-“Ngươi không yêu ta vậy tại sao lại muốn kết hôn với ta a!”
…
-“ Nhâm Đoạn Phong…ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng…Ngươi rốt cuộc có yêu ta hay không a?”
-“ Tát Đế, ta không hề yêu ngươi, cho tới bây giờ đều không!”
-“ Vậy ngươi đi chết đi! Những thứ ta không có được, ai cũng không chiếm được!”
…
‘Ngay tại lúc viên đạn sắp bắn trúng Nhâm Đoạn Phong, cái người ở bên cạnh Nhâm Thiên Tường kia lập tức lao ra. Sau đó Từng Nguy ôm lấy Nhâm Đoạn Phong. Viên đạn xuyên qua lưng Từng Nguy găm vào trên tường. Nhâm Đoạn Phong trừng lớn mắt…
Tát Đế vẫn như điên hướng phía Nhâm Đoạn Phong mà bắn liên tục. Vài viên đạn lại bắn trúng người Từng Nguy. Hắn nặng nề mà nôn ra máu, ngã vào trong lòng Nhâm Đoạn Phong.’
…
-“A Nguy…” Thanh âm khàn khàn vang lên, Nhâm Đoạn Phong đột nhiên nắm lấy khẩu súng trong tay Từng Nguy, hướng về phía Tát Đế, run run mà bóp cò súng, viên đạn liền găm vào trên vai Tát Đế.”
…
Một đoạn trí nhớ đột nhiên mãnh liệt kéo tới, Nhâm Đoạn Phong thống khổ mà ôm đầu. Trong đầu đều là hình ảnh nam nhân kia toàn thân dính máu, còn có khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ tuyệt vọng, đau thương. Giống như lúc nam nhân ôm mình khóc không ngừng, nói mình nhất định không thể quên hắn…
-“Đau quá…” Nhâm Đoạn Phong đột nhiên cảm thấy tim nhói đau. Hắn ôm ngực, cảm thấy hô hấp đều rất khó khăn.
…
-“Phong, cô gái kia trông rất giống ngươi a!” Từng Nguy cùng Nhâm Đoạn Phong đứng ở trên ban công, nhìn thấy Nhược Thủy đi ngang qua. Nhâm Đoạn Phong trừng mắt nhìn hắn: “Mắt ngươi bị làm sao vậy, giống chỗ nào đâu?” Từng Nguy quay đầu lại, chăm chú nhìn Nhâm Đoạn Phong: “Rất giống a! Đều rất xinh đẹp! Phong của ta nhìn rất được a!”
-“Hừ, còn nói lung tung nữa ta sẽ đánh ngươi a!”
-“Ta nói thật a! Phong, nếu ngươi là nữ, ta nhất định sẽ lấy ngươi!”
-“Ta có chết cũng không thèm!”
-“Ta có chết cũng phải lấy ngươi!”
…
-“Ngươi đứng ở chỗ này làm gì a. Vừa rồi chuyền bóng cho ngươi ngươi lại không tiếp. Thiếu chút nữa làm đội chúng ta thua rồi!” Nhâm Đoạn Phong mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, ngồi trên bậc thang. Từng Nguy nằm ở trên đùi hắn, cái mũi hình như bị quả cầu đập vào, vừa đỏ vừa sưng, còn chảy máu nữa. Nhâm Đoạn Phong cau mày, bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng vỗ trán Từng Nguy một cái “Đừng lộn xộn, lấy khăn tay cầm máu đi.” Từng Nguy lẳng lặng nhìn Đoạn Phong. Mái tóc hơi dài, mềm mại chạm vào mặt Từng Nguy. Từng Nguy ngẩn người nhìn, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, sau đó hắn vươn tay, đè nhẹ đầu Nhâm Đoạn Phong xuống. Nhân lúc Đoạn Phong còn chưa phản ứng kịp, hôn lên đôi môi mỏng manh kia…Là hương vị của Nhâm đoạn phong a. Kết quả, Nhâm Đoạn Phong cho hắn một quyền, làm cho Từng Nguy càng chảy nhiều máu mũi hơn…
…
-“Hô…Đau quá…Tường nhi…” Nhâm Đoạn Phong cố hết sức xuống giường, mặt trắng xanh. Hắn cố sức hô hấp. Tại sao ngực lại đau đến như vậy?
…
-“Ngươi sắp kết hôn sao?” Từng Nguy kinh ngạc nhìn Nhâm Đoạn Phong, nắm chặt hai tay, khuôn mặt trắng bệch cố sức mỉm cười “Đừng kết hôn được không?”
-“Tại sao? Dù sao sớm hay muộn ta cũng sẽ phải kết hôn a. Không bằng tự đi tìm một người mà mình thích sẽ tốt hơn.” Nhâm Đoạn Phong thản nhiên nở nụ cười.
-“Ngươi thích nàng sao?” Từng Nguy đến gần Nhâm Đoạn Phong, nhìn người kia vui sướng nở nụ cười. Thật đau đớn…
-“Đương nhiên, không thích nàng ta lấy nàng làm chi! Đến lúc đó ngươi phải làm phù rể cho ta nga!”
-“Không cần!” Môi Từng Nguy run run, vươn tay ôm lấy Nhâm Đoạn Phong “Đừng kết hôn với nàng được không?”
-“Thực xin lỗi, ta biết ngươi cũng thích nàng. Nhưng mà…” Nhâm Đoạn Phong xin lỗi xong, Từng Nguy ưu thương nhìn hắn, mấp máy miệng lại không nói được gì.
…
-“…Hô…Vù vù…” Môi của Đoạn Phong bắt đầu tái nhợt, sắc mặt trắng xanh không có lấy một chút tơ máu, sau đó trước mắt tối sầm lại. Nhâm Đoạn Phong ngã xuống mặt sàn lạnh lẽo…