Từng Nguy ngoại trừ đi thay băng, thời gian còn lại đều canh giữ ở bên người Đoạn Phong. Lúc Nhâm Thiên Tường tới, hắn luôn trầm mặc không nói lời nào, cứ lẳng lặng nắm tay Đoạn Phong, nhìn Đoạn Phong, cái gì cũng không nói. Trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu cùng ưu thương.
Nhâm Thiên Tường mỗi lần mở miệng muốn nói gì đó, lại đều không nói ra được. Hắn vốn nên hận người này, dù sao cũng là tại hắn gián tiếp hại mình cửa nát nhà tan. Nếu không tại vì hắn, phụ thân cũng sẽ không bị kích động đến hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà, quả thật nam nhân này đã từng che chở cho phụ thân, yêu phụ thân.
Lúc không có người, Từng Nguy thích nhất chính là nhấc lên chăn, chui vào, ôm Đoạn phong vào trong ngực, thầm thì nhắc lại chuyện trước kia. Nói xong, Từng Nguy hình như cũng cảm nhận được nam nhân kia đang hạnh phúc, rồi hắn cũng lại nở nụ cười, cũng lại khóc…
-“Ngươi đang giận ta sao? Cho nên…vẫn không chịu tỉnh lại?” Từng Nguy gắt gao ôm Nhâm Đoạn Phong, vùi mặt vào hõm vai của hắn “Về sau ta sẽ không làm như vậy nữa, ngươi tỉnh lại được không? Ngươi tỉnh lại đi được không?”
Nhâm Thiên Tường đứng ở cửa, tay vẫn nắm chặt nắm cửa, lắc lắc đầu. Đều đã là trung niên rồi, còn trẻ con như vậy a. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, nét mặt tươi cười nở rộ.
-“Sao lại cười hạnh phúc như vậy a?” Văn Dục đứng bên cạnh cửa sổ, gió nhẹ nhàng gợi lên mái tóc mềm mại, trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp hiện lên một nụ cười ôn nhu, một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng đã thoáng nhô lên.
-“Người kia vẫn cứ như vậy a.” Nhâm Thiên Tường nhún vai, tiến lên, từ phía sau ôm lấy Văn Dục. Hai tay đặt ở trên bụng Văn Dục, cằm tựa trên vai hắn “Thế nào? Đứa nhỏ đá ngươi sao?”
-“Nói bậy…Mới mấy tháng a!” Văn Dục cười, gẩy gẩy cái mũi của Thiên Tường “Về sau chắc không thể đến đây vấn an bá phụ được rồi…Bộ dáng như vậy sẽ hù chết người mất!”
-“Ừ, ừ…Tiểu Ngư Nhi của ta…” Nhâm Thiên Tường sủng nịch cọ cọ trên mặt hắn “Thật sự không tính nói cho bá phụ và bá mẫu sao?”
-“Không…Ta sợ bọn họ sẽ sợ hãi…” Văn Dục thản nhiên cười “Chờ đứa nhỏ sinh ra rồi, đưa hắn cùng ngươi đi theo chân bọn họ thỉnh tội a! Trong thời gian này, ta đã báo tin cho cha mẹ rồi. Ta nói ta phải đi tập huấn, còn nhờ Kì Hoằng và Phó giáo thụ nói giúp ta nữa.”
-“Thật không hổ là Tiểu Ngư Nhi của ta a!” Nhâm Thiên Tường nghiêng mặt, khẽ hôn Văn Dục “Thật có lỗi, phụ thân còn chưa tỉnh lại. Chờ hắn tỉnh lại, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, được chứ?”
-“Chỉ là hình thức mà thôi a!” Văn Dục quay mặt đi, nở nụ cười.
Bạn đang �
-“Không phải hình thức…” Nhâm Thiên Tường cầm lấy hai tay Văn Dục đặt ở bên miệng “Ta muốn cùng người có một lời thề thật trịnh trọng…Chấp tử tay, cùng tử giai lão!”
Văn Dục nở nụ cười, cả người tựa vào trong lòng Thiên Tường, hai tay gắt gao cầm lấy tay hắn. Trên hai bàn tay đều đang đeo hai chiếc nhẫn màu lam mà lần trước Văn Dục mua ở khu vui chơi. Dưới ánh mặt trời, hai chiếc nhẫn giống như đang tỏa ra thứ ánh sáng xanh lấp lánh.
-“Dục nhi, ta nghĩ kĩ rồi. Nếu là con trai, sẽ đặt tên là Nhâm Văn Khâm, còn nếu là con gái, sẽ đặt tên là Nhâm Văn Văn, được không?” Nhâm Thiên Tường cọ cọ lên mặt Văn Dục.
-“Vì sao lại chọn tên này a?” Văn Dục nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Tường.
-“Nhâm, Văn là họ của chúng ta. Khâm là tên tự của gia tộc ta, Văn là tên ở nhà của mẫu thân ta, ngươi xem được không?”.
-“Ngươi chọn tên gì, ta đều thích!” Văn Dục khẽ hôn lên má Thiên Tường, nở nụ cười, đôi mắt đen xinh đẹp lượng lượng, đầy vẻ hạnh phúc. Hắn nhịn không được nắm chặt lấy tay Thiên Tường. Hắn thật sự đã có thể nắm chặt lấy nam nhân này cả đời…