• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại một tuần nữa trôi qua, Thần Tự không chịu nổi áp lực, tối thứ sáu hôm đó, khi hai người đang ngồi trên ghế sofa xem TV, anh quay đầu nhìn Giản Hi.

“Giản Hi, cuối tuần này em có muốn về nhà anh không?”

“Mẹ anh cứ giục anh đưa em về ở hai ngày.”

Giản Hi đang ôm đồ ăn vặt ăn rất ngon lành, cô đột ngột quay đầu lại, suýt bị nghẹn, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

“Ngày mai đi luôn hả…Sao anh không nói sớm!”

Giản Hi bỏ túi đồ ăn xuống, lo lắng nhíu mày, mọi thứ quá đột ngột, không chuẩn bị gì cả, không thể đến gặp bố mẹ Thần Tự tay không được.

Anh nghĩ có lẽ cô không muốn đi.

“Vội gì? Trưa mai đi là được.”

Anh ôm lấy vai cô, bốc vài miếng đồ ăn nhét vào miệng nhai “rôm rốp”, vẻ mặt rất thư thả.

“Vậy sáng mai phải dậy sớm đi mua đồ…Mẹ anh thích gì? Còn bố anh nữa?”

“Mua gì cũng được, không mua cũng không sao.”

“Sao được chứ…”

Giản Hi hoàn toàn không đồng ý với cách nói này của Thần Tự. Đây là lần đầu cô gặp bố mẹ anh, anh thì thấy không quan trọng nhưng cô thì không thể thế được. Cô tức giận nhìn anh.

Thần Tự cảm nhận được ánh mắt không hài lòng bèn quay đầu nhìn sang, thấy Giản Hi tức giận đến phồng má, cô giật lấy túi đồ ăn trong tay anh nhét vào miệng mình, anh vội vàng dịu dàng dỗ dành.

“Được rồi, được rồi…Sáng mai anh sẽ cùng em đi mua đồ.”

Anh “chụt” một cái lên má cô, rồi cảm thấy chưa đủ, nắm lấy cằm cô quay về phía mình, cắn nhẹ đôi môi hồng hồng của cô rồi mới buông ra.

Thần Tự tạm hủy hết lịch hẹn với khách cuối tuần. Sáng sớm hôm sau, anh cùng Giản Hi đến trung tâm mua sắm, dạo từng tầng từng tầng một. Giản Hi hứng khởi kéo anh chạy khắp nơi.

“Cây bút này đẹp còn viết tốt nữa!”

Giản Hi nghe Thần Tự nói mẹ anh rất thích viết, đặc biệt là chữ viết bằng bút máy rất đẹp. Cô nhìn thấy một cây bút máy ở tầng hai của trung tâm thương mại, cảm giác lúc cầm rất tốt, vỏ ngoài khắc một bông hoa giản dị.

Bố Thần Tự thích uống trà, cô lại kéo anh đến cửa hàng trà mua loại trà mà ông thích, còn mua nhiều loại đồ ăn và thực phẩm bổ sung, hoa quả cũng mua rất nhiều.

Hai người mua đồ xong đi đến bãi đỗ xe, tay xách đầy túi lớn túi nhỏ. Giản Hi cầm hai túi lớn, vừa bước đi đã suýt ngã, đành phải cười gượng đưa túi cho Thần Tự, ngoan ngoãn chỉ xách một túi nhỏ.

“Chào cô chú…”

Thần Tự lái xe rất tập trung, Giản Hi ngồi bên cạnh lẩm bẩm nghĩ cách chào hỏi bố mẹ anh, trong đầu lướt qua vô số lần nhưng cô vẫn không ngừng lẩm bẩm, tim đập thình thịch không ngừng.

“Đừng lo, họ rất thích em.”

Anh nhìn ra được, lần trước mẹ đến thực sự rất thích Giản Hi, anh cũng chắc chắn rằng bố sẽ thích cô con dâu này.

Dẫu sao bố anh chỉ không thích mỗi anh mà thôi.

Có nhiều lý do khiến mối quan hệ giữa anh và bố trở nên tồi tệ, anh đã chán nản không muốn sửa chữa mối quan hệ này. Anh từng cố gắng giao tiếp với họ, cũng nỗ lực làm việc tại bệnh viện mà bố sắp xếp, nhưng mỗi lần mở miệng chỉ toàn nói về những điều không tốt về anh.

Điều đó khiến Thần Tự cảm thấy ngột ngạt và cũng là lý do anh phải dọn ra ngoài sống một mình.

Tuy nhiên anh vẫn hy vọng bố mẹ công nhận Giản Hi vì anh không muốn cô buồn.

“Đến rồi.”

Nhìn ra ngoài xe, đây là một khu chung cư nằm ngay cạnh trường đại học Giang, lúc đi học cô từng đến đây làm gia sư.

“Bố mẹ anh ở nhà của trường cấp, ở tầng năm.”

Là giáo sư, đương nhiên trường có một số hỗ trợ, khu này có khá nhiều giáo viên của trường sống, thì ra Thần Tự từng sống ở đây.

“Cây này lớn tuổi rồi, hồi anh đi học đã có.”

Cô biết cây này, mỗi khi xuân đến cây sẽ nở hoa trắng hồng, hồi học đại học cô từng đến đây ngắm hoa.

Đột nhiên có một cảm giác rất đặc biệt, thì ra hai người từng đứng dưới cùng một gốc cây vào những thời điểm khác nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK