• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc này Lâm Huyền Du muốn cười thật lớn vào mặt Minh Hạo Kỳ. Anh ta bị hâm sao?

Người trước kia chê cô xấu xí, ngu ngốc không nổi bật như Lâm Tư Tuyết đâu rồi?

Lâm Huyền Du cực kỳ khinh bỉ.

Khuôn mặt Minh Hạo Kỳ vô cùng tươi tắn, mặt mày niềm nở, ánh mắt vô cùng thâm tình. Người khác nhìn vào còn nghĩ là anh ta cực kỳ yêu Lâm Huyền Du ấy chứ?

Mấy sinh viên cả phòng đều đảo mắt nhìn về phía này, bàn tán to nhỏ.

Tai cô không phải là quá thính nhưng mà bọn họ nói nhỏ đến nổi một từ Lâm Huyền Du nghe cũng không sót.

Cái gì mà Lâm Huyền Du lớn lên có chút sắc đẹp liền có tâm tính mưu mô?

Còn nói cô không biết xấu hổ mà câu dẫn học trưởng Minh?



Lâm Huyền Du bật cười, tiếng cười trong trẻo vang lên khắp căn phòng. Mọi lời bàn tán tứ phương đều dừng lại.

Cô ngửa đầu cười. Một lúc sau liền đưa mắt nhìn Minh Hạo Kỳ, đấy mắt đều là chán ghét.

“Tôi có thể tự hào rằng mình xinh đẹp hơn cả hoa khôi giảng đường không? Đến cả bạn trai cũng có thể đá cô ấy mà chạy đến tìm tôi?”

Vừa lúc Lâm Tư Tuyết bước vào, một chữ cô ta cũng nghe không thiếu. Lâm Tư Tuyết cắn môi trừng mắt với cô.

Lâm Huyền Du cũng nhìn cô ta, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười, còn có chế nhiễu. Đuôi mắt cô nhếch cao, cô là người chiến thắng.

Minh Hạo Kỳ không biết Lâm Tư Tuyết đã vào lớp, anh ta cũng gật đầu hùa theo cô: “Đúng như em nói! Lâm Tư Tuyết cũng không bằng một phần mười em. Trong lòng anh, Du Du là cô gái xinh đẹp nhất!”

Lâm Huyền Du nhíu mày, cô càng ngày càng cay mắt với Minh Hạo Kỳ. Trước kia không biết đầu cô bị gì sống chết bám theo anh ta.

Lâm Tư Tuyết tức đến nghiến răng. Cô ta đi thẳng đến chỗ Minh Hạo Kỳ, đùng đùng tức giận mà giáng cho anh ta một bạt tai.

Phút chốc, cả người anh ta căng cứng. Trước mắt Minh Hạo Kỳ trở nên không rõ, đầu óc ong ong. Lâm Tư Tuyết vẫn không buông tha, cô ta vừa khóc vừa cầm túi xách đánh mạnh vào người Minh Hạo Kỳ.

"Tên khốn!"

Lâm Tư Tuyết tức giận hét lên.



Lâm Huyền Du trơ mắt đứng nhìn.

Minh Hạo Kỳ bị đánh đến không thể phản kháng, mà Lâm Tư Tuyết càng đánh càng hăng. Cô ta xem anh ta là Lâm Huyền Du mà đánh không thương tiếc.

Dù sao Minh Hạo Kỳ chính là một tên tra nam chính hiệu!

Lâm Tư Tuyết cũng biết chuyện này nhưng mà cô ta luôn ghen tị với Lâm Huyền Du. Liền không biết bản thân có thích hay không, có yêu hay không, chỉ cần là của Lâm Huyền Du, cô ta đều sẽ tìm cách cướp lấy.

Nhưng ông trời hầu như đều luôn ưu ái Lâm Huyền Du, hết lần này đến lần khác giúp cô.

Đời đến kia giáo sư vào lớp, Lâm Tư Tuyết mới dừng lại, cô ta bị đưa đến phòng hiệu trưởng. Còn Minh Hạo Kỳ cả người đầy thương tích liền được bạn học khác đưa đến bệnh viện.

Qua ngày hôm sau, Lâm Huyền Du liền biết được tin tức lớn. Lâm Tư Tuyết đánh Minh Hạo Kỳ gãy ba cái xương nên bị đình chỉ học một tuần. Lâm gia vì chuyện này mà bỏ ra rất nhiều tiền, cuối cùng lại vì Dương thị đứng phía sau mà hiệu trưởng không dám manh động, còn tặng cho bọn họ một bài đạo lý.

Lâm Huyền Du cầm điện thoại lao ra ngoài. Dương Hàn Phong ở trong bếp, dáng người cao tiêu soái đeo tập dề. Vừa đúng lúc anh quay đầu liền nhìn thấy Lâm Huyền Du, Dương Hàn Phong mỉm cười ôn nhu: "Dậy rồi sao?"

Lâm Huyền Du nhìn anh, khuôn mặt nhỏ vừa ngủ dậy, còn hơi lơ mơ, khóe miệng còn dính nước bọt. Đầu tóc thì bù xù chẳng khác cái ổ quạ, quần áo cũng xộc xệch không kém. Khác xa hình tượng mĩ nhân xinh đẹp thường ngày.

Cô vòng đến bàn, kéo ghế ngồi: "Chuyện của Lâm Tư Tuyết là anh làm sao?"

Dương Hàn Phong đặt dĩa bánh sandwich xuống trước mặt cô, còn có một ly sữa ấm. Anh không hề che giấu mà gật đầu: "Là anh làm, Du Du không phải vì chuyện này mà em ghét anh chứ?"

Khuôn mặt Dương Hàn Phong vô cùng khẩn trương nhìn cô, ánh mắt có chút tủi thân. Lâm Huyền Du không thể tức được, liền ôn nhu khen anh một tiếng: "Không có. Anh làm em ngạc nhiên thôi."

Dù sao thì có Dương Hàn Phong chống lưng, kết hoạch trả thù của cô sẽ diễn ra rất nhanh!

Dương Hàn Phong mỉm cười, tâm trạng cũng tốt lên không ít: "Vậy thì tốt, anh còn sợ em ghét anh."

Cô đang cắn dở miếng sandwich, thật sự rất dễ nghẹn chết. Làm sao mà cô dám ghét bỏ một núi tiền được kia chứ?

Ăn sáng xong liền đến công ty. Dưới nhà để xe, Dương Hàn Phong muốn cùng Lâm Huyền Du đi lên nhưng bị cô từ chối thẳng thừng. Chồng cô đẹp trai, nhiều tiền như vậy chắc chắn rất nhiều người yêu, điển hình như Khương Ly.

Nghĩ đến cô gái Khương Ly kia, trong lòng Lâm Huyền Du liền cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Dương Hàn Phong cực kỳ khó chịu nhưng cũng không nói lời nào.

Lâm Huyền Du thẳng thừng đi thang máy dành cho nhân viên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK