• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy danh vọng của Diêu Thúc Khanh vẫn chưa đến cấp bậc Tứ Phương Quần Hiệp, nhưng tên tuổi của toàn bộ Hắc Phong trại có thể so với hiệp khách trên giang hồ. Trên cơ bản, tiêu diệt Hắc Phong trại chẳng khác nào diệt một bang phái nhỏ hạng ba. Loại chuyện lớn này lẽ ra nên thông cáo giang hồ một chút mới đúng, nhưng hệ thống thậm chí còn chẳng thèm đánh một quả rắm nào, chuyện này khiến người khó mà lý giải được.

"Hiện tại xem ra chỉ có một loại khả năng!"

Vương Viễn nghĩ ngợi rồi bảo: “Có phải còn có sơn tặc sống sót trên núi Hắc Phong này hay không?"

Thanh trừng Hắc Phong trại, chữ "thanh" này có ý nghĩ rất rõ ràng, hiển nhiên là muốn đuổi cùng giết tận Hắc Phong trại, không giữ lại một người sống.

Trên núi có nhiều sơn tặc như vậ như có một người khá là may mắn còn một hơi thở, thì có thể giữ lại một cơ hội sống cho Hắc Phong trại.

"Chắc chắn không thểt"

Đinh Lão Tiên vỗ ngực thề thốt: "Ta đã sờ qua mỗi một thi thể rồi, chắc chắn không còn một người nào sống sót."

Đối với một người chơi nhặt xác chuyên nghiệp mà nói, thì Đinh Lão Tiên vẫn rất tự tin về điểm này.

"Người sống?"

Lúc này, Bôi Mạc Đình dường như nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên chỉ về phía sau núi và nói: "Vừa rồi khi Diêu Thúc Khanh chạy trốn ra sau núi, hình như trong miệng gọi cái gì mà Tôn đại ca cứu ta với."

"Tôn đại ca? Chẳng lẽ là Tôn Ngộ Không?" "Cũng có thể là thầy Lục Mỹ Nhi Hầu..."

Đám người Một Đám Ô Hợp kia không đứng đắn tí nào cả, vừa nói một lúc liền chuyển sang chuyện vớ vẩn.

Song nói chuyện thì nói chuyện, mọi người cũng không nhàn rỗi, bắt đầu lục soát dựa theo phương hướng Bôi Mạc Đình vừa chỉ, ở bên trái đại sảnh, trong bụi cỏ dại quả nhiên tìm được một đường mòn thông ra phía sau núi. Đám người Vương Viễn men theo đường mòn, đi tới sau núi.

Khi thấy cảnh tượng sau núi, tất cả đều đồng loạt ngẩn người ra một chút.

Đám người Hắc Phong trại kia thật đúng là thỏ khôn có ba hang, năm người nằm ở trong bụi cỏ nhìn xuống, chỉ thấy sau núi là một đình viện to gấp mấy lần đại sảnh, càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là số lượng sơn tặc sau núi còn nhiều hơn tổng số sơn tặc mà đám người Vương Viễn đã giết. Hơn nữa những sơn tặc này cũng không đánh bạc uống rượu giống những sơn tặc dưới núi mà tuần tra tới tới lui lui xung quanh, tinh khí thần đều mạnh hơn rất nhiều so với những tên sơn tặc trước đó.

Trước cửa của đình viện, một hán tử đang nằm ở trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

'Tướng mạo của hán tử kia cực kỳ quái dị, cái đầu lớn hơn so với bình thường, hơn nữa chỉ toàn một màu đỏ, từng sợi tóc dựng đứng, nhìn qua cực kì rợn người, xem ra tên này chính là Tôn đại ca trong miệng Diêu Thúc Khanh.


"Người này dáng dấp xấu như vậy, thực lực khẳng định cũng rất kém."

Nhất Mộng Như Thị rút ra một kết luận không biết lấy cơ sở từ đâu, vừa lẩm bẩm vừa móc ngân châm, giơ tay lên ngắm, ý định phóng ngân châm giết gã kia.

"Không nên manh động!"

Vương Viễn ở bên cạnh thấy vậy đột nhiên duỗi bàn tay, cầm lấy cái ót của Nhất Mộng Như Thị, dí mặt của cô ta xuống đất.

"Phì phì phì! Bà đây liều mạng với ngươi!"

Nhất Mộng Như Thị vùng vẫy ngẩng mặt lên, nhổ cỏ dại trong miệng ra, tức giận lao đến đánh Vương Viễn.

"Đừng nghịch đừng nghịch!"

Vương Viễn hất tay, kéo Nhất Mộng Như Thị đang muốn giết người qua một bên, nói: "Ngươi muốn chết à? Thấy phía dưới có nhiều sơn tặc như vậy ngươi còn dám tùy tiện động thủ, Kim Đao Đại Trận của bọn chúng không phải để nhìn cho đẹp đâu!"

Tính khí của Nhất Mộng Như Thị có chút nóng nảy, nhưng cô ta cũng không phải loại người không hiểu chuyện, nghe Vương Viễn giải thích như vậy, lửa giận ngay lập tức tiêu tan mất hơn nửa.

Kim Đao Đại Trận lợi hại tới mức nào những người ở đây đều đã chứng kiến, nếu không có Vương Viễn thì lúc nấy ở đại sảnh Hắc Phong trại mọi người đều đã chết dưới đao của những tên sơn tặc kia rồi!

Bây giờ những tên sơn tặc sau núi này hiển nhiên hung hãn hơn rất nhiều so với những tên ở ngoài, hơn nữa số lượng còn nhiều, nếu tất cả bọn chúng cùng bày trận, đầy trời là đại đao thì trừ Vương Viễn ra, những người còn lại có lẽ đều phải nằm lại ở chỗ này.

"Tiểu Mộng đừng trẻ con nữa!"

Lúc này Độc Cô Tiểu Linh ở bên cạnh cũng khuyên nhủ: "Nếu lúc nãy lão Ngưu không ngăn cản ngươi thì hiện tại chúng ta đã bị băm thành nhân bánh sủi cảo rồi!"

"Ha hai"

Vương Viễn quay đầu nhìn hai cô nương, cười thô bỉ: "Ba bọn ta có thể bị băm thành sủi cảo, còn các ngươi thì... Khặc khặc, trong trò chơi này đến cả BOSS cũng là NPC có trí thông minh, bọn chúng có thể làm những gì không ai đảm bảo. được đâu!"

"Ha hai" "Ha hai"

Nghe vậy, Đinh Lão Tiên cùng Bôi Mạc Đình liếc mắt nhìn nhau, cùng phát ra tiếng cười thô bỉ.

Thấy đám người Vương Viễn cười bỉ ổi như vậy, Nhất Mộng Như Thị nhìn tên sơn tặc xấu xí trong đình viện một cái, ngay lập tức bị doạ đến tái mặt.

Các cô gái thẳng tính hầu như rất đơn thuần, Nhất Mộng Như Thị hoàn toàn không biết Vương Viễn đang hù dọa mình, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết công ty phát hanh trò chơi khẳng định không dám làm ẩu như vậy.

Bị Vương Viễn vừa dỗ vừa hù doạ, chút lửa giận còn lại của Nhất Mộng Như Thị cũng tan thành mây khói, cô ta hoảng sợ hỏi Vương Viễn: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Đúng vậy đúng vậy..."

Những người khác cũng rối rít giơ ngón giữa với Vương Viễn, lời này của hắn chả khác gì không nói cả, quả thực là vô dụng.

"Dẫn bọn chúng ra ngoài, dùng kế điệu hổ ly sơn, các ngươi có hiểu không?” Vương Viễn khinh bỉ lại đám người.

"Dẫn? Ngươi nói dễ dàng vậy!" Độc Cô Tiểu Linh liếc đám sơn tặc đông đảo dưới chân núi, nói: "Nếu dưới núi chỉ có mấy chục sơn tặc thì chúng ta còn có thể thử, nhưng nhiều sơn tặc như vậy thì dẫn kiểu gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK