-“Phong, ngươi không yêu ta sao?” Trong đôi mắt xinh đẹp tràn ra bọt nước, Tát Đế cố chống đỡ mà đứng lên. Hắc y nhân bên cạnh lập tức tiến lên bắt lấy ả.
-“Ta không yêu ngươi!” Nhâm Đoạn Phong thản nhiên nhìn ả “Thật xin lỗi!”
-“Ngươi không yêu ta vậy vì sao lại muốn kết hôn với ta!” Tát Đế hét lên, đôi môi hồng nhuận của ả giờ phút này đang khẽ run.
-“Bởi vì lúc đó ngươi là người duy nhất có thể giúp công ty của chúng ta.” Tàn nhẫn một chút đi, dù sao đều đã xong… Nhâm Đoạn Phong có chút đau đầu. Sao lại đụng phải nhiều người yêu hắn như vậy.
-“Là bởi vì lý do này sao? Hôn nhân của chúng ta kỳ thực cũng chỉ là giao dịch sao?” Tát Đế khóc, thân hình hơi lảo đảo. Trong lòng như bị thứ gì đó đâm vào đau đớn “Chẳng lẽ ta vì ngươi làm nhiều việc như vậy, ngươi đều không quan tâm sao?”
-“…Ta không xứng với ngươi…Thực xin lỗi…” Nhâm Đoạn Phong bắt đầu xanh cả mặt, hắn nắm chặt tay, trái tim ẩn ẩn đau.
-“Thứ ta muốn không phải một câu thực xin lỗi a!” Tát Đế hét to, nước mắt chảy ra làm tẩy đi lớp phấn trang điểm trên mặt, bộ dạng thật đáng thương “Ngươi vốn chưa từng có tình cảm với ta sao?”
-“Ta…chỉ yêu Nhược Thủy!” Rốt cục hắn phải nói bao nhiêu lần đây. Hắn chỉ yêu nữ nhân nguyện cả đời làm Ngu Cơ của hắn kia. Nữ nhân luôn ôn nhu săn sóc, luôn kiên cường chờ hắn, có thể cho hắn không khí gia đình…
-“Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta!!” Tát Đế nổi điên mà liên tục lắc đầu.
Từng Nguy đột nhiên nở nụ cười. Thì ra trên đời này vẫn có những người bi ai như hắn. Nhâm Đoạn Phong, ngươi thật sự là yêu nghiệt a, khiến bao nhiêu người yêu ngươi…
-“Quyết định nhanh một chút đi, Từng Nguy. Ta không có thời gian chơi đùa với ngươi!” Nhâm Đoạn Phong lui về phía sau vài bước, tựa vào trên tường, thở hổn hển. Ngực đau quá, giống như có cái gì sắp nứt ra rồi, ngay cả hô hấp đều khó khăn như vậy “Ta sẽ ở lại, ngươi thả bọn họ đi!”
Động tác rất nhỏ của Nhâm Đoạn Phong không thoát khỏi ánh mắt của Từng Nguy. Trong lòng hắn căng thẳng, rất muốn chạy đến ôm lấy nam nhân kia. Từng Nguy không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Nhâm Đoạn Phong, nam nhân kia thật cố chấp. Thực đáng giận, vì sao chính mình cứ yêu hắn như vậy.
Tát Đế rốt cục nhìn thấy Từng Nguy, giật mình ngây ngốc “Thì ra là ngươi! Ngươi là mặt nạ bạc sao?”
-“Hừ, giờ ngươi mới biết đã quá muộn!” Từng Nguy lạnh lùng nhìn thoáng qua ả nữ nhân ngu xuẩn kia.
Tát Đế giật mình nhìn Từng Nguy, nhìn Nhâm Đoạn Phong, lại nhìn Nhâm Thiên Tường cùng Văn Dục, đột nhiên nở nụ cười. Thì ra là thế…Thì ra ngay từ đầu mình chỉ là một công cụ để lợi dụng mà thôi a. Ngay từ đầu mình cũng chỉ là công cụ để Nhâm Đoạn Phong khiêu khích Thiên Tường. Mà Từng Nguy vẫn lợi dụng mình để tiếp cận Nhâm Đoạn Phong. Thì ra là như vậy a!
-“Ha ha…” Tát Đế giống như điên rồi, cười thật lớn.
-“Ngươi cười cái gì!” Từng Nguy lạnh lùng trừng mắt ả.
Tát Đế không nói lời nào, vẫn đứng yên ở đó cười không ngừng. Ả thừa dịp tên đứng bên cạnh lơi lỏng, lập tức rút ra khẩu súng rắt bên thắt lưng tên hắc y nhân kia, không nói hai lời liền hướng Từng Nguy mà bóp cò. Từng Nguy bị kinh hách, lập tức ôm lấy Nhâm Thiên Tường, nhanh chóng đẩy sô pha che ở phía trước Tát Đế.
-“Dục nhi!” Nhâm Thiên Tường trong lòng quýnh lên, giãy dụa muốn tìm Văn Dục. Giờ phút này Văn Dục chính đang quỳ rạp trên mặt đất ôm lấy đầu.
-“Shit!” Từng Nguy nhanh chóng đem Văn Dục ôm vào chỗ nấp, tay trái trúng đạn, máu chảy không ngừng.
-“Thiên Tường!” Trên khuôn mặt tái nhợt của Văn Dục tràn đầy kinh hoảng. Lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này, hắn gắt gao tựa vào bên người Nhâm Thiên Tường. Thiên Tường nhẹ nhàng hôn trán hắn, trấn an hắn.
-“Bắt lấy ả điên kia cho ta!” Từng Nguy dường như phát hỏa mà gào thét.
Nhâm Đoạn Phong tựa vào trên tường, ngay từ đầu đã bị dọa cho cứng đờ, sau lại nhìn thấy Từng Nguy bảo vệ Thiên Tường. Bất tri bất giác, một chút ý cười ở bên môi hắn chợt lóe lên.
-“Đừng lại đây!” Tát Đế hiện giờ giống như đã đánh mất lý trí. Tóc tai rối tung, giống như phát điên mà bắn lung tung. Cuối cùng ả đi đến trước mặt Nhâm Đoạn Phong, chĩa súng vào hắn “Nhâm Đoạn Phong…ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng…Ngươi rốt cuộc có yêu ta hay không a?”
-“Tát Đế, ta không hề yêu ngươi, cho tới bây giờ đều không!” Nhâm Đoạn Phong thản nhiên nở nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Tát Đế cũng rất thản nhiên “Thực xin lỗi…”
Tay cầm súng run rẩy, Tát Đế khóc. Lớp phấn trang điểm trên mặt đều chảy ra, ả cắn chặt môi dưới, cuối cùng rống lên: “Vậy ngươi đi chết đi! Những thứ ta không có được, ai cũng không chiếm được!” Tát Đế bóp cò, Nhâm Đoạn Phong nở nụ cười. Đều chấm dứt đi…
-“Phụ thân!” Nhâm Thiên Tường gào thét “Xú nữ nhân, ngươi dừng tay lại cho ta!”
Ngay tại lúc viên đạn sắp bắn trúng Nhâm Đoạn Phong, cái người ở bên cạnh Nhâm Thiên Tường kia lập tức lao ra. Sau đó Từng Nguy ôm lấy Nhâm Đoạn Phong. Viên đạn xuyên qua lưng Từng Nguy găm vào trên tường. Nhâm Đoạn Phong trừng lớn mắt…
Tát Đế vẫn như điên hướng phía Nhâm Đoạn Phong mà bắn liên tục. Vài viên đạn lại bắn trúng người Từng Nguy. Hắn nặng nề mà nôn ra máu, ngã vào trong lòng Nhâm Đoạn Phong.
Súng hết đạn, Tát Đế sửng sờ đứng ở đó, ả kinh ngạc nhìn sau lưng Từng Nguy dính đầy máu…
Từng Nguy nhìn Nhâm Đoạn Phong, nhìn thẳng vào cặp mắt lợi hại kia. Nhìn thấy Đoạn Phong vừa kinh ngạc vừa bi thống, hắn liền lẳng lặng nở nụ cười…
-“A Nguy…” Thanh âm khàn khàn vang lên, Nhâm Đoạn Phong đột nhiên nắm lấy khẩu súng trong tay Từng Nguy, hướng về phía Tát Đế, run run mà bóp cò súng, viên đạn liền găm vào trên vai Tát Đế.
Tát Đế ngây ngẩn cả người, cảm giác đau xót trong ngực hòa cùng với đau đớn trên vai làn tràn khắp cơ thể. Ả nhìn nam nhân anh tuấn trước mắt này. Ả toàn tâm toàn ý muốn ở bên cạnh hắn. Không hối hận, không từ thủ đoạn nào muốn ở bên cạnh hắn. Vì muốn cho hắn một đứa nhỏ, ả trăm phương ngàn kế sắp đặt…Kết quả…kết quả ả có được là kết cục này sao?
Tát Đế nở nụ cười, ngã xuống đất. Ả tưởng rằng mình đã sắp thắng…Thì ra cuối cùng kẻ thua chính là mình…Thật ngu xuẩn a! Tát Đế, ngươi cao ngạo như vậy, thế nhưng chung quy lại cũng chỉ đếnn hư thế này mà thôi a…