• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thần Tự… Thần Tự?”

“…Ừ…?”

Đầu óc Thần Tự quay cuồng, khó chịu vô cùng. Lờ mờ nghe thấy có người gọi mình, anh cố gắng đáp lại, mở hé mắt, lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Giản Hi.

“…”

Anh ôm chặt cô không nói được lời nào, chỉ muốn ôm cô, cảm giác như thế sẽ dễ chịu hơn.

“Tại bố con cả…cứ đòi uống rượu…”

Chung Di đỡ Giản Trung Châu đang nghiêng ngả với vẻ ghét bỏ, không kìm được đánh một cái lên người ông, phát ra một tiếng “bốp” nặng nề.

Mỗi lần Giản Trung Châu say rượu đều ồn ào, Chung Di không thể đỡ nổi đành gọi Giản Nhạc đến giúp.

Còn Thần Tự thuộc dạng người rất im lặng khi say, nhưng anh quá nặng, toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên Giản Hi, cô cố gắng lắm mới dìu được anh đến xe.

“Mẹ và Giản Nhạc ngồi sau chăm sóc bố, để anh Thần ngồi ghế trước được rồi.”

Trên xe, Giản Trung Châu bị kẹp giữa vợ và con, hai người giữ chặt ông sợ ông làm chuyện gì đó điên rồ.

Đã lâu không lái xe, Giản Hi ngồi ghế lái, mỗi lần điều khiển đều rất cẩn thận, không dám đi nhanh, chầm chậm lái trên đường. Thần Tự nghiêng người ngủ trên ghế phụ.

Nhà ở quê nằm trong một khu chung cư cũ, xe chạy vào khu chung cư rồi dừng ngay dưới nhà. Mọi người đưa hai người say lên lầu trước rồi Giản Hi và Chung Di mới quay lại lấy đồ trong xe, để Giản Nhạc ở trên trông chừng Giản Trung Châu.

“Sao lại mua nhiều đồ thế?”

“Đều là Thần Tự bảo mua đấy… còn mua cả quần áo cho mẹ với bố nữa!”

Tuy miệng cô có vẻ trách móc nhưng thật ra trong lòng rất vui, tay cầm quần áo Thần Tự mua, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Trong nhà, Giản Trung Châu cuối cùng cũng yên lặng, có lẽ đã mệt, nằm ngủ ngay trên sofa.

“Mẹ, con với Thần Tự ngủ nhé… anh ấy say rồi, thế này tiện con chăm sóc hơn.”

Cô hơi chột dạ vì thực sự không phải vậy, chỉ là cô muốn có lý do để ngủ cùng Thần Tự.

“Được rồi~ ngủ sớm đi.”

Chung Di hiểu rõ nhưng không nói, mỉm cười gật đầu quay về phòng chăm sóc chồng.

“Phù…Thần Tự…”

Giản Hi lấy khăn ướt lau mặt cho Thần Tự, anh có vẻ nóng, lật người muốn cởi áo, mơ màng mở mắt nhìn thấy có người đứng bên giường.

Ánh đèn từ trần chiếu ngược vào người đó, anh không nhìn rõ, nhíu mắt mới nhận ra là Giản Hi.

Giọng Thần Tự khi say hoàn toàn khác, khàn khàn, lười biếng, thậm chí còn có chút nũng nịu.

“Thần Tự, anh có muốn uống nước không?”

Cô cúi gần, nói khẽ vào tai anh để anh nghe rõ.

“…Ừ…”

Anh khó nhọc nháy mắt, nâng tay ôm cổ cô kéo cô xuống.

Môi hai người chạm nhau, lưỡi anh ấm áp tiến vào miệng cô, có lẽ do say rượu nên nụ hôn này không mạnh mẽ mà rất dịu dàng.

Anh nhẹ nhàng liếm lưỡi cô, hấp thụ từng giọt nước bọt, hương rượu nồng nàn từ miệng anh cũng truyền sang cô.

Anh chủ động rụt lưỡi lại nhưng không buông cô ra, ôm chặt cô nhưng lại im lặng.

Giản Hi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, Thần Tự nhắm mắt, hơi thở đều đặn, có vẻ như đã ngủ.

Khuôn mặt anh đỏ hồng, môi cũng đỏ, hoàn toàn là dáng vẻ say rượu, nhưng trông rất đẹp.

Cô không kiềm được mà đưa tay vuốt ve môi anh, bóp nhẹ má đỏ hồng rồi nằm gọn trong lòng anh cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể anh.

Cẩn thận thoát khỏi vòng tay anh, nhanh chóng đi tắm rồi vội vàng chui lại vào lòng anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK