• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như đám sơn tặc này dàn trận như lúc nấy, tiến lui có trật tự thì có lẽ còn có thể sát thương được Vương Viễn, giờ đây đám sơn tặc này hò hét xông lên trực tiếp trở nên rối như canh hẹ.

Thực ra trong tình huống này số đông không chiếm được ưu thế lắm, trong tay đám sơn tặc đều cầm binh khí, có thể thật sự tấn công đến sát người Vương Viễn chỉ có khoảng bảy tám tên đó mà thôi.

Vương Viễn không biết võ học Trượng Pháp, nhưng lại có thần lực bẩm sinh, một cây thiền trượng nặng vô cùng vung lên như cối xay gió, tuy không theo quy tắc nào nhưng lực sát thương lại kinh người, đám sơn tặc nối đuôi nhau mà chết, đụng đến là chết. Hắn hoàn toàn không có đối thủ, một mình bao vây cả trăm tên sơn tặc.

Toàn bộ đám sơn tặc đều lao tới tấn công Vương Viễn, nên Diêu Thúc Khanh ở phía sau đương nhiên sẽ bị lộ ra.

Bôi Mạc Đình vòng qua đám sơn tặc đang vây đánh Vương Viễn, tung người nhảy đến trước mặt Diêu Thúc Khanh.

“Đi chết đi!”

Bôi Mạc Đình gầm lên một tiếng, giơ trường kiếm lên đâm vào Diêu Thúc Khanh như rắn khè lưỡi.

“Hừi”

Diêu Thúc Khanh thấy vậy hừ lạnh một tiếng, không né tránh mà đột ngột tiến lên trước một bước, đồng thời tay phải rút từ trong thắt lưng ra một thanh yêu đao, vung lên chém vào phần lưng của Bôi Mạc Đình.

Nhất Khiếu Phong Thanh!

Kiếm đi nhẹ nhàng, đao đi nặng trịch.

Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao uy lực tuyệt luân, chiêu Nhất Khiếu Phong Thanh này càng chú trọng uy thế.

Nội lực của Diêu Thúc Khanh thật sự không hề yếu, dưới sự thúc giục của nội lực, trên mình thanh đao được phủ một lớp đao khí, nếu bị đao này chém trúng, Bôi Mạc Đình chắc chắn sẽ bị chém làm hai.

Đối mặt với lưỡi đao mà Diêu Thúc Khanh chém tới, Bôi Mạc Đình không hề có ý thu kiếm né tránh, chỉ thấy đôi chân Bôi Mạc Đình đạp đất, cả người bay lên không trung bằng một tư thế kỳ dị, khéo léo lướt qua yêu đao của Diêu Thúc Khanh, chớp mắt đã xuất hiện ở sau lưng Diêu Thúc Khanh.

“Phập!”

Cùng lúc, trường kiếm trong tay Bôi Mạc Đình không hề ngừng lại sượt qua yết hầu của Diêu Thúc Khanh

Một tia máu lóe lên.

Thanh máu trên đầu Diêu Thúc Khanh đã rớt một vạch.

Diêu Thúc Khanh cũng là một kẻ ghê gớm, tấn công một đòn chưa trúng, hai tay bèn nắm chắc chuôi đao, lắc hông một cái rồi vung yêu đao chém vào sau gáy.

Bôi Mạc Đình.

Bôi Mạc Đình không hoảng hốt, y cúi người xuống lùi về sau một bước, trường kiếm đâm chếch lên trên.

“Phập!” Máu lại bắn tung tóe, Bôi Mạc Đình đâm trúng nách của Diêu Thúc Khanh.


Cánh tay Diêu Thúc Khanh run lên, trường đao trong tay sắp muốn rơi xuống.

Lúc này Bôi Mặc Đình lắc nhẹ cổ tay, trường kiếm hất lên trên đâm lên mắt của Diêu Thúc Khanh.

Diêu Thúc Khanh cũng chỉ là BOSS cấp hai mươi, mặc dù Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao tuy cũng khá, nhưng cuối cùng cũng chỉ là võ học Trung Cấp.

Cấp bậc của Bôi Mạc Đình không cao bằng Diêu Thúc Khanh, nhưng Tịch Tà Kiếm Pháp dưới sự gia tăng phần trăm cảnh giới của Thái Nhạc Kiếm, cảnh giới võ học cũng nhỉnh hơn ít nhiều.

Công pháp Tuyệt Học với công pháp Trung Cấp, cái nào cao cái nào thấp vừa nhìn là biết.

Thân pháp của Bôi Mạc Đình quỷ dị, kiếm pháp lại càng quỷ dị, bất kể Diêu 'Thúc Khanh né tránh tấn công thế nào, trường kiếm của Bôi Mạc Đình luôn có thể ở những góc độ kỳ quái hiếm thấy đâm trúng chỗ hiểm của Diêu Thúc Khanh.

Diêu Thúc Khanh thấy kiếm pháp của Bôi Mạc Đình hung hãn như vậy trong lòng kinh hãi. Sau vài giao đấu, cuối cùng Diêu Thúc Khanh ý thức được bản thân không phải là đối thủ của Bôi Mạc Đình, thế là gã vội nói: “Thiếu hiệp dừng tay!"

“222”

Bôi Mạc Đình bình thường có hơi xấu xa, nhưng bản chất vẫn là kẻ thật thà, nghe thấy Diêu Thúc Khanh kêu lên, Bôi Mạc Đình vội ngừng tấn công: “Ngươi muốn thế nào...”

“Tôn đại ca! Cứu mạng!”

Bôi Mạc Đình còn chưa nói hết câu, Diêu Thúc Khanh quay người chạy về sau núi.


“Vèo vèo vèo vèo!”

Thế nhưng Diêu Thúc Khanh mới chạy được mấy bước thì vài mũi tên rơi ngay trước mặt chặn đứng đường lui của gã.

“Bôi Cung Xà Ảnh!”

Đúng lúc này, Nhất Mộng Như Thị vung hai tay, hai bóng rắn lần lượt đánh vào. chân và người của Diêu Thúc Khanh, khiến tốc độ của gã lập tức chậm lại.

Thực lực của Diêu Thúc Khanh rất bình thường, sức chiến đấu tám mươi phần trăm đến từ Kim Đao Đại Trân do tiểu đệ cấp dưới hợp thành.

Lúc này, Kim Đao Đại Trận đã bị Vương Viễn - một cây gậy ngoáy phân ngoáy. cho trời đất quay cuồng. Không còn tiểu đệ, Diêu Thúc Khanh hoàn toàn không phải là đối thủ của Bôi Mạc Đình, huống chỉ lúc này Độc Cô Tiểu Linh và Nhất Mộng Như Thị cũng gia nhập vào chiến đội.

“Dám lừa taI

Bôi Mạc Đình bị mấy người nào đó lừa đến ám ảnh, hành vi lừa gạt của Diêu 'Thúc Khanh khiến y càng tức giận thêm, y lập tức xông lên phía trước, trường kiếm ngắm trúng mắt cá chân của Diêu Thúc Khanh đâm hai phát, một chiêu “Phẫn Cân Thực Cốt” đánh cho Diêu Thúc Khanh rơi vào trạng thái tàn phế, khiến gã không thể cử động nổi.

Ba người cùng lên, một người khống chế hai người sát thương, kiếm ảnh bay như lá rơi, liên hoàn như sao băng.

Diêu Thúc Khanh hoàn toàn không có cơ hội giấy giụa đã bị ba người Bôi Mạc Đình đè xuống đất đánh chết.

Là đầu mục của Hắc Phong trại, Diêu Thúc Khanh vừa chết, các tiểu đệ cấp dưới đột ngột mất đi khí thế ban nấy.

Lúc trước bọn chúng còn nhào đến Vương Viễn một cách hung hãn không sợ chết, thế mà lúc này hai chân lại run rẩy, hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu.

“Dám lừa ta!

Bôi Mạc Đình bị mấy người nào đó lừa đến ám ảnh, hành vi lừa gạt của Diêu 'Thúc Khanh khiến y càng tức giận thêm, y lập tức xông lên phía trước, trường kiếm ngắm trúng mắt cá chân của Diêu Thúc Khanh đâm hai phát, một chiêu “Phẫn Cân Thực Cốt” đánh cho Diêu Thúc Khanh rơi vào trạng thái tàn phế, khiến gã không thể cử động nổi.

Ba người cùng lên, một người khống chế hai người sát thương, kiếm ảnh bay như lá rơi, liên hoàn như sao băng.

Diêu Thúc Khanh hoàn toàn không có cơ hội giấy giụa đã bị ba người Bôi Mạc Đình đè xuống đất đánh chết.

Là đầu mục của Hắc Phong trại, Diêu Thúc Khanh vừa chết, các tiểu đệ cấp dưới đột ngột mất đi khí thế ban nấy.

Đại hòa thượng Trấn Tam Sơn còn rơi ra một quyển công pháp Trung Cấp và một cây thiền trượng, nhưng Diêu Thúc Khanh ngay cả lông cũng chẳng rơi ra nổi một cọng, chỉ rớt đúng cái đầu máu chảy dầm đìa.

Đương nhiên thứ này sẽ giao lại cho Vương Viễn xử lý...

Nhìn cơ thể không đầu của Diêu Thúc Khanh trên đất, mấy người Một Đám Ô Hợp phải gọi là khinh bỉ.

Dây xâu tiền Đinh Lão Tiên thì lại nhổ nước bọt rồi nói: "Tên khốn này khó đối phó như vậy, không ngờ lại là một tên vắt cổ chảy ra nước! Vô cùng keo kiệt!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK