• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Huyền Du tiến lên, cô muốn chạm đến cơ thể kia. Nhưng lần nữa ngón tay cô xuyên qua thân thể trên mặt đất.

Cả người Lâm Huyền Du kích động, cô hét lên: "Làm ơn gọi cấp cứu đi!"

Nhưng đáp lại chỉ có tiếng bàn tán chỉ chỏ. Cô nhìn thấy Lâm Tư Tuyết và Minh Hạo Kỳ đứng đó nhìn cô cười điên dại. Cười cho sự ngu ngốc của cô, cười cho cái kết bi thảm của Lâm Huyền Du.

Đầu Lâm Huyền Du truyền đến cơn đau dữ dội. Cô ngồi khuỵu xuống bên cạnh thân xác của mình, hai tay ôm đầu gào thét. Nhưng đáp lại chỉ có tiếng gió, trước mắt trở nên mơ hồ.

"Huyền Du?"

Lâm Huyền Du bị tiếng gọi kéo trở về. Cô gương mắt nhìn Dương Hàn Phong.

Hai mắt Lâm Huyền Du đỏ ửng, khoé mắt còn óng ánh như khóc. Bộ dáng vô cùng ủy khuất.

"Em gặp ác mộng ư?"

Dương Hàn Phong ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô.



Lâm Huyền Du đem đầu tựa vào ngực anh, khuôn mặt nhỏ giấu kín chỉ khẽ ừ nhỏ một tiếng.

Anh xoa xoa mái tóc cô, nhỏ giọng trách: "Sau này không được ngâm lâu trong nước nữa. Còn may anh kết thúc sớm, nếu không em định nằm trong bồn tắm cả đêm à?"

Lâm Huyền Du rầu rĩ: "Em chỉ định tắm thôi mà. Lần sau sẽ không như vậy nữa."

Dương Hàn Phong đem ly nước ấm đến trước mặt cô. Lâm Huyền Du hiểu ý liền uống hết. Sau đó cô chui vào chăn trùm kín.

Dương Hàn Phong tắt đèn liền nằm xuống cạnh cô.

Lâm Huyền Du liền nhanh chóng chui vào vòng tay anh, đầu dựa vào ngực Dương Hàn Phong. Cô cảm nhận rõ cơ thể Dương Hàn Phong hơi căng thẳng rồi anh vòng tay ôm lấy cô.

Dương Hàn Phong hỏi: "Giấc mơ rất đáng sợ à?"

"Ừ."

"Chỉ là mơ thôi, đừng sợ."

"Được."

Lâm Huyền Du nghe nhịp tim của anh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hai ngày sau Lâm Huyền Du đến công tỷ của Bạch Anh Tuấn, là công ty JK.

Vừa bước vào cô đã bị tiếp tân giữ lại: "Thưa tiểu thư, cô muốn gặp ai ạ?"

Lâm Huyền Du: "Tôi muốn gặp Bạch Anh Tuấn."



Cô tiếp tân hơi bất ngờ nhưng vẫn mỉm cười: "Cô có hẹn trước chưa ạ?"

"Không có. Tôi có chuyện quan trọng muốn gặp anh ta, cô bảo anh ta có Lâm Huyền Du đến."

Cô tiếp tân nhìn Lâm Huyền Du, do dự một chút đã gọi cho trợ lý của Bạch Anh Tuấn. Chưa đầy năm phút sau, Bạch Anh Tuấn đã từng thang máy đi đến trước mặt Lâm Huyền Du.

"Em tìm anh sao? Em suy nghĩ kỹ rồi sao?"

Lâm Huyền Du xua tay: "Ở đây không tiện, chúng ta tìm chỗ nào đó đi."

Trợ lý của Bạch Anh Tuấn pha cho Lâm Huyền Du một ly cà phê liền rời đi. Trong phòng nghỉ chỉ còn lại Lâm Huyền Du và Bạch Anh Tuấn.

Lâm Huyền Du nói chuyện trước: "Em suy nghĩ kỹ rồi. Anh Bạch, có thể đưa em đến gặp ba mẹ không?"

Lâm Huyền Du nói anh Bạch thay vì Bạch tiên sinh, điều này làm Bạch Anh Tuấn vô cùng vui vẻ.

Anh gật đầu: "Sau này gọi anh hai là được. Anh đưa em đến gặp ba mẹ."

Chiếc Bugatti chạy thẳng vào vườn hoa của Bạch gia, dừng trước cửa lớn.

Lâm Huyền Du vừa xuống xe đã được Bạch Anh Tuấn đỡ lấy. Mấy người hầu nhanh chóng cúi đầu chào. Bọn họ thầm đánh giá Lâm Huyền Du, âm thầm phán đoán thân thế của cô.

"Ba mẹ tôi ở đâu?" Bạch Anh Tuấn hỏi.

Một cô gái liền nhanh chóng trả lời, ở phòng khách uống trà ạ.

Lúc Lâm Huyền Du bước đến thì Liễu Giai Ninh đã chạy đến ôm lấy cô. Bà ấy đã nghe Bạch Anh Tuấn nói sự thật rồi, Lâm Huyền Du chính là đứa con gái thất lạc của bà ấy. Lúc đầu khi nghe đến, Liễu Giai Ninh vô cùng hận Lâm Mỹ Lệ nhưng hơn cả là gặp Lâm Huyền Du.

Nhưng Liễu Giai Ninh lại không dám đến làm phiền cô. Bà ta yêu cầu Bạch Anh Tuấn đi tìm Lâm Huyền Du và xin cô cho bọn họ cơ hội. Nhưng Lâm Huyền Du không hề tin, còn không nể nang từ chối. Liễu Giai Ninh vô cùng đau lòng, bà ta ở trong phòng khóc rất lâu. Hôm nay lại nhận được điện thoại của Bạch Anh Tuấn nói cô muốn gặp bọn họ, còn nói đã tha thứ cho họ.

Liễu Giai Ninh liền hạnh phúc tới bật khóc. Bà ta cho người nấu rất nhiều món, còn tự tay vào bếp. Vừa nghe Lâm Huyền Du đến liền ôm lấy cô.

Liễu Giai Ninh vui sướng: "Du Du, còn tha thứ cho chúng ta rồi đúng không? Mau gọi mẹ đi nào, trước giờ mẹ rất muốn nghe con gọi."

Lâm Huyền Du sau khi cởi bỏ khúc mắt trong lòng thì nhẹ nhõm hơn nhiều: "Mẹ."

Cô khẽ gọi một tiếng, Liễu Giai Ninh liền vui vẻ ôm lấy cô oà khóc.

"Con gái ngoan!"

Ngay lúc Bạch Anh Tuấn định kéo mẹ anh lại thì bà anh lại xuất hiện.

Ba anh vừa về đã chạy đến trước mặt Lâm Huyền Du: "Con là Du Du đúng không?"

Giọng Bạch Thiên Ngạo run rẩy. Từ khi mất đi con gái ông vô cùng buồn bã, mọi thứ trở nên mờ nhạt. Vừa nãy Liễu Giai Ninh gọi đến nói Lâm Huyền Du đã chịu đến gặp họ, Bạch Thiên Ngạo liền nhanh chóng trở về. Vừa về liền nhìn thấy Liễu Giai Ninh ôm một cô gái trong tay, ông đoán đó chính là đứa con gái mà bọn họ làm mất năm nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK