Đối với người con dâu như Hạ Tước, Dạ Thế ông rất vui vẻ và yêu quý. Mặc dù giữa ông và Hạ Tước không quá thân thiết, không thường nói chuyện, nhưng ông nhận thấy được sự hiếu thảo, lo lắng cho nàng dành cho mẹ của mình, ông có thể chắc chắn rằng Dạ Phong đã chọn đúng người để sống cả đời bên cạnh anh.
Bên cạnh đó, Nhiếp Thanh Tư cũng chưa tỉnh hẳn, những lúc tỉnh lại đều chỉ mơ hồ nói bản thân bị hãm hại, còn nói lão phu nhân nhất định cũng vậy rồi lại ngất xỉu, Nhiếp Yên Yên và Nhiếp Thịnh ở bên cạnh lo lắng không thôi, luôn thay nhau canh chừng chị gái.
Đến một ngày nọ, Nhiếp Yên Yên có việc ra ngoài, Nhiếp Thịnh vẫn chưa tan học, Hạ Tước đành phải đến xem cô ta một chút, nào ngờ vừa vào phòng, ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh thì đã nghe tiếng ho nhẹ của Nhiếp Thanh Tư, nhìn thấy cô ta từ từ yếu ớt mở mắt.
"Nhiếp Thanh Tư? Cô tỉnh rồi sao? Để tôi đi gọi bác sĩ! "- định đứng dậy đi gọi người, Hạ Tước liền bị cô ta nắm tay lại, lắc đầu khó khăn.
"Không cần, tôi có chuyện muốn nói với chị!"
"Được, cô nói đi! "- nhận thấy Thanh Tư có chuyện muốn nói thật, Hạ Tước dần dần ngồi xuống, nghi hoặc nhìn cô ta.
"Thật ra... chị có bao giờ nghi ngờ gì không? Tôi đoán là chị sớm phải nghi ngờ rồi nhỉ? "- cô ta nhếch môi, giọng điệu không mạnh mẽ nhưng nhất định rất tàn ác.
"Tôi đúng là có nghi ngờ, nhưng cảm thấy nghi ngờ của mình quá bất hợp lí, đầu tiên là cô và bà nội đã đi đâu lúc sáng, nói là đi cầu phúc, cầu bình an, chỉ có Dạ Phong mới tin. Thứ hai là tại sao cả hai người lại gặp tai nạn trùng hợp vào lúc đi cầu bình an như vậy. Thứ ba, tại sao bà nội bị thương nặng hơn cô? "- Hạ Tước thuận tay, cầm một quả táo lên, tốt bụng gọt vỏ giúp cô ta.
"Vậy để tôi trả lời chị nhé? Thứ nhất, hôm đó chúng tôi không hề đi cầu bình an, thực chất là do lão phu nhân muốn cùng tôi đi xem bói, thuận tiện sẽ xin hồ tiên linh thiêng gì đó đuổi chị ra khỏi Dạ gia, để tôi thay thế. Thứ hai là tai nạn đó không hề trùng hợp, thẳng thắn có thể nói luôn với chị là do tôi dựng lên bởi vì thế nên bà ta mới bị thương nặng hơn tôi, bà ta cũng đã có tuổi rồi, không thể giúp tôi lên tiếng thì thôi, tôi chỉ còn có cách này!"
"Cái gì? Cô dám làm ra chuyện như vậy? "- Hạ Tước đứng dậy, tức giận nhìn cô ta, hai tay một cầm táo, một cầm dao đều để nguyên.
"Có lý do gì mà không dám chứ? Dạ thiếu phu nhân, chị ngồi cái ghế này lâu như vậy rồi, tôi ganh tị với chị lâu như vậy, chuyện này là chị ép tôi thôi! "- cô ta cười cười, hôm đó, cô ta mở miệng liền lừa lão phu nhân đi xem bói, bởi vì lão phu nhân cũng là người mê tin nghe nói lão thầy bói ấy rất có tiếng tăm liền muốn đi ngay, Nhiếp Thanh Tư vì thế lấy lý do đi cầu bình an, dẫn lão phu nhân ra khỏi nhà. Sau đó, cô ta như đã chuẩn bị, tất cả những người đến xem bói đều là quần chúng được mướn về, lão thầy bói cũng chỉ là một diễn viên hạng B không nổi tiếng, bọn họ kẻ tung người hứng, nói cho lão phu nhân biết Hạ Tước có họa sát phu, nếu để Dạ Phong ở bên cạnh cô ta lâu quá nhất định sẽ hại chết anh, còn nói những người xung quanh cô ta cũng sẽ nhận lấy những tai họa nghiêm trọng. Sau đó, lão phu nhân quá sợ hãi nên đi cầu xin hồ tiên gì đó giúp đỡ.
Nhiếp Thanh Tư đạt được ý nguyện, đưa lão phu nhân lo lắng bất thần đó về, trên đường đã chuẩn bị sẵn tất cả, dụ bà ta uống thuốc mê, để bà ta ở vị trí nguy hiểm nhất xe, bản thân phòng hộ đầy đủ, thuê người lái xe tải đến, tạo dựng tai nạn, tất nhiên cô ta phải bị thương ít hơn rồi, bác sĩ khám cho cô ta cũng là người của cô ta, mấy ngày nay cô ta thực ra chỉ là bị thương nhẹ, do mệt mỏi mà ngất đi một chút mà thôi, mọi chuyện xung quanh đều tự mình thám thính rất thành công từ y tá bên cạnh bác sĩ khám cho lão phu nhân.
Cô ta cũng đã tính kĩ rồi, nếu lão phu nhân không may qua đời, cô ta sẽ dần tỉnh lại, sau đó giả vờ đi điều tra vụ việc, đem mọi thứ đổ hết cho Hạ Tước, còn nếu như lão phu nhân không sao, cô ta sẽ để lão phu nhân nhớ đến việc bản thân đi xem bói đó, rồi cho bà ta thấy vì Hạ Tước mà bà ta mới ở trong những khoảng khắc nguy hiểm như vậy, tạo áp lực cho Dạ Phong để có cớ đuổi Hạ Tước đi mất.
Mọi chuyện, cô ta đều trả lời cho Hạ Tước vô cùng đầy đủ, cho nàng dễ dàng biết hết mọi chuyện. Hạ Tước bức xúc, run run cả người, tức giận chỉ muốn lao vào đánh cô ta:
"Cô đúng là độc ác!"
"Độc ác? Chị dâu chị đang nói gì vậy? Em biết em không nên tỉnh lại, em... em... á.....! "- cô ta đột nhiên dịu giọng xuống, ánh mắt vui vẻ nhìn ra bên ngoài, giọng nói rất lớn tiếng, sau đó chưa kịp để Hạ Tước biết là chuyện gì, cô ta đã tự mình cầm tay Hạ Tước, lấy con dao gọt trái cây đâm mình, đẩy ngã Hạ Tước, đúng lúc này, Dạ Phong và Nhiếp Yên Yên lại đang nói chuyện bên ngoài, qua tấm kính nhỏ hình tròn trên cửa phòng, cô ta đã tinh mắt nhìn thấy anh, diễn vô cùng đạt khiến Dạ Phong chạy vào trong liền cho rằng Hạ Tước ra tay đâm cô ta, Nhiếp Yên Yên liền chạy đi báo bác sĩ, không gian chỉ còn có ba người, một người bất ngờ, vô cùng khó hiểu nhìn một người, một người còn chưa biết gì đã bị người khác nhìn bằng ánh mắt khó hiểu và một người chỉ nằm yên xem kịch, vui vẻ ra mặt mà không ai biết...