• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau hai chữ đó, WeChat không còn động tĩnh gì nữa, mãi cho đến khi Giản Hi ăn xong bữa tối và dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ cũng vẫn chưa nhận được hồi âm. Điện thoại để sạc trong phòng khách, cô lấy quần áo đi tắm. Sau khi tắm xong, mọi thứ đã gọn gàng, cô trở lại phòng khách và ngồi xuống sofa bật TV lên.

Giản Hi sống một mình, mặc dù không thích xem TV nhưng mỗi tối về nhà cô đều bật lên vì không thích sự yên tĩnh quá mức trong nhà.

Cầm điện thoại lên, cô vào trang cá nhân WeChat của Thần Tự, không thấy có bài viết gì về cuộc sống hàng ngày, chỉ toàn là về công việc xăm hình giống như tài khoản của Lý Yên, chỉ là không nhiều bằng thôi.

Giản Hi lướt một lúc lâu, đừng nói là ảnh chụp chính diện, ngay cả ảnh chụp lưng của anh cũng không có. Cô vẫn tiếp tục cố gắng tìm kiếm hình ảnh của anh trong trang cá nhân, thì bất ngờ màn hình hiện lên một tin nhắn. Là tin nhắn từ anh, cũng chỉ có hai chữ đơn giản — “Xin chào”.

Cô vội vàng nhấn vào để vào giao diện trò chuyện của hai người nhưng chỉ chăm chăm nhìn vào hai chữ đó, ngón tay lơ lửng trên màn hình, không biết nên nói gì.

“Em tên là Giản Hi, anh tên gì?”

Trong đầu nhảy ra cả ngàn câu nói, cuối cùng chỉ hỏi tên.

Thần Tự đã về nhà, ngả người trên sofa nhìn tin nhắn nhảy ra trên màn hình, tự hỏi sao lại đột nhiên giới thiệu bản thân? Mặc dù thắc mắc, anh vẫn lịch sự trả lời tên mình.

“Thần Tự.”

“Xin hỏi bạn cần xăm hình phải không?”

Ngay sau đó anh hỏi câu hỏi mang tính chuyên môn. Nếu đối phương không muốn xăm hình hoặc hỏi về vấn đề liên quan thì anh sẽ xóa bạn.

“Không phải…”

“Vậy có vấn đề gì cần hỏi sao?”

“… Cũng không phải…”

“Xin lỗi, tôi không tùy tiện thêm bạn trên WeChat. Tôi sẽ xóa bạn.”

Không đợi Giản Hi hồi âm, anh đã xóa cô khỏi danh sách bạn bè. Đối với mọi người, anh đều như vậy, trừ khách hàng thì sẽ xóa.

Giản Hi nhìn tin nhắn của Thần Tự, không hiểu ý của anh là gì, có phải đã xóa cô không? Ngón tay cô nắm chặt điện thoại, những câu vừa gõ ra ngập ngừng một giây rồi xóa đi, cứ như thế nhiều lần, cuối cùng vẫn gửi câu mà cô muốn nói.

“Có thể làm quen không?”

Cảm giác hân hoan mong đợi ban đầu bị dội cho một gáo nước lạnh khi thấy dấu chấm than đỏ phía dưới màn hình, cô rũ người xuống sofa, mặt úp vào gối.

Cô muốn khóc, lòng tràn đầy cảm giác tủi thân khó hiểu.

Giản Hi như bị đả kích mạnh, nằm trên sofa bất động, không có chút động tĩnh nào, trong khi đó Thần Tự không hề cảm thấy có gì khác thường, chuyện này anh đã quen rồi.

Cô nằm đó gần một tiếng, khi ngẩng mặt lên mắt đã đỏ hoe, cảm xúc buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt, ai cũng có thể thấy cô đang đau lòng.

Đôi mắt vô hồn, trống rỗng nhìn vào màn hình TV, môi mím lại, nước mắt gần như sắp rơi.

Ngồi thẳng dậy, không cam lòng, cô mở lại điện thoại, thử thêm bạn một lần nữa, và gửi tin nhắn xác nhận.

“Em là Giản Hi, hôm qua em cùng em trai đến tiệm anh xăm hình.”

“Có thể làm quen không!”

“Chấp nhận em đi! (biểu tượng khóc)”

“… Em thích anh…”



Trong chuyện tỏ tình này, Giản Hi lại có tinh thần kiên trì như khi Giản Nhạc giúp cô đòi WeChat từ chỗ Lý Yên, cô liên tục gửi tin nhắn xác nhận, mặc kệ anh có thấy hay không.

WeChat của Thần Tự không ngừng kêu, anh nhìn tin nhắn xác nhận của cô liên tục cập nhật, suýt nữa thì bật cười, nhưng lại thấy bất đắc dĩ nhiều hơn.

Lần đầu tiên Thần Tự gặp kiểu người như vậy, tỏ tình thẳng trong tin nhắn xác nhận.

Giản Hi? Hôm qua? Đi với em trai?

Anh nhớ lại một chút, dường như nhớ đến một chàng trai tên Giản Nhạc, lúc đó quả thực có một cô gái đi cùng, nhưng anh không nhớ rõ mặt cô.

Chỉ nhớ tiếng kêu la của chàng trai và sự yên tĩnh của cô gái trái ngược với cậu chàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK