Beta: Min
Lý Nhất Phỉ sắc mặt tương đối khó coi, bà ta âm u mà nhìn Ninh Châu, cũng không dám nhiều hơn lời nào nữa, từ ban đầu Mạnh Đình bị đưa tới Yến gia, bà ta vẫn luôn có lo lắng như vậy, chỉ trách bà ta ban đầu tâm còn chưa đủ ác......
Ninh Châu nhìn Lý Nhất Phỉ, trào phúng khóe miệng, còn có tức giận trong thần sắc đều không thấy nữa.
Bà coi như là nhìn rõ ràng rồi, Lý Nhất Phỉ loại người này vĩnh viễn đều sẽ không cảm giác mình sai, cho dù bà ta bị hoàn cảnh bức tới cúi đầu cầu xin tha thứ, cũng không phải là bởi vì bà ta cảm thấy mình sai, mà chỉ là bị ép buộc mà thôi.
Bà ta căn bản không có thứ gọi là lương tâm này, bà ta không yêu Mạnh Giả, thậm chí không yêu con bà ta, bọn họ cũng chỉ là công cụ bà ta không ngừng leo lên mà thôi, một khi nguy hại tới bản thân bà ta, hết thảy tất cả đều có thể quẳng đi, tất cả tự tôn và phẫn nộ cũng đều có thể đặt xuống.
Quả nhiên, ở trong tầm mắt Ninh Châu, Lý Nhất Phỉ đột nhiên hai mắt đẫm lệ lên, nhưng bà ta còn chưa mở miệng, Ninh Châu lại một lần nữa lạnh lùng cắt đứt.
"Đừng diễn nữa, cô bao buồn nôn tự cô biết, tôi cho cô biết, cô không có khả năng."
Lý Nhất Phỉ muốn diễn hối hận với bà nhưng không kịp, khóc rống chảy nước mắt hoặc là khom lưng khuỵu gối...... Nhưng Ninh Châu sợ ô uế hai mắt mình.
Ninh Châu nói liền cũng đứng lên, bà chán ghét lui về phía sau hai bước, "Ngoài ra tôi sẽ nói cho cô biết một chuyện......"
"Cô cảm thấy cha tôi yêu cô, mẹ tôi thương hại cô? Tôi cho cô biết, cha tôi trước khi chết nắm tay mẹ tôi nói, xin lỗi bà ấy, kiếp sau còn muốn làm vợ chồng với bà ấy......"
Ninh Châu nói như vậy, trong lòng cũng vì mẹ bà Giản Vân cảm thấy bi ai, bà cho tới hiện tại vẫn tin tưởng lời cha bà đấy, tin tưởng ông cho bà toàn bộ tình yêu và trung thành.
"Ông ấy cho dù không yêu mẹ tôi, ông ấy cũng không yêu cô." Bằng không trước khi chết tại sao muốn nói lời như vậy với mẹ bà.
"Cô ở trong này đợi đi, tiếp theo không lâu nữa có lẽ có thể để cho một nhà các cô đoàn tụ!"
Ninh Châu sẽ không bỏ qua Lý Nhất Phỉ, cũng sẽ không bỏ qua tất cả người có liên quan tới Lý Nhất Phỉ, cái này không cần vội vàng, từng chút từng chút chặt đứt tất cả hi vọng của Lý Nhất Phỉ, mới có thể để cho bà ta hảo hảo nhấm nháp ác quả chính mình tạo ra.
Bà dứt lời xoay người rời đi, ở chỗ này cùng Lý Nhất Phỉ thêm nửa phút nữa, bà đều cảm thấy buồn nôn sợ mình bị lây bệnh.
Lý Nhất Phỉ trố mắt chốc lát, đột nhiên kêu lên: "Tôi không tin, cô gạt tôi, cô gạt tôi, ông ấy sao có thể yêu Giản Vân...... Làm sao......"
Lời phía sau Ninh Châu không có nghe tiếp nữa, nhưng nghe thấy tới mấy câu kia thần sắc bà vẫn như cũ cực kỳ chán ghét, nhưng bà vẫn là thật sự không cần thiết đi lừa gạt Lý Nhất Phỉ cái gì.
Vậy Lý Nhất Phỉ rốt cuộc bao nhiêu tự tin sẽ cảm thấy bà ta tốt hơn mẹ bà chứ, mẹ bà đúng là ngây thơ thiện lương chút, nhưng chút ngây thơ đó là người thân của bà, thậm chí dưới sự bảo hộ của chồng bà ấy.
Ninh Túc ngoại tình không thể tha thứ, nhưng rốt cục lúc ông sống, dùng cả đời của ông đi lừa Giản Vân, nếu không phải Lý Nhất Phỉ nói ra, ông thiếu chút nữa cũng lừa Giản Vân và con ông cả đời.
Giản Vân có lẽ đáng buồn, nhưng bà ấy đời này cũng không có bao nhiêu thời gian không vui vẻ, bà ấy có thể được những bảo vệ này, là Lý Nhất Phỉ mấy đời cũng không thể có.
Thay vì nói Lý Nhất Phỉ đối với Ninh Túc có lưu lại chấp niệm, còn không bằng nói bà ta luôn ghen tỵ với phần vui vẻ và an bình này của mẹ bà. Bà ta không chiếm được, liền cũng không muốn Giản Vân nhận được.
"Mẹ," Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc ở cửa phòng thăm tù, thấy Ninh Châu đi ra ngoài trái phải đỡ bà, bọn họ không có nói nhiều, nhưng có thể nhìn ra được thần sắc Ninh Châu không được tốt.
Bọn họ trong lòng có nghi vấn rất lớn, nhưng không sốt ruột, chờ lên xe, Tiêu Tử Ngang mới mở miệng.
"Mẹ hỏi ra cái gì? Bà ta có liên quan tới sự kiện bắt cóc năm đó hay không?" Nếu như có liên quan, như vậy Mạnh gia ở trong đó sắm vai nhân vật gì, hết thảy lại phải tiếp tục điều tra lại từ đầu.
Ninh Châu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Mẹ không có hỏi cái này, ngay cả hỏi, cô ta cũng sẽ không nói cho mẹ biết."
Lý Nhất Phỉ vốn là đối mặt với cuộc sống lao ngục dài dằn vặt, trừ phi chứng cớ vô cùng xác thực, bằng không bà thà chết cũng sẽ không nhận. Ninh Châu lúc trước đi gặp bà ta cũng đã hiểu điểm này, tự nhiên cũng không đi phí công phu này.
Bà an tĩnh ngồi một lát, đột nhiên nâng ánh mắt lên cẩn thận mà đánh giá hai đứa con trai bà, đánh giá tới bọn họ không biết làm thế nào lại mạc danh kì diệu.
"Mẹ...... Sao thế?" Tiêu Tử Mặc hỏi một câu, sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ là bởi vì y và Tiêu Tử Ngang đều lớn lên quá giống Tiêu Huy Dân sao? Đối với điểm này y thỉnh thoảng cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng bọn họ đều là đàn ông, không kế thừa được đẹp đẽ của Ninh Châu cũng không sao cả.
Nhưng bây giờ nhìn Mạnh Đình, lại phải tiếp tục cảm thán một lần, ba anh em bọn họ thừa kế gen ngoại hình thật đúng là cực đoan.
"Sau này nếu các con dám ở trong hôn nhân ngoại tình, dám lừa gạt bạn đời của mình, liền cũng không cần nhận người mẹ này nữa!"
Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc cảm thấy lời này mạc danh kỳ diệu, nhưng là gật đầu một cái, cái thần sắc này của Ninh Châu, ngay cả Tiêu Huy Dân cũng phải ngoan ngoãn đáp ứng.
Trong hào môn thế gia tình trạng quan hệ hôn nhân hỗn loạn thật sự không hiếm thấy, ngay cả Tiêu gia cũng không ít mấy chuyện dơ bẩn này.
Nhưng duy chỉ có phòng lớn bọn họ, Tiêu Huy Dân và Ninh Châu quan hệ vợ chồng hòa thuận mấy thập niên như một ngày, đừng nói tiểu tam, hai người bọn họ căn bản chưa từng cãi vả, Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc lớn lên trong dạng hoàn cảnh này tự nhiên không có tâm tư không đứng đắn.
Bọn họ không cần thông gia thương nghiệp, chính là một ngày kia thật sự không thích nữa, nhiều lắm cũng là ly hôn, từng người bình an, trong hôn nhân ngoại tình và lừa dối là không thể có.
Nhưng Ninh Châu đột nhiên nói với bọn họ lời này, cũng làm cho trong lòng bọn họ đánh trống một cái.
Hai anh em nhìn nhau một chút, cuối cùng Tiêu Tử Ngang mở miệng, "Lý Nhất Phỉ kia coi trọng cha con?"
Tiêu Tử Ngang nói đầy mặt không thể tưởng tượng nổi, Lý Nhất Phỉ lớn hơn Ninh Châu rất nhiều, nhìn dung mạo ngay cả một phần mười Ninh Châu cũng không có, càng quan trọng là, bà ta đã làm vợ lẽ cho một lão già, còn sinh con, cháu cũng đều có nữa a.
"Cô ta dám!" Bà ta thật sự dám nhớ nhung tới Tiêu Huy Dân, Ninh Châu thật đúng là sẽ không có bình tĩnh như trước mắt, đừng nói bà đã cùng Tiêu Huy Dân sinh 3 đứa con, chính là bà qua mấy thập niên nữa biết, nên nháo vẫn phải nháo, nên ly hôn vẫn phải ly hôn.
Ninh Châu chỉ là cảm thấy khổ sở, vì mẹ bà Giản Vân cảm thấy khổ sở, bà ấy yêu Ninh Túc một đời, nhưng cũng cả đời sống trong lời nói dối của Ninh Túc, nhưng phản bội chính là phản bội, coi như hoàn toàn tỉnh ngộ, ông cũng đã phản bội rồi.
Chuyện buồn nôn như vậy, Ninh Châu không muốn nói quá nhiều lần, bà ở trên xe vẫn không mở miệng, tới khách sạn, Tiêu Huy Dân đã ở đây rồi, bà mới nói với bọn họ chuyện Lý Nhất Phỉ nói với bà.
Tiêu Huy Dân vừa nhìn Ninh Châu liền biết, bà đang nghĩ cái gì, nhưng ông thật sự cảm thấy mình vô tội, ông ôm lấy Ninh Châu, ngay cả bị ghét bỏ, cũng vẫn là ôm lấy bà, "Vì cô ta tâm tình xấu không đáng giá, em nghĩ nhiều hơn tới Nặc Nặc."
"Chính là nghĩ tới Nặc Nặc, em mới càng thêm khổ sở," Ninh Châu dựa tới trong ngực Tiêu Huy Dân, hốc mắt khẽ đỏ hồng, "Cha em tạo nghiệt, cuối cùng lại để cho Nặc Nặc của chúng ta tới gánh chịu...... Ông ấy chết tới không thể chết hơn, em ngay cả trách đều trách không được ông ấy."
Tiêu Huy Dân nhẹ nhàng thở dài, nhưng cũng không biết nên khuyên Ninh Châu thế nào, lại chốc lát, ông mới tiếp tục mở miệng nói chuyện, cũng là dời đề tài đi.
"Thân phận Nặc Nặc đã xác định, chúng ta cũng nên trở về nói rõ một chút với lão gia tử."
Ông tới Hải thành, Tiêu lão gia tử đã gọi mấy cuộc điện thoại cho ông hỏi thăm, ông cái gì cũng không tiết lộ, chỉ sợ Tiêu lão gia tử cũng muốn suy nghĩ nhiều, Tiêu Huy Dân dù sao mà nói cũng coi như hiếu thuận, ngoài vấn đề nguyên tắc, bình thường vẫn là nguyện ý lắng nghe một chút ý kiến của ông cụ.
"Nặc Nặc kết hôn với Yến Tuy, hai đứa nó tình cảm cũng tốt, sau này chúng ta qua đây nhiều thăm nó."
Để cho Mạnh Đình theo bọn họ trở lại nhà cũ Bắc thành đã không thực tế rồi, nhưng hiện tại giao thông thuận tiện như vậy, muốn thăm người vẫn là dễ dàng, đợi sau này quan hệ tốt hơn chút nữa, cũng còn có thể để cho Mạnh Đình cùng Yến Tuy trở lại Bắc thành ở vài ngày.
Trước mắt một nhà bọn họ đều ở Hải thành, cũng thật sự không có chuyện như vậy.
Nhưng Ninh Châu mới nghe lời này, hốc mắt lại đỏ, "Em không nỡ bỏ Nặc Nặc......"
"Vậy em liền nỡ bỏ anh?" Tiêu Huy Dân đối với Ninh Châu cũng là không có biện pháp, nhưng ông cũng không muốn một mình phòng trống a, ông suy nghĩ một chút lại tiếp tục nói, "Ngày 11 là sinh nhật Yến Tuy, ngày đó chúng ta lại tới, được không?"
Ninh Châu do dự lại do dự, bà mới hết sức miễn cưỡng gật gật đầu, nhưng bà cũng không quên chủ đề lúc trước, bà nhìn về phía Tiêu Huy Dân, ánh mắt rất là nghiêm túc, cũng rất quyết tuyệt.
"Nếu như một ngày kia anh không yêu em, liền nói với em, em sẽ không liều chết quấn lấy, nhưng nếu anh dám lừa gạt em, dám ngoại tình......"
Ánh mắt Ninh Châu lướt qua hạ thể Tiêu Huy Dân, ý tứ hết sức rõ ràng. Bà tuyệt đối sẽ làm cho tuổi già của Tiêu Huy Dân vạn phần thê thảm.
"Sẽ không, Ninh Châu, em phải tin tưởng anh."
Tiêu Huy Dân bị liên lụy cũng là bất đắc dĩ, nhưng ngoại trừ lời này ông cũng không biết có thể nói cái gì.
Ninh Châu nhìn chằm chằm Tiêu Huy Dân nhìn lại nhìn, lại khẽ hừ nhẹ một tiếng, bà mới coi như là bỏ qua, bà ôm Tiêu Huy Dân, lại tiếp tục uy hiếp một câu, "Anh dám thử một chút? Em tuyệt đối cùng anh cả đời khó quên......"
"Không dám, không dám......" Tiêu Huy Dân nói nháy nháy mắt, bảo Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc rời đi, ông và Ninh Châu show ân ái, hai tiểu tử lớn như vậy cũng không cần vây xem.
Trong Yến trạch, Yến Tuy rất nhanh liền nhận được điện thoại của Tiêu Tử Ngang, hắn cũng đem Lý Nhất Phỉ đối thoại cùng Ninh Châu nói một chút với Yến Tuy, bọn họ cũng không có nhằm vào lần này thảo luận hoặc là cảnh cáo cái gì, chỉ là cảm thấy chuyện liên quan tới Mạnh Đình, có cần thiết để cho Yến Tuy cũng biết.
Hơn nữa trước mắt mà nói, tin tức Yến Tuy nắm giữ vẫn như cũ nhiều hơn bọn họ, có lẽ tra ra chân tướng sự tình năm đó, cũng vẫn phải Yến Tuy tới hỗ trợ.
Yến Tuy để điện thoại xuống, vừa lúc Mạnh Đình làm xong một đề ngước mắt nhìn tới đây, ánh mắt hai người va chạm, Mạnh Đình cười cười với Yến Tuy.
"Lúc trước cô Vương gọi điện thoại cho em, cô ấy nói em thi tới không tệ, có thể tiếp tục ở nhà tự học."
"Ừ," Yến Tuy gật gật đầu, thả lại điện thoại vào túi, anh suy nghĩ một chút nói, "Ngày mai Tiêu...... Ngày mai cha mẹ phải về Bắc thành, chúng ta đi tiễn bọn họ."
Mạnh Đình đã thừa nhận Ninh Châu và Tiêu Huy Dân, anh với tư cách bạn đời đã kết hôn của Mạnh Đình, tự nhiên cũng phải đổi lại kiểu xưng hô.
"Được," Mạnh Đình gật đầu một cái, cũng không có gì không thể, cũng không cảm thấy cách gọi của Yến Tuy có cái gì kỳ quái, cậu gọi đám người Yến Vũ cũng đều rất thuận miệng.
Cậu suy nghĩ một chút lại nói, "Vết thương của em đã tốt rồi, em muốn ngày mai tiễn cha mẹ và các anh xong, liền tới phòng thí nghiệm có được không?"
Nước hoa cậu muốn cho Yến Tuy đã điều phối ra rồi, cũng không phải gấp tới phòng thí nghiệm như vậy, nhưng cậu ở nhà, Yến Tuy liền cũng không yên tâm cậu, cậu biết Yến Tuy rất bận, cậu chiếm cứ thời gian của anh lâu như vậy, đã đủ rồi.
Nhưng Yến Tuy cũng không có lập tức đáp ứng, anh nhìn Mạnh Đình, do dự một chút, mới nói, "Anh hỏi Cổ Lê một chút, ông ấy nói có thể mới được."
Mạnh Đình cũng không cảm thấy Yến Tuy nói như vậy, có cái gì không đúng, cậu gật gật đầu.
"Cũng được, lát nữa ăn xong cơm tối, chúng ta cùng tìm ông ấy."
Mạnh Đình kỳ thực còn rất thích tìm Cổ Lê nói chuyện, mấy câu chuyện gã nói với cậu kia, khá ly kỳ, lại khá mạo hiểm, không chỉ có cậu thích nghe, ngay cả Chân Hàm cũng vậy, Mạnh Đình suy nghĩ lát nữa muốn bảo Cổ Lê đem đoạn từng trải kia của gã ở nước D nói hết với bọn cậu.
Đương nhiên mấy cái này cũng không phải Mạnh Đình có thể nghĩ tới muốn Cổ Lê nói với bọn cậu, mà là Cổ Lê chọc Mạnh Đình đùa giỡn muốn nói, gã ngôn ngữ dí dỏm, ngữ khí thích hợp khoa trương, mỗi lần nói cũng không nhiều, vừa vặn đủ để Mạnh Đình từ từ suy nghĩ.
Sau khi ăn xong cơm tối, Mạnh Đình gọi Chân Hàm lại.
"Anh với Yến Tuy đi tìm Cổ Lê nghe chuyện xưa, em muốn cùng đi không?"
Yến Tuy nghe vậy hơi chút cạn lời, anh rõ ràng bảo là muốn cùng Mạnh Đình đi hỏi Cổ Lê một chút tình huống vết thương của cậu.
Chân Hàm xoay người lại, chống lại tầm mắt Yến Tuy, y rõ ràng do dự một chút, mới lắc lắc đầu.
"Anh hảo hảo nghe, lát nữa em lại hỏi anh......"
Nhưng y nói như vậy, Mạnh Đình cũng do dự, cậu miễn cưỡng nói, "Anh tận lực không nhớ lầm......"
Bởi vì Mạnh Đình thật sự quá miễn cưỡng, lúc cậu và Yến Tuy tới phòng khách nhỏ ở tòa nhà kia của Cô Lê, Chân Hàm cũng xuất hiện.
"Tôi tới mượn quyển sách......"
Áo Mạnh Đình vén lên, đang bị nhìn vết thương, chỉ quay đầu lại kỳ quái nhìn Chân Hàm một cái.
Về phần Cổ Lê đang vừa ý với Mạnh Đình, rõ ràng cười cười, gã thu hồi tiếu ý, nhìn về phía Yến Tuy, "Sẹo có chút khó tiêu, những cái khác đều tốt rồi, chú ý ăn uống, không nên quá độ mệt mỏi là được."
Yến Tuy nghe vậy gật gật đầu, lúc này mới coi như yên tâm, Mạnh Đình thấy anh gật đầu, cậu rốt cục cũng thở một cái cười.
Ánh mắt cậu trở lại trên người Cổ Lê, thuận tiện nói mục đích cậu tới ra, "Bác sĩ Cổ Lê, ông lần trước nói với tôi ở nước D cứu một đại phú ông, sau đó thì sao? Ông ta tại sao không đưa cho ông tiền, còn muốn đuổi giết ông?"
Mạnh Đình vẫn là thật sự nghe chuyện xưa mà tới, cậu đối với mấy chuyện xưa này của Cổ Lê để ý như vậy, là bởi vì lúc cậu nghe tới, Cổ Lê so với cậu còn đáng thương hơn cậu rất nhiều, kẻ thù nườm nượp, bị người đuổi tới khắp thế giới trốn, nhưng Cổ Lê trước mắt một chút sa sút tinh thần đều không có, thoạt nhìn khá tự tại.
Mạnh Đình muốn biết Cổ Lê là làm sao làm được, nhưng loại chuyện này Cổ Lê nói với cậu cũng vô dụng, Mạnh Đình nghe không hiểu lắm, gã cũng chỉ có thể dùng chuyện xưa để làm cho Mạnh Đình tự mình biết được.
Cổ Lê đứng lên vừa cởi bao tay một bên hồi tưởng nói, "Bởi vì tôi xem bệnh cho hắn phát hiện hắn có lịch sử hít thuốc phiện nghiêm trọng, lúc nhà hắn tổ chức một party quy mô nhỏ, tôi báo cảnh sát, hiện trường người và tang vật đều lấy được."
Cái này so với trực tiếp đưa lên báo phú hào kia hít thuốc phiện nghiêm trọng bao nhiêu, party kia rõ ràng là tụ tập hít thuốc phiện, người tới thân phận cũng không tồi, không biết bao nhiêu người bị dính líu vào, phú hào kia không hận chết Cổ Lê mới lạ.
Mạnh Đình nghĩ một lúc lâu với gật gật đầu với Cổ Lê, "Ông làm rất đúng, là hắn làm sai, hẳn phải báo cảnh sát."
Cổ Lê nghe vậy cười cười, "Còn muốn nghe chuyện khác không?"
Mạnh Đình không do dự liền gật đầu, cậu gật xong rồi, mới nghiêng đầu nhìn về phía Yến Tuy, "Anh bận thì về thư phòng đi, em nghe xong chuyện rồi về."
Yến Tuy vẫn là lần đầu tiên bị Mạnh Đình đuổi đi, anh chần chờ một chút, mới gật gật đầu.
Anh đi tới cửa nhỏ phòng khách, lại quay đầu lại nhìn Mạnh Đình một cái, Mạnh Đình cũng quay đầu nhìn anh, còn giơ tay lên với anh, Yến Tuy cước bộ ngừng lại mới tiếp tục đi ra phòng tòa nhà bên cạnh, anh vẫn thật sự không biết Mạnh Đình đối với loại chuyện xưa thám hiểm cảm thấy hứng thú như vậy ư, hứng thú đều muốn vượt qua anh rồi.
Sau khi anh nắm chắc nhiều kỹ năng sinh hoạt, có phải còn có cần thiết cũng học một chút kể chuyện xưa như thế nào cho Mạnh Đình hay không?
Cũng cảm thấy hứng thú còn có Chân Hàm, y nói tới mượn sách, cũng nghe Cổ Lê kể xong rồi, y mới đi.
Vốn y đối với dự định tương lai chính là mở một bệnh viện thú cưng, sau đó lợi dụng thời gian khác, làm học tập và nghiên cứu bản thân y thích, nhưng chuyện xưa của Cổ Lê làm cho y thấy được một loại cuộc sống tràn đầy thách thức lại tràn đầy giá trị khác.
Y những năm này vì học y thuật, cũng là trong nước ngoài nước chạy khắp nơi, nơi này một năm học, nơi kia nửa học kỳ, quốc gia đi qua cũng không ít, nhưng y chưa từng thâm nhập vào trong tầng chót và văn hóa của mấy quốc gia kia, y trước mắt y thuật kém hơn Cổ Lê, cái này còn có thể tiếp tục mài luyện, nhưng kinh nghiệm và ý nghĩ cũng không phải ở trong phòng nghiên cứu liền có thể có.
Cổ Lê tựa hồ có chuyện xưa giảng không xong, mỗi lần kể xong một cái, gã đều muốn lưu lại một huyền niệm cho Mạnh Đình và Chân Hàm, sau đó chờ bọn họ lại lần nữa đi tìm, thỉnh thoảng còn có thể thuận tiện đem Yến Mạn Gia cũng gạt tới đây.
Gã đến Yến gia cũng bất quá ở một tháng, nhưng đối với nơi này lại có một loại cảm giác trong số mệnh phải đến, số mệnh này là Yến Mạn Gia và Chân Hàm.
Mạnh Đình nghe xong chuyện xưa, cậu trở về thư phòng đi tìm Yến Tuy, Yến Tuy tiếp tục xử lý chuyện của anh, Mạnh Đình ở một bên làm bài thi, chỉnh sửa lại ghi chép điều hương, chờ Yến Tuy lại gọi cậu, cậu mới theo anh trở về phòng ngủ.
Hàng đêm sênh ca đối với thân thể cũng không nên, Mạnh Đình cũng không phải đêm nào cũng nhớ thương chuyện này, cậu chờ Yến Tuy từ phòng tắm đi ra, cậu dựa tới bên người Yến Tuy, nghe được tiếng chúc ngủ ngon kia của anh, cậu mới nhắm mắt lại ngủ an.
Yến Tuy nhìn nhìn Mạnh Đình lại ở trên mặt cậu hôn hôn, tắt xong đèn, anh cũng rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Hôm sau Mạnh Đình rốt cục tỉnh sớm một lần, cậu ở trên môi Yến Tuy lặng lẽ hôn một cái, cậu liền ngoan ngoãn nằm bên người Yến Tuy chờ anh tỉnh, Yến Tuy cũng thức dậy, hai người đi chạy bộ, sau đó cùng nhau ngồi lên xe tới khách sạn người Tiêu gia ở.
Nơi như sân bay quá hỗn tạp, Yến Tuy và Mạnh Đình cũng không thích hợp lộ diện, kể cả người Tiêu gia cũng không thích hợp ở đó trì hoãn quá lâu.
Tiêu Tử Mặc tới mở cửa, lại là trước tiên bị một bó hoa làm cho mê mắt, sau đó mới nhìn tới Mạnh Đình ôm hoa và Yến Tuy bên cạnh cậu.
"Anh hai, cha mẹ tỉnh chưa?"
"Đều tỉnh rồi, nhanh đi vào."
Tiêu Tử Mặc nhìn Mạnh Đình ôm hoa, trong đầu trước hết nghĩ tới bức tranh sơn dầu Yến Mạn Gia vẽ Mạnh Đình kia, cảm giác rất đặc biệt, tay cũng có chút ngứa, có lẽ ngày nào đó y cũng có thể tặng Mạnh Đình một bức tranh như vậy.
"Mẹ tặng cho người," Mạnh Đình ôm hoa trực tiếp đi tới trước mặt Ninh Châu tràn đầy kinh hỉ, cậu đem hoa nhét cho Ninh Châu, sau đó lại đem tay nhét trở lại trên tay Yến Tuy, tính trấn an mà niết niết ngón cái Yến Tuy.
Cậu tặng hoa cho Ninh Châu, là hỏi qua Yến Tuy, theo lý thuyết Yến Tuy đáp ứng sẽ không nên ăn dấm, nhưng bộ dạng anh nhìn hoa của cậu, vẫn là có chút là lạ, Mạnh Đình cũng chỉ coi như anh đang ăn dấm.
"Con và Yến Tuy tới tiễn mọi người."
"Cảm ơn Đình Đình, mẹ rất thích." Ninh Châu ôm hoa, cười tới khá hạnh phúc, tức giận ấm ức xoắn xuýt một đêm cứ như vậy tan biến sạch sẽ, "Thơm qua, rất dễ chịu."
"Mẹ thích là tốt rồi," Mạnh Đình vẫn như cũ đứng bên người Yến Tuy, thấy Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Ngang cũng từng người từ trong phòng đi ra, cậu cũng chào hỏi.
"Cha sớm, anh cả sớm......"
"Sớm, sớm......" Tiêu Huy Dân vui vẻ mà đáp lại, nhìn bộ dáng Ninh Châu cười thành đóa hoa, lại cảm thấy thất bại hai phần, ông hôm qua một đêm không ngủ dỗ người không được, con út một bó hoa liền làm xong.
Nhưng kỹ xảo dỗ người của con út rất cao, đều biết tặng hoa tới cho Ninh Châu. Ông và Tiêu Tử Ngang Tiêu Tử Mặc sẽ không có gen lãng mạn kia a.
"Thời gian còn sớm, Nặc Nặc và Yến Tuy cùng chúng ta ăn điểm tâm đi."
"Được," Mạnh Đình lập lức liền đáp lại, bọn họ trước khi đến tùy tiện ăn một chút, nhưng vẫn không coi là điểm tâm, vốn là giữ bụng tới đây bồi bọn họ ăn, cậu đang suy nghĩ mở miệng thế nào, Tiêu Huy Dân đã nói.
Sau đó Tiêu Huy Dân lại nhận được một nụ cười hết sức xán lạn của Mạnh Đình.
Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc đi gọi điện thoại đặt đồ ăn, Yến Tuy và Tiêu Huy Dân ngồi ở trên ghế sa lon nói lời bọn họ mới có thể nghe hiểu, Ninh Châu cũng ở đây hỏi Mạnh Đình mấy vấn đề đơn giản rất dễ trả lời, tỷ như ngủ có ngon hay không, vết thương còn đau hay không, không khí khá hòa thuận.
Bất quá không khí tốt hơn nữa, sau khi ăn sáng xong, Ninh Châu và Tiêu Huy Dân bọn họ liền cũng phải đi.
Bọn họ cùng nhau xuống lầu, Mạnh Đình lại chủ động ôm một chút Ninh Châu không cam lòng sắp khóc, "Mẹ nhớ con, liền gọi điện thoại cho con, con nhớ mẹ, cũng sẽ gọi điện thoại cho mẹ."
"Được, được," Ninh Châu đáp lại, sau đó một bước quay đầu ba lần mà ngồi lên xe.
Mạnh Đình tiếp tục vẫy tay với Ninh Châu nằm nhoài bên cửa sổ, cậu cũng cảm thấy một chút luyến tiếc, nhưng còn chưa tới mức có thể làm cho cậu rơi lệ, đương nhiên người ly biệt đổi thành Yến Tuy, Mạnh Đình chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy.
(Đúng là con trai về nhà chồng như bát nước đổ đi =.=)
"Mẹ quá thích khóc, phải dỗ mới được." Mạnh Đình nhẹ nhàng cảm thán một câu, sau đó lại nhìn Yến Tuy một cái, Yến Tuy của cậu mặc dù không thích khóc, nhưng tức giận lên rất không nói đạo lý, cũng phải dỗ.
"Em tặng hoa cho mẹ, anh mất hứng sao?" Mạnh Đình sau khi cùng Yến Tuy ngồi lên xe, cậu nghi ngờ hỏi Yến Tuy một câu.
Trên mặt Yến Tuy lộ ra chút thần sắc bất đắc dĩ lại khó giải thích được, anh nhu nhu má Mạnh Đình, ở trong lòng Mạnh Đình, anh có bao nhiêu thích ăn dấm đây.
"Không có, anh không có mất hứng, chỉ là......"
"Cái gì?" Mạnh Đình áp sát lại hỏi một câu, cậu có thể cảm giác được tâm tình Yến Tuy chập chờn, nhưng cụ thể tại sao, lại nhìn không ra, bất quá Mạnh Đình cũng không phải đặc biệt để ý, cậu nhìn không ra, còn có thể hỏi, Yến Tuy bình thường đều nguyện ý nói với cậu.
"Chỉ là Tiêu gia muốn nhận em, e rằng còn có một phen khó khăn."
Yến Tuy không có tán gẫu với Tiêu Huy Dân quá nhiều chuyện bổn gia Tiêu thị, nhưng anh có thể đoán ra Tiêu Huy Dân mang theo Ninh Châu gấp gáp như vậy chạy về là vì cái gì. Tiêu lão gia tử còn sống, trên tay ông còn nắm quyền bộ phận, ông ta đồng ý còn tốt, ông ta nếu như bất đồng, Tiêu Huy Dân thật là có chút khó làm.
"Bất quá mấy cái này bọn họ nên vì em làm, chúng ta chờ là được rồi."
Mạnh Đình đối với mấy vật ngoài thân kia, cũng không phải quá để ý, nhưng cậu nên được, Yến Tuy sẽ giúp cậu lưu tâm mang về, dù chỉ là dệt hoa trên gấm, nên của Mạnh Đình vẫn là của Mạnh Đình, ai cũng động vào không được.
Mạnh Đình tin tưởng lời của Yến Tuy nhất, mặc kệ cậu nghe không hiểu, Yến Tuy nói chờ, cậu liền sẽ chờ, "Được, em nghe lời anh."
Yến Tuy đưa Mạnh Đình đến phòng thí nghiệm, lại dẫn cậu đi vào bên trong, anh mới đi ra, bất quá vẫn là không đi về phía cao ốc Yến thị, mà là tới phòng trà gặp Mạnh Kỳ gần đây sứt đầu mẻ trán.
Mạnh Kỳ thân ở Mạnh gia, tự nhiên không thể nào không chịu ảnh hưởng từ chi thứ hai, huống chi y mặc dù là tổng tài đại diện của Mạnh thị, nhưng chân chính làm chủ vẫn là ông nội y Mạnh Giả, lão đã nhìn không được cơ nghiệp trăm năm của Mạnh thị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cũng không muốn quyền lực của lão hoàn toàn bị phá hủy.
Như thế Mạnh Kỳ ngay cả có ý nghĩ, cũng rất khó khăn áp dụng, đây cũng là lúc y ngồi lên vị trí này mới phát hiện.
"Cái gì? Anh bảo phòng lớn của tôi thoát khỏi Mạnh thị?" Thanh âm Mạnh Kỳ tràn đầy nghi ngờ, bây giờ thật vất vả mới đẩy ngã chi thứ hai, cũng là lúc bọn họ nắm quyền toàn bộ, bây giờ nếu thối lui khỏi, chẳng phải lại chắp tay đem Mạnh thị tặng cho chi thứ hai.
"Đúng, bằng không các cậu chỉ có thể chịu liên lụy của bọn họ."
Thanh âm Yến Tuy vẫn như cũ rất lãnh đạm, anh nói lời này với Mạnh Kỳ, cũng không phải bởi vì anh thật sự nhìn Mạnh Kỳ bao thuận mắt, mà là anh và Mạnh Đình đều thiếu Phùng Trạch Kiều một phần nhân tình bắc cầu dựng đường, Phùng Trạch Kiều ban đầu lúc liên hệ với Hà Uyển, tự nhiên cũng không phải là có nhiều hảo tâm, chỉ là hiếm khi tóm được một lần cơ hội, không muốn vứt bỏ mà thôi.
Nhưng chính là cơ duyên thật khéo, bà ta cũng thúc đẩy nhân duyên của Yến Tuy và Mạnh Đình, hiện tại Yến Tuy đem chi này của Phùng Trạch Kiều thoát khỏi ra ngoài, cũng coi như trả bà ta phần nhân tình này, nhưng có thể quyết định hay không vẫn là phải nhìn bản thân Mạnh Kỳ và Phùng Trạch Kiều bọn họ.
"Anh là muốn chúng tôi đem Mạnh gia khoét rỗng, sau đó thoát li?" Mạnh Kỳ nói lời này trong lòng run rẩy, có lẽ từ lúc mới bắt đầu Yến Tuy tìm tới y chính là cái mục đích này, anh phủng y tới vị trí tổng tài đại diện bây giờ, thích hợp làm điều này nhất, cũng chính là anh.
Yến Tuy nghe vậy khóe miệng câu lên một chút, nhưng không phải tiếu ý, lãnh đạm trong mắt anh hoàn toàn áp đi tất cả.
"Gần như vậy đi, cậu không hiểu, tôi có thể cho người dạy cậu, trong chuyện này mấu chốt vẫn là bà nội cậu."
"Tôi hiểu rồi." Lời Yến Tuy nói đều tới rõ ràng như vậy rồi, y còn không hiểu, như vậy y sẽ không có tư cách ở chỗ này đối thoại với Yến Tuy.
Yến Tuy gật đầu một cái, "Cố gắng nhanh đi, thời gian sẽ không quá nhiều."
"Được," Mạnh Kỳ gật đầu một cái, tay nắm thành quả đấm, y biết tiếp đó không bao lâu Mạnh lão gia tử và người chi thứ hai hẳn hận chết y, thậm chí cha y cũng không nhất định sẽ hiểu ý y, nhưng y nếu không làm như vậy, phòng lớn cũng chỉ có theo chi thứ hai chịu khổ.
Chi thứ hai vốn là đoạt phòng lớn bọn họ không ít thứ, bây giờ còn muốn bị bọn họ liên lụy, Mạnh Kỳ như thế nào đều sẽ không nguyện ý.
Thậm chí trực tiếp nói cho Phùng Trạch Kiều, bà ta cũng chỉ sẽ ủng hộ Mạnh Kỳ, nếu như bà ta có còn chút tình cảm với Mạnh lão gia tử, phòng lớn và chi thứ hai Mạnh gia đều không thể đồng thời tồn tại nhiều năm như vậy.
Bà nhịn nhiều năm như vậy, cũng là bởi vì không cam lòng, bởi vì hận, bà ta muốn đoạt trở lại những thứ mà bà và phòng lớn vốn nên có kia, bằng không bà vì cái gì chịu nhục nhã như vậy, Mạnh Kỳ cùng bà quan hệ tốt, là bởi vì Mạnh Kỳ hiểu bà.
Đặc biệt là nửa năm này, y chưa từng thanh tỉnh qua như vậy.
Y nhìn về phía Yến Tuy, rất nghiêm túc nói, "Mạnh Đình mặc dù không phải người Mạnh gia, nhưng trong lòng tôi, cậu ấy vĩnh viễn là em trai tôi."
Yến Tuy nghe nói, không có đáp lại, cũng không muốn đáp lại. Những người khác muốn trở thành anh em kết nghĩa của Mạnh Đình, có lẽ còn có thể, Mạnh Kỳ thật là có chút khó khăn, bất quá y có thể thoát ly Mạnh gia, tình huống kia có lẽ có bất đồng.
Mạnh Kỳ đứng dậy rời đi, lại đột nhiên nghe được lời của Yến Tuy.
"Mạnh Đình không thiếu anh trai."
Lời này chỉ là nói cho Mạnh Kỳ một sự thật mà thôi, nhưng Mạnh Kỳ nghe tới lại là dục vọng chiếm hữu của Yến Tuy đối với Mạnh Đình, đã mãnh liệt tới mức ngay cả anh trai đều không cho có.
Y không nói thêm nữa, y có tư cách có thực lực, mới vào lúc Mạnh Đình cần y, sẽ có thể giúp một cái ơn lớn hoặc cái ơn nhỏ.
Nhìn Mạnh Đình thuận mắt là một nguyên nhân, còn có chính là...... bởi vì Mạnh Đình, Mạnh Kỳ y mới có thể là bộ dáng bây giờ, đem người và việc bên cạnh nhìn càng thêm rõ ràng, cũng sống tới càng rõ ràng hơn chút.
Yến Tuy gặp Mạnh Kỳ xong, lúc này mới tới cao ốc Yến thị, hội nghị lớn hội nghị nhỏ không ngừng, bởi vì anh rất lâu không tới nên mấy người kia hơi có chút không quen, hiện tại lại tìm về loại "cảm giác sảng khoái" của công việc khi bị lãnh khí đè nén ngược đãi này rồi, lại nói, vẫn thật sự có chút tưởng niệm như vậy.
(công ty máu M hết rồi ^_^)
Nhưng tiếp đó không lâu, bọn họ ắt hẳn sẽ tưởng niệm mấy ngày Yến Tuy bị Mạnh Đình giam giữ ở nhà kia.
Về phần Mạnh Đình đang ở trong phòng thí nghiệm, hàng ngày của cậu khá đơn giản, chính là điều hương và ghi chép số liệu.
Bất quá buổi trưa lúc sắp ăn cơm, cậu nhận được điện thoại của Ninh Châu, nói xong với Ninh Châu, Mạnh Đình lại gọi một cú điện thoại cho Yến Tuy, tiếp theo cậu lại nhận được điện thoại của Yến Minh Á.
"Ừm, khổ cực cháu rồi."
Mạnh Đình trên mặt lộ ra chút vui vẻ, thật tâm nói cảm ơn, "Chờ cháu trở lại, ta và Yến Tuy lại mời cháu ăn cơm."
"Cảm ơn thím nhỏ, vậy cháu liền chờ cơm của ngài và cửu thúc."
Yến Minh Á ở nước ngoài xa xôi cũng cười đáp lại, y không chỉ vì Mạnh Đình mà chạy một chuyến này, đồng thời cũng là vì sự nghiệp của bọn y, Mạnh Đình đã làm được đủ tốt rồi, nếu như vẫn không thể thành, chính là vấn đề của y.
Mạnh Đình đặt điện thoại xuống, nhìn về phía cửa bị gõ, "Vào đi."
"Sư phụ nên ăn cơm, chuyện gì ăn xong rồi lại làm."
Mạnh Đình cúi đầu nhìn nhìn ghi chép trên tay, lại nhìn nhìn Trình Quang, cậu gật gật đầu, "Cậu đi trước, tôi đi sau."
"Được," Trình Quang gật đầu một cái, sau đó mở cửa ra ngoài.
Mạnh Đình đứng dậy đặt bản ghi chép vào trong tủ bảo hiểm, sau đó lại ra ngoài khóa phòng tài liệu lại, mới lên phòng ăn ăn cơm.
Phòng thí nghiệm kỳ thực đại thể là dựa theo yêu cầu của Mạnh Đình xây, phòng tài liệu này cũng là yêu cầu của cậu, tủ bảo hiểm trừ phi dấu vân tay của cậu, những người khác đều không cách nào mở ra.
Cậu phải làm như vậy, là bởi vì đời trước trong trụ sở thí nghiệm phát sinh sự cố tài liệu tung ra ngoài, mặc dù cuối cùng điều tra ra không phải vấn đề của Mạnh Đình, nhưng cũng dẫn tới cảnh giác của cậu, cậu sẽ không theo dõi thành quả của người khác, nhưng cũng không muốn để cho thành quả của cậu bị theo dõi.
Mặc dù cuối cùng tiền kiếm ra phần lớn đều không phải của cậu, nhưng lúc đưa ra, ký tên trên tác phẩm là của cậu, đó là thứ khi đó cậu chỉ có thể có được, cho tới bây giờ Mạnh Đình cũng dưỡng thành thói quen như vậy, tiện tay khóa két sắt.
Nhưng đối với vấn đề bốn trợ lý hỏi cậu, cậu căn bản sẽ không giữ bí mật, có thể trả lời liền trả lời, không thể trả lời liền trực tiếp bắt tay vào làm cho bọn họ nhìn, bất quá bốn người này cũng không tính là hoàn toàn thỏa mãn.
Nhưng bọn họ giữa hai bên tiếp xúc không lâu, lại có chút ăn ý là phải từ từ hình thành, cậu liền cũng không sốt ruột đuổi người.
Ăn cơm xong trở lại, Trình Quang do dự một chút nói với Mạnh Đình, "Lần đó điều hương, sư phụ có thể biểu diễn thêm cho chúng tôi một lần không?"
Hắn nói như vậy, Lí Thi Thi Diệp Tử Lan thậm chí Mã Cát Lực mắt đều phát sáng, nói thật nhìn Mạnh Đình điều hương thật sự là một loại hưởng thụ, cái loại cảm giác tâm ứng kia, là bọn họ bây giờ như thế nào đều sẽ không có, cũng là bọn họ cấp thiết muốn nắm giữ.
Đây cũng không có gì không thể, Mạnh Đình gật gật đầu, "Có thể,"
Cậu trực tiếp biểu diễn cho bọn họ ba lần, lần cuối cùng còn cố ý thả chậm tốc độ, cậu để cho Diệp Tử giúp cậu đổ nước hoa vào lọ, sau đó cậu mới mở miệng, "Mọi người hiện tại bắt đầu làm còn quá sớm, ít nhất...... Còn phải 2-3 năm đi."
Lời này của cậu coi như nói tới hàm súc rồi, trong bốn trợ thủ này chỉ có Lí Thi Thi, Mạnh Đình cảm thấy coi như là có chút thiên phú, những người khác đều coi như bình thường, bất quá thiên tài có đường tắt của thiên tài, bình thường cũng có đường của bình thường, chỉ cần chịu bỏ công phu chịu khổ, đều có thể trở thành điều hương sư.
Mấy bác sĩ từng cùng một trụ sở với Mạnh Đình, có một vị không tính là có thiên phú, nhưng hương cô ta điều ra cũng không tệ, là bởi vì cô dùng thời gian nhiều hơn người khác để bổ sung nền tảng của cô, Mạnh Đình cảm thấy bọn họ cũng có thể đi con đường này.
Bốn người nhất trí gật đầu, Mạnh Đình ở phương diện điều hương mà nói coi như có quyền uy, hơn nữa bọn họ cũng tin tưởng đi theo bên cạnh một bậc thầy điều hương, nhất định sẽ trưởng thành nhanh hơn chút so với điều hương sư bình thường.
Mạnh Đình nói tới đây lại bắt đầu điều hương, lại là Mạn Vi và Lam Băng lọ kim trang trên thị trường đang thiếu hàng nghiêm trọng, cũng chính là hai loại nước hoa Mạnh Đình đích thân điều ra kia. Cậu dùng bình hóa học lớn để điều chế, một lần liền đủ đóng vào khoảng 10 lọ, thời gian nửa buổi chiều, cậu liền làm được trên trăm lọ.
Mạnh Đình nhìn mấy lọ nước hoa đóng gói xong này, mắt phát sáng, ngược lại không phải nhiều thỏa mãn thành quả của mình, mà là xuyên qua bọn chúng nhìn thấy thật nhiều tiền, tiền cậu đáp ứng muốn kiếm cho Yến Tuy kia, đây mới làm cho cậu cảm thấy cao hứng.
"Cô gọi điện thoại bảo người bên công ty tới lấy đi," Mạnh Đình nói với Diệp Tử Lan xong, cậu nhìn nhìn thời gian, đang định thu dọn một chút chờ Yến Tuy tới đón cậu, nhưng cậu lại ngẩng đầu, người cậu muốn đợi cũng đã tới.
Mạnh Đình gật đầu một cái với đám người Diệp Tử Lan, cậu lấy khẩu trang xuống liền đi ra phòng điều hương, cậu tới trước người Yến Tuy nửa bước mới dừng lại, ánh mắt nhìn tới mang theo hai phần vui vẻ.
"Em làm xong rồi, chúng ta về nhà đi."
Yến Tuy cầm lấy tay Mạnh Đình đưa qua, sau đó gật gật đầu, ánh mắt anh giơ lên gật gật đầu với người trong phòng điều hương nhìn sang, tiếp tục kéo Mạnh Đình tới trong phòng thay quần áo.
"Anh ấy chính là người sư phụ muốn tặng quà đi, hai người thoạt nhìn rất ân ái, khó trách sư phụ gấp gáp như vậy."
Lí Thi Thi ngữ khí hơi có cảm khái, có chút hâm mộ, nhưng nhiều hơn vẫn là chúc phúc.
Ba người kia chỉ có Diệp Tử Lan gật gật đầu với Lí Thi Thi, hai chàng trai hơi chững chạc chút, liền không thích cái bát quái này.
Mấy ngày tiếp theo, cũng đều là như vậy, Yến Tuy đưa Mạnh Đình tới phòng thí nghiệm, sau đó anh tới cao ốc Yến thị, khoảng 5h chiều tới phòng thí nghiệm đón Mạnh Đình về, Mạnh Đình buổi trưa sẽ gọi điện thoại cho Yến Tuy, hoặc là gửi tin nhắn, làm việc và nghỉ ngơi của hai người lại trở về trước khi Mạnh Đình bị thương.
Bất quá những ngày qua, bên ngoài chuyện phát sinh cũng không ít, đầu tiên là Mạnh gia khá uy tín lâu năm ở Hải thành, lại lên tin tức, Phùng Trạch Kiều cùng Mạnh lão gia tử Mạnh Giả ly hôn, tố cáo ông ta tội trùng hôn (*), tiếp đó là Mạnh Kỳ đại diện phòng lớn tuyên cáo cùng Mạnh gia thoát khỏi quan hệ.
((*) trùng hôn: kết hôn với một người khác trong khi mình đang có vợ hoặc có chồng)
Mạnh Nghi Hàng dưới khuyên bảo của Phùng Trạch Kiều và Mạnh Kỳ, cuối cùng vẫn là lựa chọn Phùng Trạch Kiều và tự bảo vệ, hắn đi theo Phùng Trạch Kiều, như vậy làm con trai của Mạnh Nghi Hàng Mạnh Kỳ tự nhiên cũng cùng Mạnh gia không có quan hệ, y lên báo nói rõ ràng, là vì miễn cho phiền toái về sau.
Mạnh lão gia tử khá tức giận, ông ta thấy Phùng Trạch Kiều căn bản không có tư cách chống lại ông ta, huống chi còn là trước mắt Mạnh gia gặp phải nguy cơ, nhưng phía sau Phùng Trạch Kiều và Mạnh Kỳ hiện tại là Yến thị, thủ đoạn ông ta từng dùng với Phùng gia, bây giờ đều dùng không được.
Phùng Trạch Kiều cắn chết ông ta là tội trùng hôn, lại muốn phân hơn nửa gia sản với ông, sau khi phòng lớn hoàn toàn trở mặt với Mạnh lão gia tử, Mạnh Kỳ âm thầm còn động không ít tay chân, nếu như thân sự bị Phùng Trạch Kiều tố cáo thành công, như vậy Mạnh gia cũng liền dư lại cái vỏ bọc vô trống rỗng như vậy.
Người chi thứ hai tùy làm một chút, liền biến thành thiếu nợ.
Buổi sáng một ngày trước sinh nhật Yến Tuy, Mạnh gia lại lần nữa lên báo, lại là Mạnh lão gia tử và Phùng Trạch Kiều ly hôn thành công, Mạnh lão gia tử cũng còn phải bị phán hình phạt, mặc dù chỉ có thời gian hai năm, nhưng chờ ông ta từ trong ngục ra, Mạnh thị của Hải thành chỉ sợ liền thật sự trở thành phù vân.
Một chiêu này của Phùng Trạch Kiều đem tới thật sự là quá độc ác, nhưng ai bảo Lý Nhất Phỉ ông ta che chở đắc tội với Yến thị và Tiêu thị chứ.
Mạnh thị không còn tồn tại, chính là ông ta cũng sẽ không có bao nhiều người đề cập tới. Cái này đại để chính là kết cục cuối cùng "Tề nhân chi phúc" (*) của Mạnh lão gia tử. Mà đây cũng bất quá là bắt đầu cuộc sống đau khổ của bọn họ mà thôi.
((*) Tề nhân chi phúc: chỉ cuộc sống giàu sang, phú quý, nhiều vợ nhiều con cháu)
Ngoài chuyện của Mạnh gia, còn có chính là Diêm thị Lê thành gần đây rất hăng hái, hắn và Yến thị tranh giành một hạng mục, cuối cùng cũng là hắn đoạt tới tay, đổi lại lúc khác, hắn còn có thể hoài nghi có phải ván cờ Yến Tuy thiết lập hay không, nhưng hiện tại Yến Tuy đối với liên thủ của Diêm thị và Tiêu thị, hắn cảm thấy Yến Tuy chính là muốn cũng làm không được.
Về tin đồn Diêm thị sẽ thay thế địa vị Yến thị trở thành tứ đại gia tộc quyền thế đứng đầu nước Hạ, cũng không ngừng lên men truyền bá trong giới thượng lưu.
(đúng là "thượng" lưu. Ở trển ko à!)
Mấy gia tộc phụ thuộc vào Yến thị kia tự nhiên vì Yến thị lo lắng, dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, không có Yến thị đại thụ này, bọn họ đoán chừng cũng phải bị dính líu, nhưng gia tộc khác không có liên lụy vẫn là đang xem chừng nhiều hơn, nhưng trong đó cũng không thiếu đang đợi cơ hội vơ vét lợi ích.
Suy đoán của ngoại giới đối với Yến thị và Yến Tuy rất nhiều, thậm chí còn sẽ phỏng đoán bộ dáng anh lo âu bực bội, thậm chí còn có đem lời đồn đại dẫn tới trên người Mạnh Đình, nói là Yến Tuy cưới Mạnh Đình, bị Mạnh gia liên lụy, mới sẽ như vậy.
Bất quá những lời này, bọn họ nhưng không dám nói trước mặt Yến Tuy hoặc Mạnh Đình, thậm chí thiệp mời yến hội sinh nhật Yến Tuy, vẫn như cũ một phong khó cầu, rất nhiều người đều vẫn không đủ tư cách tới tham gia yến hội của Yến gia.
Sinh nhật của Yến Tuy, Mạnh Đình tự nhiên sẽ không tiếp tục tới phòng thí nghiệm.
Buổi sáng tỉnh dậy, Yến Tuy mở mắt, nghênh đón chính là khuôn mặt tươi cười của Mạnh Đình, còn có nụ hôn nóng bỏng cậu dâng lên.
"Sinh nhật vui vẻ." Mạnh Đình nói với Yến Tuy xong, không đợi Yến Tuy đáp lại, cậu xoay người ngồi ở trên người Yến Tuy, đem người ấn lại giường tiếp tục mãnh liệt hôn, thanh âm "chụt chụt", nhẹ nhàng lại cực kỳ ngọt ngào.
"Yến Tuy, anh nhất định phải vui vẻ."
Mạnh Đình dán lên má Yến Tuy, rất nghiêm túc nói, cậu thật sự hi vọng Yến Tuy có thể vui vẻ.
"Được," Tay Yến Tuy ở trên sống lưng Mạnh Đình thuận, khóe miệng mang theo nụ cười, vừa tỉnh dậy liền nhận được lời chúc ngọt ngào của Mạnh Đình, anh như thế nào sẽ không vui vẻ chứ.
f"b?