• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngươi không trộm chẳng lẽ áo lót của ta tự mình mọc chân chạy?

Mạc Trạch nhìn kỹ Lâm Sơ Dương, tỏ vẻ không tin, “Ngược lại thật ra ta hiếu kỳ ngươi làm sao lột áo lót từ trên người ta xuống?”

Áo ngoài của hắn còn nguyên, chỉ có áo lót không còn, lại thêm tới lui tự nhiên trong trận pháp, nếu nói không có thủ đoạn thì tuyệt đối là không thể nào.

“Ta nói không phải ta.” Lâm Sơ Dương chột dạ gãi gãi đầu, cậu có thể nói thế nào, cũng không thể nói thực sự là áo lót của hắn tự mình mọc chân chạy đi, “Nói không chừng áo lót của ngươi chính là… chính là bị ngươi mặc đủ rồi cho nên chạy ra ngoài nhìn ngắm phong cảnh, qua mấy ngày nó chơi đủ rồi liền tự mình trở về ấy mà.”

“Áo lót đi ra ngoài tản bộ?” Mạc Trạch giật giật khóe miệng, có loại xúc động muốn bắt người này lại đập một trận, đây là đang đùa giỡn hắn đi?

Lâm Sơ Dương vội vàng gật đầu, “Mỗi ngày ngươi đều mặc nó nó cũng sẽ rất mệt đó, ra ngoài tản bộ một chút và vân vân không phải rất bình thường à, ngược lại nó cũng không phải đi luôn không về, ngươi coi như cho nó nghỉ đông sớm đi.”

Mạc Trạch: “…” Sao lại cảm thấy đề tài này càng ngày càng quỷ dị nhỉ? Cho áo lót nghỉ đông, hắn có bao nhiêu rộng lượng chứ.

Có điều mặc kệ như thế nào, hắn đúng thật là không lo lắng người này thật sự mang Lưu Vân Y đi, thần khí chỉ nhận thức một chủ, nếu muốn để cho nhận chủ một lần nữa, nhất định phải là chủ nhân cũ ngã xuống mới được, nói cách khác chỉ cần hắn không chết Lưu Vân Y liền vĩnh viễn là của hắn, coi như bị người ta mang đi thì cũng phải do hắn gật đầu mới được, bằng không sau khi vượt quá phạm vi nhất định sẽ tự động dừng lại tại chỗ chờ hắn tìm về.

Lâm Sơ Dương thấy hắn trầm mặc không tiếp tục nói nữa, cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, chuyện áo lót hẳn là qua rồi đi? Bây giờ không phải cậu nên trao đổi tình cảm với nhân vật chính bản gốc một chút sao, lỡ như sau đó cậu không đảm đương nổi vai chính, lui một bước còn có thể ôm cái đùi bự của nam chính bản gốc này làm một nam nhị hoặc nam tam gì đó.

Quyết định liền phải hành động, kẻ tham ăn giao lưu vĩnh viễn bắt đầu từ ăn.

Lâm Sơ Dương cảm thấy mình rất có thành ý, cho nên đặc biệt đem đồ mình thích ăn trong túi lấy ra gần một nửa dọn ra xong, sau đó ngẩng đầu lên, một đôi mắt sáng loáng sáng loáng sáng loáng nhìn về phía Mạc Trạch, thật giống như đang nói nhìn đi nhìn đi, nhìn xem ta có bao nhiêu thành ý kết bạn với ngươi, ngươi cũng đừng chống cự ta nha.

Mạc Trạch cảm thấy nếu như Lâm Sơ Dương mọc đuôi, vậy bây giờ nhất định đang lay động đặc biệt vui vẻ, người ngốc thành như vậy cũng là một loại bản lĩnh.

Hắn nhìn đối phương, ánh mắt không nhịn được càng ngày càng sâu thẳm, tuy rằng toàn thân Lâm Sơ Dương đều là bí mật, nhưng làm người làm việc lại thuần túy sạch sẽ ngoài ý muốn, nếu như đời trước gặp phải người này, đại khái hắn sẽ nhận làm đệ đệ cưng chiều thật tốt đi, đáng tiếc…

Đời này, hắn không cần bằng hữu.

Nghĩ tới đây hắn nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu giống như có thể khiến người ta chết chìm, tiện tay nhặt lên một linh quả màu tím ước chừng lớn bằng bàn tay, như có điều suy nghĩ nói: “Lôi quả này tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng cả nhân giới cũng chỉ có Tiểu Lôi Sơn thuộc quyền sở hữu của Mạc gia mới có, hơn nữa chỉ cho người có cấp bậc quản sự trở lên ăn, ta nhớ tới… Hai ngày trước vừa vặn có một đám lôi quả được đưa vào nhà bếp.”

Lâm Sơ Dương 囧, mấy thứ này xác thực đều là từ trong phòng bếp lấy ra, “Ngươi không ăn thôi.”

Cậu giơ tay đi cướp, Mạc Trạch trực tiếp lóe lên về phía sau, đem trái cây trong tay cắn một cái, “Hương vị không tồi… Hả?”

Lâm Sơ Dương dừng động tác, “Làm sao vậy?”

“Hẳn là có dã thú động vào trận pháp, ngươi ở trong này chờ.” Mạc Trạch đem lôi quả trong tay tiện tay đưa cho Lâm Sơ Dương, thả người bay ra sơn động.

Lâm Sơ Dương nghe lời không cùng đi ra ngoài, hiện tại tuy rằng cậu có thể chuyển hóa thành hình người, nhưng không tu luyện công pháp gì, thực lực chỉ mạnh hơn người bình thường một điểm, xé quần áo thổi khăn che mặt gì đó dọa dọa người ta thì được, khó hơn chút nữa thì không được, lúc này đi ra ngoài thuần túy chính là thêm phiền cho người ta.

Hơn nữa Mạc Trạch có hào quang nhân vật chính che chở, chính là trên trời nện xuống tảng đá cũng là kỳ ngộ, dù không cho thực lực biến chất bay vọt, vậy thì cũng nên có em gái yêu thương nhung nhớ, tuyệt đối không sai.

Nhưng nếu như biến thành người khác á hả, kết quả phỏng chừng chỉ có một, ha, đập chết mi.

Lâm Sơ Dương ghen tỵ đem trái cây trong tay hung hăng cắn một ngụm lớn, sớm muộn có một ngày cậu cũng phải trở thành nhân vật chính, sau đó cưới vợ thu tiểu đệ…

Giấc mộng mãi mãi đều rất tươi đẹp, chỉ có điều người có thể đạt được lác đác không có mấy.

Ăn xong cậu tùy tiện tìm cái góc nằm ngủ, biến thành người cậu sẽ không tồn tại một ít thuộc tính khi là áo lót, ví dụ như đao thương bất nhập, lại như thị lực 360 độ không góc chết cùng với trạng thái không cần ngủ.

Chờ lúc Mạc Trạch trở lại, nhìn thấy chính là người nào đó co lại thành một cục ngủ giống như lợn chết, hắn không khỏi xoa xoa mi tâm, hắn thật muốn đem não Lâm Sơ Dương cạy ra nhìn xem bên trong có phải đầy hô dán không, vùng hoang dã thế này hai người họ lại không quen thuộc, ngủ thành như vậy sẽ không sợ bị hắn ám hại?

Hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi tới một bên khác khoanh chân ngồi xuống.

Ngày hôm sau, lúc Lâm Sơ Dương bò dậy trời đã sáng rồi, trong sơn động chỉ có một mình cậu, Mạc Trạch không ở đây, cũng không biết đi ra ngoài lúc nào.

Cậu mở giao diện hệ thống xem giá trị tinh khí trong thông tin nhân vật, bây giờ hạn mức tối đa là 120 điểm, từ ngày hôm qua biến thành người đến bây giờ ít đi ba mươi điểm.

Hệ thống nhảy ra giải thích: “Khi khoảng cách giữa kí chủ và nhân vật chính trong vòng một nghìn mét, sau khi chuyển hóa thành hình người mỗi ngày tiêu hao hai mươi điểm giá trị tinh lực, hôm trước kí chủ hóa thành hình người vốn là trừ hai mươi điểm, nhưng sau đó bởi vì liền chuyển đổi về hình thái áo lót, khôi phục mười điểm giá trị tinh lực, hôm qua trừ hai mươi điểm, cho nên là ba mươi điểm.”

Lâm Sơ Dương tính toán một chút, cậu còn thời gian bốn ngày rưỡi, đủ để lấy được hóa linh thảo hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc này Mạc Trạch mang theo một con thỏ đã xử lý xong đi tới, nhìn thấy Lâm Sơ Dương không khỏi nhíu mày, “Ngươi đã tỉnh?”

Lâm Sơ Dương gãi đầu một cái, “Chào buổi sáng, ngươi ra ngoài từ hồi nào vậy?”

“Một lúc rồi.” Mạc Trạch đem thỏ đặt ở một chỗ trên tảng đá, tùy ý lấy chút cỏ khô cành cây ở bốn phía, lấy hỏa phù nhóm lửa, sau đó dùng mấy nhánh cây đem thỏ gác trên đống lửa.

Nước miếng Lâm Sơ Dương cũng muốn phun ra, nhìn chằm chằm con thỏ kia không nhúc nhích.

Mạc Trạch nhìn mà buồn cười, “Đi ra ngoài hướng đông có dòng suối nhỏ, trước hết đi rửa mặt một chút, hỏa phù này đã được đặc biệt xử lý, tốc độ nướng chín thức ăn nhanh, phỏng chừng chờ ngươi trở về cũng đã không sai biệt lắm.”

Lâm Sơ Dương lập tức vọt ra sơn động chạy về hướng dòng suối nhỏ kia.

Suối nước trong suốt, ngẫu nhiên có vài cái đuôi cá nhỏ bơi qua, cậu ngồi xổm ở bờ nước thò đầu ra, hai tay vừa mới chuẩn bị vốc nước liền bị gương mặt chiếu ra trên mặt nước làm cho nhìn đến sững sờ.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay kìa, nhìn da dẻ non mịn hệt như trứng gà luộc kìa, nhìn đôi mắt to long lanh nước giống như biết nói kìa…

Cái người có cái mặt con gái này là ai vậy? !

Cậu đập xuống một quyền, mặt nước tản ra, “Hệ thống, mày đi ra.”

Hệ thống: “Kí chủ?”

“Có dám cho ông đổi khuôn mặt khác không hả.” Thân thể Lâm Sơ Dương cậu trước kia dù không có sáu khối cơ bụng, nhưng tốt xấu mũi ra mũi mắt ra mắt, kéo ra ngoài nhìn mọi người đều biết đây là một thằng đàn ông, chứ không phải là một ngụy nương cong lan hoa chỉ!

Hệ thống: “Lần đầu kí chủ chuyển đổi trong vòng một canh giờ sẽ được chỉnh sửa bộ dạng, lúc đó bởi vì kí chủ không có dị nghị, cho nên qua thời gian bị ngầm thừa nhận là từ bỏ điều chỉnh, hiện tại không thể thay đổi.”

“Lúc đó mày không nói cho tao biết!” Lâm Sơ Dương sắp hộc máu, nhìn lời nói này, còn không bằng lúc mới bắt đầu liền nói cho cậu biết không thể thay đổi đi, có thể đùa người khác như vậy sao!

Hệ thống: “Cậu cũng không có hỏi… Trong thương thành có bán ra sách dịch dung, kí chủ có thể tự mình mua.”

Lâm Sơ Dương vẫn không có xem kỹ thương thành, vừa nghe hệ thống nói như thế lập tức đem thương thành mở ra.

Đồ vật trong thương thành chia làm sáu loại, theo thứ tự là quần áo, ăn, ở, đi lại, võ, hỗn tạp, sách dịch dung được phân loại trong hỗn tạp, giá cả mười vạn điểm.

Lâm Sơ Dương muốn chửi má nó, mười vạn điểm cậu phải tích góp đến năm nào tháng nào chứ hở.

Hệ thống: “Trừ đi điểm thương thành được thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ, mỗi lần kí chủ giúp nhân vật chính thành công tăng thêm một hậu cung đều sẽ được thưởng một ngàn điểm.”

Lâm Sơ Dương lau mặt, “Cho nên chỉ cần nhét một trăm nữ nhân cho Mạc Trạch là được sao?”

Hệ thống: “Không sai.”

Một trăm, ha ha…

Lâm Sơ Dương thật muốn trét mì ăn liền đầy mặt hệ thống, mọe nó chứ nữ nhân là rau xanh hay củ cải mà muốn một trăm liền cho mấy sọt, nghĩ coi nhét nữ nhân cho nhân vật chính rắc rối cỡ nào hả!

Cậu nghiêm mặt trở lại sơn động, nháy mắt nhìn thấy Mạc Trạch hận không thể xông tới cắn hai cái, này dù không phải kẻ cầm đầu cũng là đồng lõa.

Mạc Trạch bị trừng đến không hiểu ra sao, tiện tay kéo một cái chân thỏ xuống đưa qua, “Làm sao vậy, ai đắc tội ngươi?”

Lâm Sơ Dương hất đầu một cái không để ý tới hắn, đoạt lấy thịt thỏ cắn một cái, độ lửa vừa vặn, ngoài thơm trong mềm, còn mang theo mùi trái cây, tay nghề bếp trưởng cũng chỉ như vậy thôi, không nghĩ tới Mạc Trạch còn có ngón nghề này, trong sách rõ ràng không có viết…

Mạc Trạch thấy cậu không muốn nói cũng không hỏi, tự mình ăn, một con thỏ hai người ăn cũng no sáu phần, Lâm Sơ Dương sờ sờ cái bụng, đang muốn lấy ra thêm chút đồ ăn liền thấy Mạc Trạch đá thứ gì đó vào góc sơn động, “Đó là cái gì?”

Mạc Trạch liếc mắt nhìn cậu, “Là trái cây ta hái hôm qua, lúc nãy nướng thỏ không có gia vị, ta thấy trái cây kia rất nhiều nước liền thoa một tầng trên thịt thỏ.”

Lâm Sơ Dương đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua thật giống như đại khái hình như có thể đã quên nói với Mạc Trạch chuyện tửu quả, vì vậy cậu choáng váng, tiếp đó đứng lên một phát bắt được cổ áo Mạc Trạch, lắp bắp nói: “Là là….. là trái cây hôm qua ngươi hái….. hái ở cấm địa à?”

“Đúng là trái cây đó, đến cùng là làm sao vậy?” Mạc Trạch nhíu mày nhìn cổ áo bị vò nát của mình, gật đầu thừa nhận, đang muốn đem người đẩy ra, vậy mà vừa mới động liền cảm thấy một trận mê man, tựa như vừa uống rất nhiều rượu, suýt nữa không đứng vững ngã xuống đất.

“Xong!” Cuối cùng Lâm Sơ Dương vứt ra hai chữ, trực tiếp ngã lên người Mạc Trạch, bất tỉnh.

Mạc Trạch không chịu được cân nặng của hai người, bị bổ một cái như thế trong nháy mắt ngã trên mặt đất, cùng với cái tên trên người mình mũi đối mũi, miệng đối miệng, đập đến đau răng.



Sau đó, hắn cũng bất tỉnh.

Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK