• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Mạc Trạch lóe lên một tia sát ý, nụ cười trên mặt càng thêm thân thiết, đứng dậy dặn dò thuộc hạ một lần nữa pha bình trà nóng, sau khi trở lại mới nói: “Không bằng thần nữ nói tường tận với ta.”

Đây là cái gì?

Đây là cơ hội đó!

Thân thể mềm mại của em gái Ỷ Điệp tức khắc chấn động, cấp tốc chỉnh lý dòng suy nghĩ, từng cái từng cái nói ra: chẳng hạn như Mạc công tử cấu kết ma giới, làm không tốt thì ma giới tấn công yêu giới chính là chủ ý của hắn, cái chết của Yêu vương cũng không tránh khỏi có quan hệ với hắn, hoàn toàn là quân bán nước.

Lâm Sơ Dương gật đầu: Cái này là sự thật.

Chẳng hạn như gương mặt kia của Mạc công tử, một đôi mắt dâm tà, vừa thấy liền không phải là người đàng hoàng, cả ngày ở xung quanh phóng điện lung tung thông đồng lung tung cũng không biết mang cho Yêu vương ngươi bao nhiêu nón xanh.

Lâm Sơ Dương lại gật đầu: trong nguyên tác, cái này cũng là thật.

Lại chẳng hạn như Mạc công tử rắp tâm hại người, thật nhiều lần nàng nhìn thấy người kia lui tới với rất nhiều danh yêu và đại nhân yêu tộc, toàn bộ đều là đại nhân vật, rõ ràng muốn mưu quyền soán vị… palapalapala…

Lâm Sơ Dương lau mặt: Tuy rằng loại trừ việc em gái ảo tưởng ra thì cũng đều là thật, nhưng mình vẫn là vì em gái đốt một ngọn nến đi…

Mạc Trạch an tĩnh nhìn Ỷ Điệp, mỗi lần nàng nói ra một câu, nụ cười của hắn lại ôn nhu một phần, hiện tại đã giống như một vũng nước ấm, đứng dậy đi tới trước cửa tiếp nhận linh trà hạ nhân đưa tới, tay run lên, một dược hoàn chỉ to bằng móng tay út rơi vào trong nước trà, tan ra, sau đó quay người đưa đến tay em gái, “Đây là linh trà ta ngẫu nhiên lấy được từ một động phủ thượng cổ, không bằng thần nữ giúp ta nếm thử, so với thần giới, có chỗ nào kém hơn.”

Ỷ Điệp cảm thấy Yêu vương cười với nàng xán lạn làm sao, nhất định là động tâm tư với nàng, tiểu tam thượng vị thành công sắp tới, trong lòng vừa cao hứng, lòng cảnh giác lùi lại một chút, nâng chung trà lên khẽ nhấp một cái, bình luận: “Vẫn còn được.”

Sau đó, nàng phát hiện nàng không thể động đậy.

Em gái kinh hãi, sau đó nàng thấy gương mặt Yêu vương trở nên mơ hồ, ngũ quan giống như bùn đất tạo dựng lại, biến thành dáng vẻ của Mạc công tử trong miệng nàng.

Tim Ỷ Điệp trực tiếp trầm xuống, cả người nổi lên băng lãnh, nàng biết nàng xong rồi.

Lâm Sơ Dương đỡ trán: Được rồi, em gái này đã không còn cách nào cứu vớt.

Trong nguyên tác dược này cũng từng xuất hiện, gọi là khôi tứ đan, bí dược thượng cổ, chuyên dùng để chế tác khôi lỗi (con rối) sống, về phần khôi lỗi sống, cũng coi như là một thiết lập mới của tác giả quân, thân thể nhóm khôi lỗi là của nhân vật chính, linh hồn là của mình, sau đó trơ mắt nhìn thân thể của mình phục vụ cho nhân vật chính…

Trong nguyên tác bởi vì dược này quá nham hiểm, Mạc Trạch chưa từng dùng, có điều hiện giờ đại khái là lấy hết ra để tương ái tương sát với nguyên – chính cung.

