• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô khó khăn hỏi: "Trước giờ ông không hề nhắc đến, sao bây giờ lại nói đến?"

Ông cụ Lâm hơi cười, cười nhưng vô cùng buồn bã: "Ông cũng sắp gần đất xa trời, chuyện này cũng nên nói cho cháu biết."

Đến khi rời khỏi viện dưỡng lão, Lâm Huyền Du vẫn chưa tin lắm. Cả người cô đổ ra được Dương Hàn Phong ôm lấy.

Anh nắm lấy tay cô, im lặng đứng bên cạnh.

Lâm Huyền Du hít một hơi dài rồi thở ra: "Hàn Phong, em chưa tiêu hoá hết chuyện lớn như vậy. Phải làm sao đây?"

Dương Hàn Phong cau mày, xoa xoa bàn tay cô: "Vậy thì đừng nghĩ nữa. Em muốn ăn gì hả?"

Cô ở viện dưỡng lão cả một buổi chiều, bây giờ có chút đói bụng. Lâm Huyền Du xoa xoa bụng, đói thật chứ không phải có chút nữa.



Hai người vào một quán mì. Quán mì nằm ở góc khá khuất nên không có lấy một người. Bù lại đồ ăn vô cùng vừa miệng, Lâm Huyền Du vừa ăn vừa cảm thán.

"Sau này em sẽ đến đây ăn thường xuyên."

"Ừ."

Mắt Dương Hàn Phong đầy ý cười, anh chỉ ngồi đó nhìn cô ăn.

Buổi tối Dương Hàn Phong họp đột xuất nên vừa về đến nhà liền đến thư phòng. Lâm Huyền Du không làm phiền, cả người cô không thoải mái lắm nên muốn đi tắm.

Lâm Huyền Du ngâm mình trong nước ấm. Dòng nước sánh uốn lượn quanh cơ thể mịn màng của cô.

Lâm Huyền Du tự hỏi, cô có muốn gặp hay nhận lại giá đình thật sự của cô không?

Nói thế nào thì bọn họ vẫn không có lỗi. Lâm Huyền Du không nên ích kỷ, có ai có thể chịu được mất đi đứa con bản thân đứt ruột sinh ra chứ.

Nhớ đến khuôn mặt ôn nhu và dịu dàng của người mẹ ở Liễu Giai Ninh, Lâm Huyền Du lại cảm thấy day dứt.

Lâm Huyền Du nghĩ mông lung, hai mí mắt có chút nặng nề. Cô cảm thấy cả người như rã ra, hai mắt mở không nổi.

Lâm Huyền Du cảm thấy cô mở mắt liền nữa liền chứng kiến một cảnh tượng quen thuộc.



Cô ở sân vườn của Lâm gia. Mười mấy năm trước Lâm gia dưới sự lãnh đạo điềm đạm của ông cụ Lâm và Lâm Mỹ Lệ trở thành một gia tốc lớn. Tuy không thể sánh với Dương gia hay Bạch gia nhưng cũng khiến cả Hạ thành biết đến.

Tiếc thay Lâm Huyền Du vừa lên năm tuổi, Lâm Mỹ Lệ đã qua đời.

Lâm Huyền Du nhìn thấy cảnh tượng ở nhà tang lễ. Đứa trẻ năm tuổi ngồi quỵ xuống nền nhà oà khóc rất lớn, khóc khàn giọng. Khuôn mặt đầy nước mắt nhem nhuốc. Cô biết, cô nhận ra, đó là hình ảnh Lâm Huyền Du lúc còn nhỏ.

Ở bàn bài vị là khung hình một người phụ nữ. Bà ta xinh đẹp, ánh mắt đào hoa lấp lánh. Đặc biệt là nụ cười nhẹ nhàng khiến người khác đặc biệt có cảm giác ưa thích. Đó là Lâm Mỹ Lệ!

Lâm Huyền Du muốn tiến lên, nhưng chân chưa chạm đất thì đã bị nhấn chìm trong bóng đen. Tiếp theo là hình ảnh sân vườn của Lâm gia.

Lâm Huyền Du bị Lâm Tư Tuyết đẩy ngã trên nền đất, cô ta mắng cô là đứa mồ côi, thứ rác rưởi. Lâm Huyền Du mặc bộ đồ rách nát, gương mắt nhìn cô ta, muốn hỏi tại sao.

Ngay tiếp đó, Lâm Tư Tuyết ngã trên nền đất, cô ta khóc lớn. Lúc Thụy Phương Mai chạy đến liền mắng Lâm Huyền Du tới tát, bà ta nhốt cô trong một căn phòng kín, cũng không cho cô ăn cơm. Cũng may lúc đó ông cụ Dương đi công tác về sớm mới cứu được cô.

Lâm Huyền Du ngồi trên giường bệnh, hai mắt nhìn cửa sổ. Hai mắt cô bé mười mấy tuổi không có tiêu cự, nhìn thứ gì đó đến ngẩn người.

Lâm Huyền Du muốn tiến lên, chỉ là tay cô xuyên qua cơ thể cô bé ấy.

Lâm Huyền Du nhỏ đột nhiên cười lớn, đau đớn đến tuyệt vọng: "Tôi không muốn sống như vậy nữa!"

Cô nghe không hiểu thì khung cảnh xung quanh đã trở nên mơ hồ. Lần nữa xuất hiện cảnh Lâm Huyền Du bị Lâm Tư Tuyết đẩy ngã trên cầu thang, cô ta nhìn cô nằm thoi thóp dưới mặt đất, máu từ đầu Lâm Huyền Du chảy thành đường dài.

Lâm Tư Tuyết liếc cô đầy kinh bỉ, cô ta nhìn cô nằm đó cười lạnh. Sau đoa thẳng tay giật lấy sợi dây chuyền trên cổ Lâm Huyền Du.

Bây giờ Lâm Huyền Du mới nhìn rõ, sợ dây chuyện đơn giản nhưng đắt giá nhất có lẽ là mặt dây ngọc bội.

Sau đó Lâm Tư Tuyết rời đi, bỏ lại Lâm Huyền Du nằm đó.

Lần nữa tỉnh lại, cô bé Lâm Huyền Du không hề nhớ gì cả, nhìn vừa ngốc lại vừa khờ. Cô bé ấy trở nên trầm tính, co người lại, cũng chẳng bao giờ nói chuyện quá nhiều với người khác. Nhưng Lâm Huyền Du ấy lại phục tùng Lâm Tư Tuyết vô điều kiện, vì cô ta mà làm mọi thứ.

Sau đó cô gặp Minh Hạo Kỳ rồi cuối cùng bị bọn họ gài bẫy khiến Lâm Huyền Du chết đi.

Lâm Huyền Du nằm trên đường nhựa, máu me bê bết, người qua đường nhìn thấy liền kinh tưởm, bọn họ khinh rẻ nhìn cô rồi nhanh chóng rời đi, chẳng có ai đến giúp đỡ cả. Lâm Huyền Du tiến lên, cô muốn chạm đến cơ thể kia. Nhưng lần nữa ngón tay cô xuyên qua thân thể trên mặt đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK