• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta nói cái gì khó quá thì có Dương Hàn Phong. Lâm Huyền Du nhắn tin nói rõ sự việc cho anh rồi mượn danh Dương Hàn Phong liên hệ với mấy người đại diện.

Mấy người kia vừa nghe đến danh Dương Hàn Phong liền gật đầu đồng ý. Tập đoàn Dương thị có mặt trong rất nhiều lĩnh vực, dĩ nhiên giải trí cũng không ngoại lệ. Còn về phần phối đồ, Lâm Huyền Du đã liên hệ với một stylist nổi tiếng ở nước ngoài.

Stylist này tên là Annalt, cô ấy là bạn của Hàn Khuyết Băng, Lâm Huyền Du cũng gửi thư mời đến cô ấy. Hàn Khuyết Băng liền hào phóng đồng ý. Annalt định cư ở nước ngoài, dự định tuần sau sẽ về nước.

Lâm Huyền Du trong thời gian này tất bật chuyển bị. Mấy mẫu đồ và kiểu dáng trước trong tiệm quần áo cũng được cô đẩy mạnh tiêu thụ.

Lúc ra sân bay đón Dương Hàn Phong, cả người Lâm Huyền Du uể oải, vô cùng mất sức sống.

Dương Hàn Phong vừa thấy cô ở cửa ra vào liền dang tay ôm lấy Lâm Huyền Du. Cô cũng ở trong ngực anh nhẹ nhàng cựa quậy.

"Hình như em gầy đi rồi?" Dương Hàn Phong buông cô ra, xoa xoa khuôn mặt trắng trẻo của cô.

Lâm Huyền Du bật cười, giọng trong trẻo: "Anh muốn em thành heo à? Đến lúc đó sẽ rất xấu."



Dương Hàn Phong có vẻ nghĩ ngợi. Đến lúc ra đến xe mới nghe anh nói: "Thật ra em là heo cũng rất tốt. Nhiều thịt, sờ nhiều khá tốt."

Lâm Huyền Du liếc anh, trợn mắt quát nhỏ: "Háo sắc!"

Ngày Annalt xuống sân bay, cô và Hàn Khuyết Băng đã đích thân đến đón.

Thật ra lúc đầu Lâm Huyền Du chỉ định mở một tiệm quần áo nhỏ thôi. Nhưng nếu đã không được thì mở rộng luôn, dựa vào buổi biểu diễn lần lần để gây chút ý, sau nên thành lập một thương hiệu quần áo.

Buổi biểu diễn lần này lấy chủ đề thời trang mới, phá cách. Bởi vì những mẫu đồ mà bên nhà cung cấp mạng màu sắc khá cổ điển nên sẽ phá cách và khiến nó trở nên mới mẻ.

Thật ra từ nhỏ Lâm Huyền Du rất thích thời trang nhưng vì muốn lấy lại công tỷ của Lâm Mỹ Lệ nên mới học kinh tế. Bây giờ công tỷ cũng không còn nữa, Lâm Huyền Du nên theo đuổi ước mơ. Cũng may cô nói với Hàn Khuyết Băng, cô ấy liền nhướng mày.

Hàn Khuyết Băng ảm đạm: "Xem ra cậu có mắt, tìm đúng người rồi."

Hàn Khuyết Băng có một người bạn học thiết kế thời trang, đã ra trường mấy năm nhưng lại làm trái ngành. Cuộc sống hiện tại cũng hơi khó khăn. Người đó tên là Vũ Diệu Linh.

Vũ Diệu Linh vừa nghe về kế hoạch của Lâm Huyền Du liền đồng ý.

Bây giờ chỉ cần cô dùng trình độ kinh doanh cùng mấy chiêu học lõm của Dương Hàn Phong và thêm Vũ Diệu Linh, sớm muộn gì cũng sẽ xây dựng nên một đế chế thời trang.

Uớc vậy thôi chứ còn xa lắm!

Nhưng trong lòng Lâm Huyền Du hừng hực khí thế.



Cũng không biết hôm nay bước ra khỏi nhà chân nào mà vừa đến cửa tiệm đã gặp ngay Bạch Anh Tuấn. Chuyện lần trước cô còn nhớ rất rõ, muốn tìm đường khác đi nhưng cũng không thoát khỏi nanh vuốt của Bạch Anh Tuấn.

Lâm Huyền Du buộc phải mời anh ta vào văn phòng của cô.

Bạch Anh Tuấn mời cô đến Bạch gia, Lâm Huyền Du liền từ chối. Đùa chứ tự nhiên mời cô đến nhà, Bạch Anh Tuấn có ý gì chứ?

Bạch Anh Tuấn thành thành thật thật giải thích: "Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô."

Lâm Huyền Du gật đầu: "Bây giờ anh nói cũng được."

Bạch Anh Tuấn do dự, cuối cùng đem một tập giấy giao cho Lâm Huyền Du. Cô nghi ngờ nhưng anh ta đưa nên Lâm Huyền Du vẫn lật ra xem. Đập vào mắt cô chính là hàng chữ giấy xét nghiệm ADN, cuối trang còn có dấu đỏ của bệnh viện.

Mà quan trọng hơn là trong đó viết Lâm Huyền Du và Liễu Giai Ninh có quan hệ mẹ con.

Đầu Lâm Huyền Du giật giật, cô cậu chặt mày: "Anh đưa tôi cái này là có ý gì? Không lẽ Bạch tiên sinh muốn gặp lại em gái thất lạc đến nổi phải làm giả giấy tờ?"

Cô làm sao có thể là con Liễu Giai Ninh được chứ?

Lâm Huyền Du không phải là con của Lâm Mỹ Lệ sao?

Trước giờ cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này, không thể được!

Rất khó tin!

Bạch Anh Tuấn đẩy gọng kính vàng, giọng trầm ổn như chẳng có chuyện gì: "Em nói gì vậy? Đây là kết quả từ bệnh viện uy tín nhất rồi, hơn nữa dấu đỏ không thể làm giả!"

Lâm Huyền Du bật cười, cả người run nhẹ: "Tại sao tôi phải tin anh? Bạch gia quyền lực như vậy, làm giả mấy tờ giấy thì có gì khó đâu?"

Chỉ thấy Bạch Anh Tuấn nhíu mày, thật lâu sau mới trả lời: "Nếu em nghi ngờ, chúng ta có thể đến bệnh viện kiểm tra lại."

Lần này thành công chọc cho Lâm Huyền Du cười to: "Bạch tiên sinh! Anh thú vị thật, Bạch gia mấy người biết đâu mua cả cái bệnh viện? Còn muốn tôi đến đó làm con rối của mấy người? Anh nói chuyện thật hài hước!"

Cuộc nói chuyện kết thúc, người kết thúc trước là Bạch Anh Tuấn.

Lâm Huyền Du ngẩng đầu, đối diện với trần nhà.

Nói chuyện hay thật. Nếu bọn họ thật sự là gia đình cô, tại sao mười mấy năm trước lại không đi tìm cô?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK