Không thể không nói, năng lực phản trinh sát của Vương Viễn vẫn rất mạnh.
Mới vừa rồi, năm người bọn họ tạo ra động tĩnh lớn như vậy trên núi Hắc Phong, theo bình thường thì dưới chân núi phải rất náo nhiệt mới đúng. Nhưng bây giờ, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, hiển nhiên là có người đã cố ý dọn sạch chỗ này.
"Ha ha ha! Độc Cô Tiểu Linh! Lần này ngươi chạy không thoát đâu."
Đúng lúc này, một giọng nói the thé vang lên bên tai mọi người. Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái mặc váy dài màu vàng nhạt đi ra từ phía sau tảng đá lớn trước mặt.
Cô gái kia có dáng người cao gầy, vẻ ngoài cũng cực kỳ xinh đẹp, lúc này đang mang vẻ mặt khiêu khích nhìn Độc Cô Tiểu Linh phía sau Vương Viễn.
Ở phía sau cô gái kia có mười mấy người chơi, trang bị trên thân những người này đều tản ra vầng sáng nhàn nhạt, hiển nhiên chất lượng không tệ, xem ra đều là cao thủ.
Bên tay trái cô gái đó có một người chơi Cái Bang, vẻ mặt đầy oán khí hung dữ nhìn chằm chằm Vương Viễn.
"Khà khà!"
Vương Viễn liếc nhìn người chơi Cái Bang kia một chút rồi đột nhiên cười ra tiếng. Con hàng này Vương Viễn biết, đây không phải là Cao Lão Đại hôm qua bị hắn quăng bàn sao, không thể tin được tên này còn rất có tiền, đã trả nợ xong hết rồi.
Trong lúc nói chuyện, Mộ Dung Song đã đưa mắt ra hiệu trái phải, người chơi phía sau nhanh chóng vây chặt mấy người Vương Viễn.
"Đây là ai thế?"
Nhìn đám người đối diện, Bôi Mạc Đình nhỏ giọng hỏi Độc Cô Tiểu Linh.
"Mộ Dung Song!" Độc Cô Tiểu Linh thản nhiên nói.
"Mộ Dung Song của Hồng Hoa hội kia sao?"
Độc Cô Tiểu Linh vừa dứt lời, Bôi Mạc Đình đã mang vẻ mặt kinh ngạc hỏi lại.
Đinh Lão Tiên cũng kinh ngạc hỏi: "Sao cô lại chọc tới cô ta?"
Hồng Hoa hội là bang hội lớn nổi danh, đương nhiên Bôi Mạc Đình không thể không biết. Mộ Dung Song là phó bang chủ của Hồng Hoa hội đương nhiên cũng là thanh danh hiển hách.
Hồng Hoa hội người ta là bang hội lớn hơn một ngàn người, còn Độc Cô Tiểu Linh chỉ là tộc trưởng một gia tộc nhỏ bốn người. Một phó bang của bang hội lớn với một tiểu tộc trưởng, quan hệ giữa hai người này vốn cực kỳ xa, sao có thể liên quan tới nhau.
Có thể khiến cho phó bang chủ Hồng Hoa hội đuổi đánh tới, chẳng lẽ là cướp đàn ông của người ta?
Không thể nào, Độc Cô Tiểu Linh còn không đẹp bằng người ta, ngoại trừ chạy trốn nhanh thì cái gì cũng không có, sao có thể so với dáng vẻ ngực lớn chân dài này chứ?
"Ta cũng không rõ!"
Độc Cô Tiểu Linh trợn mắt coi thường nói: "Hôm trước ta đi dạo trong Thiếu Lâm tự, thấy Tàng Kinh Các không có người trông coi nên tùy tiện đi vào cầm một quyển sách, sau đó người Hồng Hoa hội liền truy sát ta."
"Sách đâu?" Vương Viễn hỏi.
"Cho ngươi rồi đó..."
Độc Cô Tiểu Linh giang tay nhún vai: "Vô duyên vô cớ truy sát ta, ta mới không đưa cho bọn họ."
"Cái gì? ?? Cái thứ đó mà còn muốn đoạt sao?"
Nghe Độc Cô Tiểu Linh nói vậy, Vương Viễn đen mặt.
Nội dung trong quyển sách kia của Độc Cô Tiểu Linh thì Vương Viễn cũng đã xem qua, cái thứ không thể miêu tả rõ ràng kia cũng đáng để cho cô gái này dẫn người từ xa chạy tới nơi này để đoạt sao? Cô gái này khẩu vị đủ nặng đấy.
Sau khi vây lấy mấy người Vương Viễn, Mộ Dung Song đi lên trước, hung hăng nói: "Độc Cô Tiểu Linh, mau giao quyển sách kia ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Tuy rằng Vương Viễn và Độc Cô Tiểu Linh không thân quen, nhưng dù gì hai người cũng từng là đồng đội ăn cắp, huống chi quyển sách kia hiện giờ còn đang nằm trong tay Vương Viễn, đương nhiên không có chuyện Vương Viễn đứng yên nhìn.
"A Di Đà Phật!"
Vương Viễn tụng một tiếng phật hiệu, cười tủm tỉm nói: "Vị cô nương đây, ta thấy bộ dạng cô nương xinh đẹp như vậy, có chuyện gì không thể từ từ nói? Không nên đánh đánh giết giết, ta cảm thấy việc này từ đầu tới giờ vốn chỉ là hiểu lầm..."
"Thúi lắm!"
Vương Viễn mới nói được phân nửa câu, Mộ Dung Song trực tiếp ngắt lời một cách thô bạo: "Ngươi là ai, xứng nói chuyện với ta sao?"
"? ??"
Nghe thấy Mộ Dung Song nói vậy... ánh mắt Vương Viễn không khỏi nheo lại.
Cái gọi là vươn tay không đánh người mặt cười, Mộ Dung Song này rất xinh đẹp, nhưng nói chuyện lại không hề dễ thương chút nào.
Tuy rằng Vương Viễn có hành vi quái đản, nhưng không phải là một người không nói lý.
Hồng Hoa hội người đông thế mạnh, mấy tên tép riu bọn họ chắc chắn không đấu lại, nếu là hiểu lầm đương nhiên Vương Viễn muốn giải thích mọi việc rõ ràng. Nhưng xem thái độ của Mộ Dung Song, thì e là chuyện này không thể giải thích suông được.
"Hắn chính là Ngưu Đại Xuân!" Lúc này, Cao Lão Đại bên cạnh Mộ Dung Song thầm chỉ về phía Vương Viễn nói: "Đó chính là người mà Hồng Hoa hội chúng ta phát ra lệnh truy sát giang hồ."
"Vậy sao?"
Mộ Dung Song nghe vậy lập tức vui vẻ.
Thật sự là đi mòn gót giày chẳng tìm thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công, vốn chỉ muốn túm Độc Cô Tiểu Linh, không thể ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
"Ta hỏi ngươi một lần nữa, rốt cuộc có giao ra hay không?" Mộ Dung Song chỉ vào mấy người Vương Viễn nói: "Có tin là ngay cả bạn bè ngươi ta cũng giết hay không?"
"Muốn đánh thì đánh, muốn giết cứ giết, sao ngươi nói nhảm nhiều thế!"
Lời Mộ Dung Song còn chưa dứt, thì đã nghe sau lưng Vương Viễn vang lên tiếng quát giận dữ, sau đó một bóng xà ảnh màu xanh lập tức bay ra lao thẳng về phía Mộ Dung Song
Nhất Mộng Như Thị quả nhiên là người tính tình nóng nảy, lười nói nhảm với Mộ Dung Song, trực tiếp ra tay trước.
Thấy ám khí bay tới, tay phải Mộ Dung Song vung lên, một cái chiết phiến mở ra trên tay sau đó phất một cái, chiết phiến vẽ ra một đường cong trong hư không.
"Keng!"
Một tiếng vang nhỏ, ám khí của Nhất Mộng Như Thị bắn lên chiết phiến của Mộ Dung Song.
Nhưng vào lúc này, chuyện kỳ dị đã xảy ra.