"Ta xem ai dám! !"
Mộ Dung Song vừa dứt lời, thì Vương Viễn chợt quát một tiếng rồi lùi lại một bước, chân phải vẽ ra một đường trên đất, rồi giẫm mạnh một cái.
"Ầm!"
Mặt đất trực tiếp bị một cước của Vương Viễn giẫm thành một dấu chân thật sâu.
Vương Viễn đặt nắm tay trái ra trước ngực, đôi mắt trừng đám người Hồng Hoa hội trước mặt, nói một cách sát khí đằng đằng: "Người vượt vạch kẻ này, chết!"
Mộ Dung Song dám tới đây bao vây Độc Cô Tiểu Linh, đương nhiên cũng đã làm công tác chuẩn bị ở đểm phục sinh dưới núi, chỉ cần Độc Cô Tiểu Linh vừa chết, chắc chắn sẽ bị người chặn ở điểm phục sinh.
Dựa vào thói quen của loại bang hội lớn như Hồng Hoa hội, thì Độc Cô Tiểu Linh có tám mươi phần trăm sẽ bị giết chết ở thôn tân thủ. Nếu Vương Viễn đã nhúng tay vài chuyện này, thì đương nhiên lúc này sẽ không để người của Hồng Hoa hội làm được mục đích.
Tuy Dư Thương Hải không phải là người tốt lành gì, nhưng lại tương đối thành thạo thủ đoạn của phái Thanh Thành.
"Hừm..."
Vốn dĩ việc Vương Viễn cướp binh khí của người ta đã khiến người chơi Hồng Hoa hội sợ hãi trong lòng. Lúc này, nhìn đến đường kẻ trước mặt, và cái hố to mà Vương Viễn giẫm một phát để tạo ra kia, người chơi Hồng Hoa hội lập tức đưa mắt nhìn nhau, không ai dám tiến lên một bước.
Mọi người tới đây để trò chơi, chứ không phải tới để liều mạng, bắt Độc Cô Tiểu Linh cũng chẳng có một chút lợi ích gì với người chơi, nhưng nếu tiến thêm một bước, thì sẽ có khả năng rớt kinh nghiệm và trang bị, mấy tên quỷ xui xẻo ở phái Hoa Sơn vừa rồi kia chính là ví dụ.
Tiến hay lùi, mọi người đều không phải là kẻ ngu, hiển nhiên biết nên chọn thế nào.
Dù sao cũng là lãnh đạo của bang hội lớn, thấy thuộc hạ đều do dự không dám tiến lên, Mộ Dung Phong cũng biết bọn họ đang nghĩ gì, vì thế cô ta lập tức nói: "Phần thưởng giết chết Độc Cô Tiểu Linh là một quyển công pháp trung cấp, trợ cấp cho người bị giết một vàng."
Vừa nói một câu như vậy, cảm giác lập tức khác hẳn.
Có trọng thưởng tất có người dũng cảm.
Một quyển công pháp trung cấp đáng giá bao nhiên tiền cũng không cần phải nói nhiều nữa, và tiền trợ cấp một vàng này có sức hấp dẫn không hề nhỏ đối với người chơi Hồng Hoa hội.
Dựa trên tỷ giá hối đoái hiện tại, thì một vàng bằng năm trăm nhân dân tệ, bằng tiền lương của một người bình thường đi làm gần hai ngày.
Bây người cấp bậc và tu vi của người chơi không cao, tổn thất trong trò chơi cũng không lớn, chết một lần có thể cầm được một vàng, vụ mua bán này chắc chắn có lời.
Người chơi Hồng Hoa Hội vốn còn do dự không dám tiến lên, lập tức giơ vũ khí trong tay rồi xông về phía mấy người Vương Viễn. Cùng lúc đó, người chơi đường xa ở hàng sau của Hồng Hoa hội, cũng ào ào ném mũi tên và ám khí tới.
"Ha ha!"
Đối mặt với mũi tên và ám khí bay tới, Vương Viễn không tránh cũng chẳng đỡ, mặc kệ những thứ này rơi lên người mình.
"Keng keng keng...."
Mũi tên và ám khí rơi xuống.
Trên đầu Vương Viễn bay lên một chuỗi "- 1".
"Phổ Độ Chúng Sinh."
Đúng lúc này, người chơi Thiếu Lâm ở hàng đầu tiên đã xông tới trước người Vương Viễn, giơ trường côn đập về phía hắn.
Vương Viễn không hoang mang một chút nào, chân phải giẫm về phía trước, rồi di chuyển cơ thể lên trước nửa bước, đồng thời tay trái to cỡ một cái quạt hương bồ đẩy một trải từ phải sang trái.
"Cạch cạch cạch!"
Không đợi trường côn rơi xuống, hai tay Vương Viễn đã nắm chặt trường côn của ba đệ tử Thiếu Lâm trong tay.
"Gãy cho ta!"
Ngay sau đó, Vương Viễn cầm một đoạn trường côn bằng một tay, dồn nội lực vào bàn tay phải, rồi vỗ một chưởng Thị Tỉnh Vô Lại vào giữa trường côn.
Ba cây trường côn tự gãy theo tiếng trong không trung.
"Đậu má!"