Âu Dương Vũ sờ sờ khuôn mặt đáng yêu của đứa nhỏ, hưng phấn mà kêu: “Oa! A Trụ, là thật a!”
-“Này, ngươi muốn chết a!” Nhâm Thiên Tường đen mặt, đang muốn đòi lại đứa nhỏ, Âu Dương Vũ vội vàng giữ chặt lấy.
-“Oa, hảo đáng yêu a, cực kỳ giống mấy chú heo cảnh nhà bọn ta a!” Âu Dương Trụ hưng phấn cười ha ha.
-“Này, dám bảo con ta là heo, các ngươi về hết đi cho ta!” Thiên Tường ngồi không yên vội đứng lên “Đưa bọn nhỏ cho ta!”
-“Không đưa, ta không nói nữa là được chứ gì?”
-“Ta cũng vậy! Không nói nữa!” Âu Dương huynh đệ vội xin lỗi.
-“Được rồi a. Tường, để cho bọn họ ôm một chút.” Văn Dục cười rất tươi.
-“Ai…Ta hy vọng bọn nhỏ không giống bọn họ!” Nhâm Thiên Tường có chút lo lắng. Nếu giống hai tên hỗn đản này, chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn sao?
-“Sao có thể như vậy được a? Bọn nhỏ là của chúng ta mà!” Văn Dục nắm chặt tay Thiên Tường.
Di động đột nhiên vang lên, Nhâm Thiên Tường nghe điện thoại. Mới alô một tiếng, Âu Dương huynh đệ ôm bọn nhỏ thật sự lớn tiếng, làm bọn nhỏ khanh khách cười không ngừng. Hắn bóp trán…Hảo, hảo, tha cho bọn họ.
-“Là ta a, Thiên Tường, nghe nói đứa nhỏ đã sinh ra rồi. Chúc mừng ngươi a! Làm ba ba rồi!” Là giọng Viên Ngang.
-“Ha ha! Cám ơn! Cám ơn! Đợi đến lúc bọn ta sang Pháp tổ chức hôn lễ, ngươi nhất định phải đến nga! Đúng rồi, còn có tiểu Thiên nữa a!”
-“…” Đối phương ngừng lại một chút, rồi lại nói “Hảo, nhớ báo trước cho ta a!”
-“Được, được!” Nhâm Thiên Tường cười lớn “Bên chỗ ngươi đang là buổi tối đi.”
-“Ân, sắp ngủ đây. A Vũ gọi điện cho ta, nói Văn Dục sinh đôi a. Ha ha, đừng giống bọn họ là tốt rồi!”
-“Đúng, ta nhất định sẽ giám sát bọn họ!” Nhâm Thiên Tường liếc mắt nhìn cặp song sinh đang hưng phấn kia.
-“Vậy cứ như vậy đi! Thay ta gửi lời hỏi thăm Văn Dục. Còn có nói với hắn một tiếng…Hắn thực dũng cảm a!”.
-“Yên tâm. Hẹn đến lúc đó gặp lại a!” Nhâm Thiên Tường ngắt điện thoại, ôm lấy Văn Dục “Thân ái, Viên Ngang khen ngươi rất dũng cảm a. Ngươi không biết chứ tên đó chưa từng khen ai đâu nga!”
Vừa nói xong, di động lại vang lên. Nhâm Thiên Tường cầm lấy điện thoại:
-“Tiểu thiên?!”
-“Được làm ba ba rồi, rất vui đi!”
-“Đúng đấy, ngươi đố kỵ sao a!” Nhâm Thiên Tường nở nụ cười “Ngươi xử lý mọi chuyện bên kia thế nào rồi?”
-“Có một số việc ngoài ý muốn, nhưng ta sẽ giải quyết nốt…” Lang Trạch Thiên hơi chần trừ “Về nước ta sẽ nói với ngươi sau a!”
-“Hảo, cứ như vậy đi, đại ân nhân!” Nhâm Thiên Tường ngắt điện thoại, tựa đầu gần đầu Văn Dục. Không biết bọn họ giờ ra sao. Thật hy vọng có tin tức tốt.
Nhâm Đoạn Phong cùng Từng Nguy xuất viện xong, việc đầu tiên chính là về nhà xem tôn tử. Tuy vết thương của Từng Nguy còn chưa khỏi hẳn, nhưng hắn cố ý đi theo Nhâm Đoạn Phong.
-“Không ngờ nhanh như vậy đã làm gia gia a. Ha ha…” Nhâm Đoạn Phong ôm một đứa nhỏ, kêu lên “Nhìn rất giống Tường nhi lúc nhỏ!”
-“Vâng, phụ thân! Đây chính là kết tinh tình yêu của ta và Dục nhi a!” Nhâm Thiên Tường nở nụ cười, rất tự hào ôm lấy Văn Dục. Văn Dục lập tức đỏ mặt.
-“Thật sự rất đáng yêu, bị người lạ ôm cũng không khóc a!” Từng Nguy ngồi cạnh Đoạn Phong, trong lòng cũng ôm một đứa nhỏ, vươn tay đùa đứa nhỏ.
-“Giống như Dục nhi!” Nhâm Đoạn Phong nhìn Văn Dục, nắm tay Văn Dục, cảm kích mà gật đầu “Dục nhi, vất vả cho ngươi a…”
-“Phụ thân, không có gì a. Ta vẫn mong có thể cho Tường môt gia đình đầy đủ…” Văn Dục nở nụ cười, mái tóc dài đã được cắt ngăn, rất dễ nhìn.
-“Hay chuẩn bị một chút đi, sau đó sang Pháp kết hôn!” Nhâm Đoạn Phong nhìn Nhâm Thiên Tường “Ngươi nha, không được bạc đãi Dục nhi nga.”
-“Đúng! Cải lương không bằng bạo lực, ngày mai đi luôn được không?” Nhâm Thiên Tường hưng phấn reo lên.
-“Hảo! Phong, chúng ta cũng chuẩn bị một chút đi!” Từng Nguy cười nhìn Nhâm Đoạn Phong, vẻ mặt nhu tình.
-“Thuận tiện mời cha mẹ ngươi đến đi. Dục nhi, cha mẹ ngươi chắc chắn cũng giống ngươi…rất thân thiện a!” Nhâm Đoạn Phong ôn nhu nhìn Văn Dục “Tường nhi may mắn mới lấy được ngươi a!”
-“Phụ thân, ngài còn khen ta, ta sẽ xấu hổ chết mất!” Văn Dục nở nụ cười. Hắn chăm chú nhìn Từng Nguy cùng Nhâm Đoạn Phong. Một bàn tay của Từng Nguy từ lúc đầu đến giờ vẫn nắm chặt lấy tay của Đoạn Phong. Hắn quay đầu nhìn Thiên Tường, Thiên Tường cũng nhận ra, ôn nhu mỉm cười…