Khôi lỗi sống không chỉ có uống thuốc, còn phải trải qua luyện chế, chỉ là quá trình hơi huyết tinh, Mạc Trạch không muốn để cho áo lót nhà hắn nhìn thấy, cho nên vào phòng thay quần lót ra trải ở trên giường, ôn nhu nói: “Sư huynh nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta liền trở về.”

Lâm Sơ Dương từng xem qua bản gốc, tuy nói nhân vật chính chưa từng dùng khôi tứ đan mà là người khác dùng qua, vậy thì cảnh tượng kia cũng xác thực không đẹp lắm, cậu quả thật cũng không quá muốn nhìn, liền nhấc lên ống quần làm dáng phất tay, phóng khoáng nói: “Vạn sự cẩn thận.”

Mạc Trạch thuận thế nắm lấy cái ống quần kia, mâu sắc hơi tối tăm, nhưng đáng tiếc, áo lót nhà hắn còn chưa biến thành hình người, không thể làm.

Nhịn lại nhịn, hắn mới thả khối vải này xuống, quay người rời đi…

Vì vậy ngày hôm sau, Lâm Sơ Dương liền gặp được em gái Ỷ Điệp – khôi lỗi, hành động của em gái này giống như người thường, nam chính dặn dò cái gì liền làm cái đó, chỉ là ánh mắt có chút kinh sợ.

Có điều quần lót cậu cũng được thay ra rồi, đây quả thực là trò trẻ con mà, hoàn toàn không có áp lực ╮(╯▽╰)╭ cho nên cậu cũng sai sử em gái Ỷ Điệp gấp chăn rửa chén dọn dẹp nhà cửa, được nữ chính phục vụ đến nghiện.

Chỉ là cảm giác… còn không có làm tốt như Mạc Trạch…

Quần áo chăn nệm Mạc Trạch gấp cho cậu vĩnh viễn là chỉnh tề đến không một chút nếp nhăn. Đổi thành nữ chính, thì giống như cái khăn lau vậy.

Nước trà Mạc Trạch đưa cho cậu vĩnh viễn là nhiệt độ vừa vặn không lạnh không nóng không bỏng miệng, làm cơm vĩnh viễn là ngon nhất, thức ăn điểm tâm đút cho cậu vĩnh viễn là thứ cậu thích ăn nhất, hết thảy những thứ không thích ăn đều ở trong bát chính mình. Đổi thành nữ chính, nước trà quá nóng, cơm nước khó ăn, còn làm cơm, nàng ngay cả dầu muối tương dấm đều không nhận rõ.

Lúc gặp phải nguy hiểm Mạc Trạch luôn có thể tìm được cậu bảo vệ cậu an ủi cậu trước tiên, thuận tiện đem kẻ địch ngược thành cẩu, lại dùng chỉ số thông minh nghiền ép boss phản diện một hai ba bốn phía sau. Đổi thành nữ chính, giá trị vũ lực kia, không nói cũng được.

Tổng kết lại, nữ chính cũng chỉ còn lại gương mặt kia, quả nhiên nam chính mới là vạn năng!

Lâm Sơ Dương: “Mạc Trạch ta yêu ngươi!”

Mạc Trạch mỉm cười: “Ta cũng yêu ngươi.”

Lâm Sơ Dương xấu hổ nhấc hai cái ống quần lên, xoắn thành hình bánh quai chèo. (editor: quần lót ở đây là cái loại quần dài màu trắng mặc bên trong thường thấy trong mấy phim TQ cổ trang á, nên mới có ống quần)

Mạc Trạch cưng chiều nhìn, tuy rằng hắn thật cao hứng áo lót nhà hắn càng ngày càng buông lỏng đối với quan hệ giữa hai người, có điều tính tính thời gian không sai biệt lắm cũng nên đi ma giới.

Chỉ là bọn họ rời đi, Yêu vương yêu giới lại không thể rời đi…

Lâm Sơ Dương suy nghĩ một chút: “Muốn Chân Hoa đến đây.”

Mạc Trạch trầm mặc nửa ngày: “Hắn ta không được.” Cho dù hắn dịch dung lợi hại đến đâu cũng không thể vẽ ra độ cong cho một cái mặt viên gạch được.

Lâm Sơ Dương: “Vậy tìm sư phụ.”

Mạc Trạch tiếp tục trầm mặc, Vân Lạc cũng không được, hắn không muốn lần sau đến đây phát hiện quốc gia của áo lót nhà hắn biến thành toàn quốc đầu cơ xuân dược.

Ma giới chính là ví dụ máu chảy đầm dìa…

Lâm Sơ Dương táo bạo tiếp tục chà xát hai cái ống quần: “Vậy ngươi nói tìm ai!”

Mạc Trạch: “Lúc Thanh Liên rời đi từng cho ta một tấm bùa liên lạc, không bằng tìm hắn đến.”

Thanh Liên tôn giả vẫn là đệ nhị ma giới mà, khí thế có, năng lực có, tướng mạo… cái này giao cho Mạc Trạch, xác thực không có ai thích hợp hơn so với hắn.

“Cái này tốt!” Lâm Sơ Dương kích động dùng sức đạp chân, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, ngao ô một tiếng chấn động đến mức Mạc Trạch lùi về sau hai bước.

Mạc Trạch khẩn trương xông lên kéo cậu: “Sư huynh, ngươi làm sao vậy!”

Lâm Sơ Dương khóc không ra nước mắt, giời ạ chà xát thật cao hứng, kết quả… “Thắt, gút!”

Mạc Trạch: “…”

Vì vậy ngàn đại sự cũng để sau, trước tiên giúp áo lót nhà hắn… À không, là quần lót mở nút thắt hai cái ống quần ra đã.

Năm ngày sau Thanh Liên đến, bọn họ cũng động thân khởi hành đi tới ma giới, ngay trong đường hầm, thời gian trừng phạt của hệ thống cuối cùng đã hết.

Một trận sáng loáng chợt lóe, Lâm Sơ Dương từ quần lót khôi phục thành áo lót, cậu thở phào một cái, lại biến…

Hệ thống: “Hệ thống bug, giá trị tinh lực trống rỗng, thương thành hệ thống tạm thời đóng.”

Lâm Sơ Dương kinh sợ: “Chuyện gì xảy ra?”

Hệ thống: “Bởi nội dung truyện thay đổi quá nhiều, tình tiết nối liền khó khăn, khiến chương trình chính của hệ thống xảy ra vấn đề, trước mắt đang tự mình chế tác miếng vá, thời gian chờ định ra. Trong thời gian này, hết thảy nhiệm vụ cưỡng chế ngưng hẳn, đồng thời sẽ không tuyên bố nhiệm vụ mới, cho nên, kí chủ, cậu tự cầu phúc đi.”

Lâm Sơ Dương yên lặng cúi đầu nhìn nhìn thân thể vải vóc thuần trắng của mình, đột nhiên cảm thấy cuộc đời của áo lót cậu cũng đen như mực giống như khe nứt không gian này vậy…

Ông đây một cái áo lót phải làm sao tự cầu phúc hả ê này!

Hệ thống: “Tự mình giải quyết.”

Lâm Sơ Dương “…”

Hệ thống chính là thánh chỉ, tuy rằng bẫy ngươi không thương lượng, thế nhưng nói lời này thì coi như có không muốn nữa cũng chỉ có thể tự nghĩ biện pháp.

Dù sao thì có cái công cụ chiết xuất tinh khí vô hạn Mạc Trạch này, ngày tháng cũng sẽ không quá gian nan, còn hiện tại, trong bao còn sót lại một viên bồi nguyên đan, có điều không nỡ ăn…

Quá lắm thì… để Mạc Trạch tuốt với cậu một phát là được.

Nhưng lời này phải làm sao mở miệng hả!

Mạc Trạch sớm tìm một khe nứt kín đáo, lại đẩy Ỷ Điệp ra bên ngoài bảo vệ, đợi lại đợi, lại chậm chạp không thấy động tĩnh, nghi hoặc nhìn mỗ áo lót trong lồng ngực: “Sư huynh?”

Lâm Sơ Dương ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, thôi, tự mình động thủ ăn no mặc ấm.

Đầu tiên, cậu bạo quần áo Mạc Trạch.

Mạc Trạch trừng mắt nhìn, thản nhiên cúi đầu đối diện với áo lót nhà hắn, biểu tình hơi đơn thuần: “Sư huynh muốn làm gì?”

Lâm Sơ Dương đương nhiên sẽ không khách khí với hắn, trực tiếp dùng ống tay áo cuốn lấy chỗ kia, sau đó nhanh chóng động…

(chúng ta cần phải đại hòa hài)

Chờ Mạc Trạch tiết ra, giá trị tinh lực của cậu lập tức nhiều thêm năm trăm, tuy rằng cách mức cao nhất một khoảng xa xa khó với tới, thế nhưng cuối cùng cũng không phải số không.

Mạc Trạch mới tỉnh lại từ trong dư vị liền thấy thân hình áo lót nhà hắn bỗng nhiên duỗi dài, biến ra thân thể, tâm tư thoáng chốc hơi động, liền có một cái suy đoán lớn mật.

Có phải Lưu Vân Y giống như mấy yêu tinh trong truyện xưa, chỉ có làm việc kia với hắn mới có thể hấp thu tinh khí hóa ra hình người không?

Trong mắt của hắn chợt lóe một tia tinh quang, nếu đúng là như vậy…

Lâm Sơ Dương không biết một phần gốc gác của mình đã bị nam chính trí tuệ đoán được, cậu chỉ là nhìn khe hở không gian xa xa…

Bộ dạng thật xa thật xa không nhìn thấy điểm cuối.

Những giá trị tinh khí này dường như không quá đủ, cho dù đủ thì cũng là mới vừa được thôi, nếu đến lúc đó không khéo gặp phải đại thần linh tinh gì đó, vậy liền khó nói rồi.

Quả nhiên vẫn là phải bổ sung thêm một ít!

Vì vậy cậu đẩy ngã Mạc Trạch lần thứ hai…

(tiếp tục sinh mệnh đại hòa hài)

Đợi hai người một con rối rốt cục xuất hiện ở ngoài khe nứt đã là hai ngày sau, Lâm Sơ Dương giương mắt nhìn nhìn bầu trời, tuy nói khí trời ma giới không ra sao, nhưng có thể đứng trên mặt đất như thế thật sự rất hạnh phúc rất thỏa mãn rất hưng phấn!

Giấc mộng của cậu từ nam chính biến thành nam phụ đến hiện tại biến thành làm người là tốt rồi, mục tiêu đã càng ngày càng thấp.

Mạc Trạch đánh ra bùa truyền âm, chỉ chốc lát, bảy tám hắc y nhân thêm cả gia chủ Tô gia Tô Luật toàn bộ chạy tới quỳ xuống.

“Chiến sự bên kia thế nào?”

Tô Luận cung kính trả lời: “Bẩm báo chủ nhân, hai phe đã gặp gỡ, Đại hoàng tử lôi kéo mấy trăm vị ma tu nhân giới, bây giờ cùng thế lực Ma tôn lực lượng ngang nhau, Ma tôn đã phái người đi tới quỷ giới tìm xin giúp đỡ.”

Mạc Trạch hơi hơi trầm ngâm, phân phó nói: “Chặn giết ma tộc đi tới quỷ giới, gọi chúng đệ tử Ảnh tông, giả mạo quỷ giới đến trợ giúp.”

Tô Luật nhận mệnh, đang muốn thối lui, lại bị Mạc Trạch gọi lại.

Mạc Trạch quay đầu nhìn về áo lót nhà mình: “Sư huynh còn có cái gì dặn dò?”

Lâm Sơ Dương liếc hắn một cái: “Ta muốn tắm rửa!”

Biết rõ ràng làm lâu như vậy phía sau cậu không xử lý sạch sẽ vẫn luôn chảy a chảy nơi nào cũng là nó, mũi tinh một chút mùi vị có thể bay mấy chục mét, cái này nhất định phải tắm rửa mà.

Mạc Trạch ôm cậu, cọ cọ cổ cậu: “Là ta sơ sót, sư huynh đừng tức giận có được không.”

Lâm Sơ Dương lườm hắn một cái, thở dài: “Được…”

Khốn nạn rõ ràng là anh cố ý!

Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK