cái cậu muốn biết là được.

Tiêu lão gia tử hai ngày này bị tức tới mỗi bữa đều ăn ít hơn nửa bát, trong đại gia tộc giấu ô nạp dơ bẩn đủ loại không chịu nổi, Tiêu lão gia tử từng trải như vậy đều là không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, nhưng ông chưa từng nghĩ tới sẽ phát sinh tới trong con nối dõi của ông.

Tiêu Huy Dân là con trai lớn, từ ba tuổi bắt đầu liền xác định thân phận người thừa kế gia chủ của hắn, sau 10 tuổi, Tiêu lão gia tử liền tự mình mang theo bên người dạy dỗ, con trai thứ hai và con trai thứ 3 không thể thừa kế chủ gia, ông liền đều là nuôi thả.

Ý đồ ban đầu của ông là muốn bọn họ có thể từng người thi triển sở trường, giống như ba đứa con trai hiện tại của Tiêu Huy Dân vậy.

Tiêu Tử Ngang cũng từ nhỏ được xem như người thừa kế bồi dưỡng, đứa thứ 2 Tiêu Tử Mặc cứ dựa theo ý nghĩ của y trải qua, quả nhiên, tuổi còn trẻ đã là họa sĩ nổi danh trong ngoài nước. Mạnh Đình nếu có thể ở Tiêu gia bình yên lớn lên, chỉ bằng thiên phú điều hương của cậu, đoán chừng sớm liền cũng sẽ có phòng thí nghiệm của riêng mình, thiếu niên thành danh cũng cơ hồ là có thể dự đoán.

Ước nguyện ban đầu của Tiêu lão gia tử thì tốt, nhưng ông lại không có chú ý tới phu nhân đối với con cái cưng chiều quá mức, người xung quanh đối với gia thế bối cảnh bọn họ truy phủng quá mức.

Tiêu Hiên Dân hơi bình thường chút, Tiêu Tư trực tiếp trưởng thành một hoa hoa công tử, ngay cả chị dâu ruột của mình cũng có thể hạ thủ được, Tiêu lão gia tử thật sự là bị tức tới không nhẹ, bác sĩ nói Tiêu Tư chân phế rồi, cả đời đều không đứng lên nổi, Tiêu Tư căn bản không cần ông tới trừng phạt, bản thân hắn đã cực kỳ chán chường phiền muộn.

Tiêu lão gia tử chất vấn gã, gã rất là sảng khoái liền gật đầu nhận.

"Thỉnh thoảng đi, dù sao nhị tẩu là một mĩ nhân."

Còn là một mỹ nhân dị thường nguy hiểm, Tiêu Tư cả đời đều tìm kiếm kích thích và cảm giác mới mẻ, đối với dạng đầu hoài tống bão (*) như vậy, tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhưng gã hàng năm ở nước ngoài, cái "Thỉnh thoảng" này chính là lúc gã thỉnh thoảng trở lại Bắc thành.

((*) Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác)

Chuyện cho tới bây giờ, bị Tiêu lão gia tử hỏi, gã vẫn như cũ không có nửa điểm áy náy.

Gã cũng có lời muốn hỏi Tiêu lão gia tử, "Con út của anh cả là đứa ở Yến gia Hải thành kia?"

Gã ở trong trại an dưỡng, tin tức so với bên ngoài bế tắc hơn rất nhiều, Tiêu Huy Dân và Ninh Châu rất chú ý bảo vệ tin tức đối với Mạnh Đình, gã cũng là hỏi rất nhiều người mới biết, gã hỏi cái này, sắc mặt cũng có chút khó coi, không chỉ là bởi vì bị bệnh, cũng bởi vì nghĩ tới Yến Tuy và Yến Vũ.

"Cha, cha con Yến gia nhưng là phế chân con, cha cứ như vậy thừa nhận?"

Mạnh Đình là con trai của Tiêu Huy Dân, nhưng gã cũng là con trai của Tiêu lão gia tử đấy!

Nhưng lãnh khốc của Tiêu lão gia tử không chỉ là nhằm vào ai đó, mà là đối với mọi người đều là như vậy, ông nhìn Tiêu Tư, từ tức giận biến thành mặt không chút thay đổi, ông mở miệng trả lời vấn đề, "Đúng, thừa nhận."

"Mày cùng chị dâu mày thông dâm, âm thầm cùng Diêm thị cấu kết ám hại Yến Vũ Hải thành, để lỡ khuê nữ nhà người ta mấy chục năm, tao không giao mày ra, đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi." Tiêu lão gia tử lại tiếp tục nhìn hai mắt Tiêu Tư, ông liền xoay người từ trong phòng bệnh đi ra ngoài.

Từ nay về sau trừ phi chân Tiêu Tư khỏi rồi, trộm đi ra ngoài, bằng không gã đời này tới chết cũng không thể rời khỏi trại an dưỡng này, thậm chí liên hệ của gã với bên ngoài, cũng đều phải đứt gãy, tiếp tục để cho gã núp trong bóng tối hô mưa gọi gió là tuyệt đối không thể.

Tiêu Tư tựa hồ mới mới nhận ra sự vô tình của Tiêu lão gia tử, gã gọi một câu, "Cha, con sai rồi, cha......"

Nhưng gã gọi tới lớn tiếng hơn nữa cũng vô dụng, cánh cửa kia đóng lại, Tiêu lão gia tử liền cái gì cũng không nghe thấy nữa.

Tiêu lão gia tử ngồi lên xe lúc sắp đến Tiêu trạch, nhận được điện thoại của Yến Tuy, ông để cho tài xế dừng xe ven đường, lại để cho tài xế và bảo tiêu xuống xe, ông một mình cùng Yến Tuy nói chuyện, nói gần nửa giờ, điện thoại mới cúp.

Ông lại ở trong xe suy tư hơn 10ph, mới để cho tài xế và bảo tiêu lên xe, tiếp tục lái về Tiêu trạch.

Lúc ông đến, Tiêu Huy Dân và Ninh Châu ở trong phòng khách xem một phần đơn báo cáo, là Tiêu Tử Ngang tự mình tới bệnh viện cầm về, Tiêu Tử Lộ đúng là con của Tiêu Hiên Dân, nhưng Tiêu Tử Nguyệt lại không phải, trải qua một phen so sánh, cha cô là gia chủ Trịnh gia mười mấy năm trước đã bị xử bắn.

Đứa nhỏ Tiêu gia bọn họ giúp kẻ thù nuôi hơn 20 năm, cuộc sống đãi ngộ tốt nhất, điều kiện dạy học chữa bệnh tốt nhất, nhưng "Thiên kiêu chi tử" chân chính lại lưu lạc bên ngoài, chịu mọi đau khổ, nếu không phải Yến Tuy, bọn họ đời này có thể tìm Mạnh Đình trở về hay không vẫn thật sự không biết, hoặc là lúc tìm về, Mạnh Đình còn có thể sống hay không cũng chưa biết.

Tiêu Huy Dân và Ninh Châu đều biết Tiêu Tử Nguyệt là vô tội, nhưng nghĩ tới khổ Mạnh Đình phải nhận, tội phải chịu, bọn họ vẫn là nhịn không được muốn giận chó đánh mèo, Tiêu lão gia tử nhìn một chút sắc mặt bọn họ, trong lòng cũng đã có suy đoán, ông tiếp nhận qua đơn báo cáo, mặt cũng nhịn không được đen tối.

"Nói với Hiên Dân, để cho nó nói chi tiết với Tử Lộ và...... Tử Nguyệt, lại đưa nó ra nước ngoài, đời này đều không được phép trở lại nữa." Không chỉ là Tiêu gia Bắc thành, ngay cả bất kỳ nơi nào nước Hạ cũng không cho phép cô ta đặt chân.

Tiêu lão gia tử nói xong, cũng không muốn ở trong phòng khách chờ lâu, ông phất quản gia muốn dìu tay ông ra, một mình cước bộ thâm trầm mà đi về phía phòng mình.

Mạnh Đình ở Yến trạch Hải thành, nghe xong điện thoại của Yến Tuy cùng Tiêu lão gia tử, cậu cũng trầm mặc một hồi, nhưng lại không có cảm giác áy náy gì cả, tính mạng của Ngụy Tiểu Vũ ở trong mắt Mạnh Đình, còn không có quan trọng bằng một sợi tóc của Yến Tuy.

Yến Tuy nhìn Mạnh Đình hồi lâu, thấy cậu tựa hồ nghĩ minh bạch rồi, anh mới mở miệng, "Đang nghĩ gì vậy?"

Lúc thỉnh thoảng, anh cũng vẫn thật sự đoán không được Mạnh Đình đang suy nghĩ gì, logic suy nghĩ của cậu quả thật có chút khác với người bình thường.

Mạnh Đình nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, lại tiếp tục đưa tay ôm cổ Yến Tuy, "Em đang nghĩ có phải tiện nghi bà ta hay không......"

Mạnh Đình nói vẫn như cũ có chút thở hừ hừ, cậu nhìn kĩ mặt Yến Tuy chút, lại dán tới hôn một cái, ánh mắt cậu vẫn như cũ sáng ngời thanh liêm, lời nói ra, hoàn toàn phát ra từ đáy lòng, "Em sẽ không để cho bất cứ kẻ nào tiếp tục tổn thương anh nữa."

Yến Tuy cùng Mạnh Đình nhìn nhau, nhịn không được câu môi lên cười cười, anh ôm trụ người, lại nhẹ giọng đáp lại, "Được."

Bất quá sau ngày hôm đó, trạng thái khẩn trương Mạnh Đình đối với Yến Tuy vẫn như cũ không có đổi, Yến Tuy đến đâu cậu đi theo đó, Yến Minh Á điện thoại gọi lại gọi, cậu mới tới phòng thí nghiệm nửa ngày, làm xong chuyện, nhất định gọi điện thoại cho Yến Tuy, biết được địa điểm, cậu liền tới tìm người.

Sau 4 ngày đã không cần bôi thuốc, nhưng dấu vết xanh tím tản đi liền không phải 4 ngày là có thể, nhưng vô luận là Yến Tuy nói anh tốt rồi, hay là Cổ Lê Chân Hàm nói, chỉ cần Mạnh Đình nhìn thấy vết thương, ngay cả cậu lời nói biết rồi, trên hành động, cậu vẫn là không khác gì lúc trước.

Sau hai tuần, những dấu vết kia tản đi tới không sai biệt lắm, Mạnh Đình mới khôi phục thời gian công tác bình thường, nhưng cậu vẫn như cũ so với trước kia càng muốn dính Yến Tuy hơn chút. Ngay cả Tiêu Huy Dân và Ninh Châu tới, cậu cũng không có ý tứ thu liễm, Yến Tuy đi WC, cậu đều phải canh ở cửa.

"Đừng để ý bọn nó, vẫn đều như vậy......" Yến Mạn Gia cùng Ninh Châu và Tiêu Huy Dân cười nói, dù sao bà cảm thấy bà ở lại Yến trạch lâu như vậy, vẫn luôn thấy Mạnh Đình và Yến Tuy ân ái như vậy, không, phải nói là càng ngày càng ân ái.

Ninh Châu nghe vậy khẽ gật đầu một cái, bà ngay cả muốn ăn giấm, đều không phải có tư cách, bà và Tiêu Huy Dân nhất định là phải xếp ở sau Yến Tuy, hơn nữa khoảng cách trong lúc này cũng không phải là ngắn một điểm nửa điểm.

"Ý tứ của cha và bọn tôi đều là để cho tiệc sinh nhật của Nặc Nặc tới Bắc thành làm."

Ninh Châu cùng Yến Mạn Gia nói, trong thần sắc có chút lo lắng, bà và Tiêu Huy Dân đều tới hơn nửa ngày rồi, nhưng chỉ là tìm không được cơ hội mở miệng, bọn họ đại khái là sợ Mạnh Đình cự tuyệt đi, dù sao trước đó không lâu mới xảy ra chuyện làm cho Mạnh Đình không vui như vậy.

Đương nhiên, mục đích chủ yếu tới Bắc thành chính là muốn tại ngày này đổi gia phả cho Mạnh Đình, coi như là cậu chính thức được nhận trở lại Tiêu gia.

Yến Mạn Gia nghe lời này của Ninh Châu, nhưng cũng không dám tùy tiện ra chủ ý với bà, bà thật lòng nói, "Việc này chị phải hỏi Mạnh Đình và Yến Tuy." Kỳ thực chủ yếu vẫn là ý tứ của Mạnh Đình, nếu như cậu không muốn, Yến Tuy tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cậu.

Ninh Châu nghe vậy giống như cam chịu mà gật gật đầu, lấy tình cảm Mạnh Đình đối với Yến Tuy, lòng trung thành đối với Yến gia, cậu nhất định sẽ càng muốn ở Hải thành trải qua sinh nhật.

Mạnh Đình và Yến Tuy trở lại trên ghế salon ngồi xuống, Ninh Châu cân nhắc lời nói một chút, vẫn là nói chi tiết với Mạnh Đình.

"...... Chủ yếu là suy nghĩ của con, con muốn trải qua ở đâu, ta và cha con anh trai con cũng cùng nhau tới bồi," Ninh Châu nói kéo tay Mạnh Đình, sờ tới những dấu vết vĩnh viễn đều không tiêu đi kia trên tay cậu, trong lòng bà chỉ có lại chua xót.

Mạnh Đình cũng không bài xích bị Ninh Châu lôi kéo tay, nhưng điều kiện tiên quyết cậu phải dựa vào Yến Tuy, cậu mới có thể an tâm để cho Ninh Châu lôi kéo, cậu cũng mới có thể suy nghĩ những thứ khác, cậu nhìn nhìn Ninh Châu, lại tiếp tục nghiêng đầu nhìn nhìn Yến Tuy, sau đó cậu gật gật đầu.

"Vậy năm này liền tới Bắc thành, sau này đều ở nhà của con và Yến Tuy."

Quyết định của Mạnh Đình hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ninh Châu và Tiêu Huy Dân, nhưng suy nghĩ một chút lại rất phù hợp logic của Mạnh Đình.

Cậu nguyện ý đáp ứng, là bởi vì cậu rất xác định cậu sau này còn có thể cùng Yến Tuy trải qua rất nhiều rất nhiều sinh nhật, lần này cần thiết phải ở Bắc thành, liền ở đó được rồi, nhưng chỉ một lần này thôi.

Sinh nhật sau này, cậu liền muốn cùng Yến Tuy cùng với Ninh Châu bọn họ, không muốn quá nhiều khách.

Đương nhiên, thúc đẩy cậu quyết định như vậy, còn có một nguyên nhân, không lâu trước đó cậu cùng Yến Tuy bảo đảm qua sẽ không để cho anh bị thương nữa, đây nhưng không chỉ là công phu cậu đánh nhau quá tốt là đủ, cậu còn cần những khả năng khác, như vậy, cậu liền cũng sẽ không bài xích tin tưởng Tiêu gia nữa.

Cậu cũng không cần Tiêu gia có thể cho cậu cái gì, nhưng nếu như nó có thể làm cho cậu cường đại hơn, càng khả năng bảo vệ Yến Tuy, như vậy cậu liền nguyện ý.

Điểm này Mạnh Đình không có nói cho Yến Tuy, cũng không cần nói với anh, cậu chỉ cần cố gắng làm là được rồi.

"Được...... A?" Tiêu Huy Dân đáp ứng, mới phát hiện Mạnh Đình nói cái gì, tiếp đó ông liền vui mừng hớn hở, "Tốt, quá tốt rồi."

Ninh Châu nhìn Mạnh Đình lại nhịn không được nước mắt rơi xuống, nhưng giống với Tiêu Huy Dân, bà cũng là cao hứng, Mạnh Đình đem sinh nhật đầu tiên đặt tới Bắc thành, đối với bọn họ mà nói, chính là đồng ý lớn nhất cậu đối với bọn họ, như thế nào có thể không cao hứng chứ.

Mạnh Đình nhìn Ninh Châu trong thần sắc nhiều hơn chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có tiếp tục khuyên bảo, đại khái Ninh Châu chính là thủy tố(*) a, động một chút liền khóc.

((*) làm từ nước đó. Chỉ mấy người hay khóc.)

Buổi tối ăn cơm xong, Mạnh Đình cùng Yến Tuy sau khi bọc kín, vẫn như cũ đi ra ngoài tản bộ.

"Nhìn gì vậy?" Yến Tuy hỏi Mạnh Đình, bắt đầu từ xế chiều, Mạnh Đình thỉnh thoảng đã nhìn anh, anh suy nghĩ một chút nói, "Vết thương đã tốt rồi, em hôm qua không phải lại tiếp tục xác nhận qua rồi sao?"

"Em không phải nhìn cái này," Mạnh Đình kéo Yến Tuy lại, cậu không tiếp tục lén lút nhìn anh nữa, cậu quang minh chính đại mà nhìn, nhưng cuối cùng cậu vẫn là lựa chọn hỏi, vô luận cậu nghiên cứu suy nghĩ của Yến Tuy như thế nào, cũng không có trực tiếp hỏi tới rõ ràng.

"Em quyết định tới Bắc thành trải qua sinh nhật, anh có tức giận không?"

Cậu cũng không có cùng Yến Tuy thương lượng, liền tự mình quyết định, cậu vẫn luôn nhìn Yến Tuy, chính là muốn xác định anh có tức giận hay không.

"Không có, giống như em nói, chúng ta sau này còn có thể cùng nhau trải qua 50-60 sinh nhật, cũng không nhất định ở Hải thành, em thích, chúng ta có thể tới Trang viên Tường Vi nước F, có thể tới bất cứ nơi nào em muốn tới."

"Ừm," Mạnh Đình nghe vậy gật gật đầu, cậu cọ tới trong ngực Yến Tuy, ôm lấy người, "Chỉ cần anh bồi em, em sinh nhật ở đâu cũng được, hiện tại trước hết để cho cha mẹ cao hứng chút đi. Lần trước...... Em hẳn là dọa sợ tới bọn họ rồi."

Cậu và Yến Tuy đã tuy hai mà một, cho nên tạm thời có thể cùng nhau vì Ninh Châu và Tiêu Huy Dân nhường một chút.

Yến Tuy ôm lại Mạnh Đình, lại nghiêng đầu ở má cậu hôn hôn, hai người yên lặng chốc lát, mới lại tiếp tục tản bộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK