• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chú để con phụ cho ạ.”

Thần Tự bước vào bếp, không gian bên trong tuy không lớn nhưng rất sạch sẽ, có thể thấy được thường xuyên được dọn dẹp.

“Con là bạn trai của Giản Hi phải không…Ôi con vào đây làm gì, ra ngoài nghỉ ngơi đi!”

Lần đầu tiên khách đến nhà, Giản Trung Châu không tiện để người ta bận rộn này nọ, vội vã xua tay bảo anh ra ngoài.

“Ở ngoài dì và mọi người cũng đang bận, cứ để cháu giúp chú!”

Không để ông nói thêm gì, Thần Tự nhận lấy đĩa rau từ tay ông mang ra dưới vòi nước rửa sạch, làm việc rất chăm chỉ.

“…”

Nhìn những động tác thành thạo của anh, Giản Trung Châu hài lòng mỉm cười, quay người cầm lấy cái xẻng bắt đầu xào nấu.



Khi mọi việc đã tạm xong, quán cũng không còn khách vào ăn nữa, Giản Nhạc mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế thở dài một hơi, Giản Hi và Chung Di cũng dừng lại nghỉ ngơi một chút. Thần Tự từ bếp đi ra, tay bưng một tô đồ ăn.

Giản Trung Châu biết các con chưa ăn tối, khi quán không còn khách, ông không ngừng tay mà chuẩn bị mấy món cho bọn nhỏ.

Biết Giản Hi và Giản Nhạc từ nhỏ đã thích ăn cá chiên do mình làm, nhìn vào bể cá còn lại vài con cá nhỏ, ông liền vớt hết lên để chế biến.

“Đến đây! Đói chưa?”

Ông bưng món cuối cùng ra, tháo tạp dề vứt lên bàn, cùng ngồi xuống ăn.

“Bố, đây là Thần Tự.”

“Trời ơi, bố biết mà! Mẹ con về nói không biết bao nhiêu lần rồi.”

Giản Hi không thể chờ nổi mà giới thiệu bạn trai với bố, ông cười đùa trêu chọc Chung Di bên cạnh.

“Anh Thần nếm thử cá chiên của bố em đi, ngon lắm!”

Cô gắp một con cá chiên vàng ươm bỏ vào bát Thần Tự, hương thơm lan tỏa trong không khí.

“Ngon lắm, tay nghề của chú thật tuyệt!”

Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của cô, anh không tiếc lời khen ngợi tay nghề của Giản Trung Châu, thực sự rất ngon.

Giản Nhạc nhanh tay gắp một con cá khác, sợ lát nữa bị chị ăn hết, nhớ lại hồi nhỏ hai chị em thường tranh giành miếng cá cuối cùng.

“Tiểu Thần có uống rượu không?”

“Người ta còn phải lái xe mà! Uống rượu cái gì chứ!”

Giản Trung Châu cao hứng đặt đũa xuống, hỏi Thần Tự có uống rượu không. Chung Di bên cạnh liền vỗ nhẹ vào đầu ông, không đồng ý, trừng mắt nhìn chồng.

“Không sao đâu, Giản Hi cũng biết lái xe.”

“Nếu chú muốn uống thì cháu sẽ uống cùng chú!”

“Được!”

Giản Hi có bằng lái nhưng không hay lái xe, bình thường đều là Thần Tự chở cô đi khắp nơi.

Thần Tự nghĩ trên bàn ăn uống rượu là cách để gần gũi với người lớn, nhất là bố của bạn gái, anh rất sẵn lòng uống.

Giản Trung Châu chạy đi lấy rượu, Giản Hi lo lắng nhìn anh, dù sao cô cũng ít thấy anh uống rượu. Thần Tự mỉm cười ra hiệu yên tâm.

Ông mang một chai rượu ra, chai rượu này ông mua lâu rồi mà chưa mở, hôm nay mới có dịp thích hợp.

Giản Hi biết tửu lượng của bố, nhìn chai rượu cũng biết rất mạnh, khi mở nắp, mùi rượu nồng nặc tỏa ra.

“Bố…bố lấy rượu mạnh vậy…”

“Không sao đâu, tửu lượng của anh cũng khá tốt.”

Cô nhăn mặt nhìn bố, ông cười lớn, Thần Tự đặt tay lên vai cô, nghiêm túc nói tửu lượng mình tốt.

Nhưng kết quả cuối cùng là Thần Tự và Giản Trung Châu cùng nằm gục trên bàn không ngóc đầu dậy nổi.

Những người không uống rượu người thì dọn dẹp bàn, người giữ chặt Giản Trung Châu đang nói nhảm không ngừng. Giản Hi không yên tâm, đỡ đầu Thần Tự dựa lên vai mình.

Cô đưa tay sờ khuôn mặt đỏ bừng của anh, nhìn anh nhăn nhó khó chịu, không khỏi thấy buồn cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK