Thanh âm nhẹ nhàng, nghe vào trong tai Nhâm Thiên Tường lại giống như là từ trên thiên đường truyền đến. Hắn ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Văn Dục vẫn trắng bệch như trước. Hắn cố gắng kiềm chế trái tim đang vô cùng hoảng loạn, lẳng lặng nhìn Văn Dục.
-“…Thiên Tường…” Đôi môi tái nhợt của Văn Dục khẽ mấp máy.
Kinh hỉ…cái loại cảm giác tưởng tim sắp muốn nhảy ra ngoài này…cái loại cảm giác tưởng như cả thế giới đang lặng xuống này…Nhâm Thiên Tường mở to mắt, hai bàn tay ôm lấy Văn Dục bắt đầu đổ mồ hôi. Hắn khẽ gọi một tiếng: “Dục nhi…Dục nhi…”
-“Thiên Tường…”
Nhâm Thiên Tường thề là hắn thật sự không nhìn lầm. Môi Văn Dục đang mấp máy. Thanh âm gần như nghe không rõ kia thật sự là từ trong miệng Văn Dục truyền ra.
-“Dục nhi! Dục nhi!! Dục nhi!!!” Nhâm Thiên Tường vui sướng hô, hôn đôi môi tái nhợt của Văn Dục, cả người ôm lấy thân thể suy yếu của Văn Dục. Dục nhi của hắn không chết…Dục nhi của hắn hảo hảo tốt…Tiểu Ngư Nhi của hắn…vẫn ở đây…
Nhâm Thiên Tường nhịn không được khóc. Hắn liều gắng kìm nén tâm tình kích động, thân mình run rẩy dính sát vào Văn Dục. Tiểu Ngư Nhi của ta vẫn còn đây…còn đây…Hắn thật sự chỉ đang ngủ…hiện tại đã tỉnh lại…
-“Dục nhi không chết, hắn tỉnh lại rồi a!” Nhâm Thiên Tường kinh hỉ vô cùng, túm lấy quần áo Lạc Kì Hoằng kêu “Ngươi xem a, Dục nhi thật sự tỉnh lại…”
-“Thiên Tường…” Lạc Kì Hoằng đột nhiên bắt được tay Thiên Tường, mới phát hiện nó lạnh cỡ nào. Hắn cúi đầu nói “Dục nhi chỉ là hôn mê mà thôi, vừa mới phẫu thuật xong, thuốc mê còn chưa hết tác dụng…”
-“…Ngươi…” Nhâm Thiên Tường nắm chặt tay, sắc mặt nhất thời tái xanh. Hắn hung hăng huy một quyền “Con mẹ nó, loại sự tình này cũng có thể nói giỡn được!”
Ôm mặt bị đánh xưng tím, Lạc Kì Hoằng cũng phát hỏa, đồng thời cũng huy một quyền, gào thét: “Con mẹ nó! Lúc ngươi ôm lấy hắn không nghe được tim hắn đập a!”
-“…Khi đó…bầu trời đều muốn sụp xuống, ngươi bảo ta làm thế nào nghe được…” Nhâm Thiên Tường gắt gao nắm lấy nắm tay của Lạc Kì Hoằng. Trên khuôn mặt tái nhợt, nước mắt lẳng lặng rơi.
Lạc Kì Hoằng ngây ngẩn cả người. Người kia vừa rồi khóc đến tê tâm liệt phế a.
Đột nhiên, máu tươi nảy lên yết hầu, Nhâm Thiên Tường ói ra một ngụm máu, ngã xuống trên người Lạc Kì Hoằng.
Lạc Kì Hoằng hoảng, hắn đỡ lấy Nhâm Thiên Tường kêu: “Người đâu đến đây a, Thiên Tường bất tỉnh rồi a, mau lên a!”
Cửa phòng chỉ hơi khép hờ lập tức bị đá văng ra. Viên Ngang vọt vào đầu tiên, không nói hai lời, ôm lấy Nhâm Thiên Tường liền chạy ra ngoài. Âu Dương Vũ cũng nóng ruột, hắn trừng mắt nhìn Lạc Kì Hoằng một cái, đỡ lấy Thiên Tường cũng chạy theo. Âu Dương Trụ cùng Lang Trạch Thiên đều ở lại.
-“Tiểu Dục…” Lạc Kì Hoằng tiến lên, nhẹ nhàng trấn an Văn Dục vẫn đang mê man. Văn Dục hình như đang nằm mơ, nhất định là mơ thấy Thiên Tường, mới có thể luôn gọi tên của hắn như vậy a.
-“Các ngươi sao không đi xem Nhâm Thiên Tường a?” Phó Cự đi đến, nhìn về phía Văn Dục còn đang mê man, Lang Trạch Thiên, còn có Âu Dương Trụ.
-“Ta đi a. Thiên Tường nhất định rất muốn được ở bên Văn Dục đi.” Âu Dương Trụ thản nhiên nở nụ cười, đến gần bên giường, nhìn sắc mặt nam nhân kia vẫn trắng bệch. Giờ nhìn xem, thật sự cảm thấy nam nhân này rất được, khiến ai cũng phải khâm phục a.
-“Ta lười động!” Lang Trạch Thiên không chút để ý tựa vào trên vách tường, thoạt nhìn rất điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại thường thường nhìn về phía Văn Dục.
Nguồn:
Phó Cự thản nhiên nở nụ cười. Tiểu Dục a, có thể gặp gỡ được bọn họ, thật tốt a!