Một cái ngân châm cực nhỏ đột ngột đâm vào huyệt vị của hắn, không chỉ niêm phong tu vi mà miệng cũng không mở ra được, vì vậy câu nói kế tiếp chỉ còn lại vài tiếng nghẹn ngào.
Mạc Trạch thả tay xuống, sắc mặt đen kịt, ý lạnh trong mắt xác thực thấu xương như băng tuyết.
Tại sao luôn có mấy người không thức thời muốn mơ ước áo lót nhà hắn vậy.
Thực sự là… Đáng chết.
Không bằng hiện tại liền giết đi.
Hắn kết một thủ ấn, cây châm nhỏ đâm vào huyệt vị đối phương liền bắt đầu di chuyển về phía đan điền.
Ngân châm hành tẩu trong thân thể, Tô Lập An lúc này đau ngã trên mặt đất, mắt sắp trợn trắng.
Tình cảnh này vừa xuất hiện mọi người cơ bản đều biết pháo hôi này là gặp đòn bí mật, có điều ma giới ngày nào mà không chết mấy người, phần lớn đều là thành thói quen tiêu sái đi qua hoặc là dứt khoát lưu lại xem trò vui, còn quản chuyện thì thật sự là không có.
Về phần mấy thuộc hạ con nhà giàu đó, nếu như chỉ số thông minh của tiểu pháo hôi là -5, vậy chỉ số thông minh của bọn họ phải đạt đến -150, không cần cân nhắc.
Lâm Sơ Dương choáng váng, nếu Tô Lập An tử vong vậy nhiệm vụ của cậu phải làm sao?
Chẳng lẽ thật sự phải đội cái buff vận xui mười năm kia đi loạn xung quanh?
Ăn cơm bị nghẹn uống nước bị sặc đi đường đạp x chơi gái bị tóm và vân vân…
Mẹ kiếp chỉ nghĩ thôi cả người đã không tốt, người này nhất định phải cứu, nhưng nếu là mình động thủ cứu…
Mắt cậu lặng lẽ liếc sang vị bên cạnh, tay giơ tay liền lặng lẽ buông xuống, tình nhân dục vọng chiếm hữu quá mạnh mẽ tiền án quá nhiều, trước mắt nếu cậu cứu ai biết sau lưng có thể xảy ra chuyện gì hay không, cụt tay gãy chân ngược lại còn dễ nói, muốn như mạng bị ép buộc không còn liền triệt để gameover.
Cậu liền quay đầu đồng tình nhìn nhìn Tô Lập An, sau đó hai tay lặng lẽ kéo tay áo sư đệ nhà hắn lay lay.
Thân ái, nhanh cứu người kìa, tiểu đệ pháo hôi quá nhiều hệ thống sẽ hỏng mất ngươi biết không.
Hệ thống nghiến răng nghiến lợi: “Trước khi hỏng mất bổn hệ thống sẽ diệt cậu trước.”
Lâm Sơ Dương: “…”
Có điều mạch não Mạc Trạch hiển nhiên không cùng một kênh với Lâm Sơ Dương, cho nên sau khi hắn ngẩn người thì phản ứng đầu tiên chính là sư huynh biết hắn đã hạ thủ, đây là đang cầu xin?
Vì một người xa lạ cầu xin?
Cho dù sư huynh biết được những chuyện đời trước cũng không nên như vậy, chẳng lẽ là… thật sự động tâm tư gì?
Không!
Sư huynh là của hắn, tại sao có thể nghĩ tới người khác!
Sát ý mãnh liệt lần thứ hai tràn ngập ra, nếu như nói vừa rồi sắc mặt Mạc Trạch chỉ là khó coi, như vậy hiện tại chỉ còn sót lại một mảnh thô bạo tàn ác khát máu.
Tô Lập An nhất định phải chết.
Hết thảy tình địch dù cho chỉ là tính chất tiềm ẩn cũng đều là giai cấp địch nhân, nhất định phải cắn chết, đem tất cả bóp chết từ trong nôi.
Cho nên nói châm dầu vào lửa chính là chỉ Lâm Sơ Dương loại này, cũng may Vân Lạc là người sáng suốt, ngay lúc Tô Lập An sắp tắt thở rót một viên thuốc liền cứu người trở về dưới sát khí của người nào đó, sau đó đứng lên vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên người, bình tĩnh nói: “Đừng nghịch, hữu dụng.”
Lâm Sơ Dương không nhịn được đỡ trán, sư phụ, tính cách thiết lập của ngài vỡ rồi.
Còn nói đừng nghịch với nam chính đại nhân mặt đầy sát khí gì đó nữa, quá kinh khủng.
Hình ảnh quá đẹp đẽ cậu có chút không dám nhìn phải làm thế nào giờ.
Mạc Trạch không để ý tới Vân Lạc, tuy nói hắn rất kính trọng Vân Lạc, nhưng tất cả tình cảm từ đời trước đều đã biến mất gần như không còn, ngoại trừ Lâm Sơ Dương, những người và vật khác đối với hắn mà nói chỉ có hai loại khái niệm hữu dụng cùng vô dụng, nếu như gây trở ngại đến hắn, dù Vân Lạc là sư phụ hắn hắn cũng sẽ không chút do dự diệt trừ.
Lãnh huyết vô tâm thì thế nào, dù sao thì đời này hắn mở mắt ra bất quá chỉ là một trò cười lớn.
Tình thân? Hữu tình? Ái tình?
Cha mẹ hắn không phải là vứt bỏ hắn không nhìn hắn lợi dụng hắn sao, bằng hữu cùng nữ nhân của hắn không phải là thông đồng thành gian hợp nhau đâm dao sau lưng hắn sao, chỉ vì chiếm cứ vị trí chí cao vô thượng kia.
Chỉ có Lưu Vân Y khác biệt, hắn yêu cậu, cũng bởi vậy càng thêm không thể chịu đựng một chút phản bội.
Vì vậy Tô Lập An vừa được cứu trở về mới vừa thở ra được một hơi thì đan điền tê rần lại bắt đầu mắt trợn trắng, một hơi Lâm Sơ Dương mới vừa nhả ra cũng lập tức nhặt lên, giời ạ quả nhiên vẫn phải là tự mình ra tay mới đáng tin, cậu quyết đoán vươn tay… nắm chặt thắt lưng Mạc Trạch rút ra túi trữ vật lấy ra một viên tiểu dược hoàn quơ quơ trước mắt người ta, “Sư đệ, nghe sư phụ.”
Cậu nói mịt mờ, chính là sư phụ thiếu dược nhân, vừa vặn phụ họa lời của Vân Lạc, còn đặc biệt lấy viên đan dược Vân Lạc luyện chế ra nữa.
Nhưng mà Mạc Trạch lại một lần nữa không đuổi kịp tư duy nhảy vọt của áo lót nhà hắn, dù sao thì dược hoàn này là khi bọn họ xx dùng để bôi trơn cho mặt sau của áo lót nhà hắn, cho nên hắn cảm thấy áo lót nhà hắn đây là đang nhắc nhở hắn dược hoàn không nhiều lắm, còn phải lấy từ sư phụ kìa, đừng đắc tội với người ta, cẩn thận sau này không có cho ngươi dùng khiến ngươi rốt cuộc làm không được.
Khỏi nói, một chiêu này còn rất hữu hiệu.
Ít nhất thì trong đầu Mạc Trạch, ý tứ đó đổi một cách giải thích khác chính là người ta yêu là ngươi, cũng chỉ muốn cùng ngươi xx.
Cho nên nói áo lót nhà hắn là đang nói cho hắn biết cậu và Tô Lập An kia không có liên quan sao?
Trong nháy mắt Mạc Trạch mưa rào sấm chớp liền chuyển biến, lặng lẽ buông thủ quyết ra, ôn hòa nở nụ cười, giống như hết thảy vừa rồi đều là ảo giác, “Tất nhiên là phải nghe sư phụ, chỉ có điều bán đấu giá sắp bắt đầu, những việc này liền giao cho hạ nhân xử lý đi.” Nói xong không chờ đáp lại liền ôm lấy eo áo lót nhà hắn đi vào cửa lớn phòng đấu giá.
Dù sao thì muốn giết người có nhiều thủ đoạn, không thiếu một hồi này.
Lâm Sơ Dương cũng không tiện nói cái gì, dù sao thì nhiệm vụ không yêu cầu thời gian cũng không kém một lát này, cậu yên lặng quay đầu đồng tình liếc Tô Lập An một cái, vậy mà vừa vặn đối diện với ánh mắt người ta, bốn mắt nhìn nhau, một giây sau Tô Lập An mãnh liệt nháy mắt với cậu.
Lâm Sơ Dương quay đầu nói với Mạc Trạch: “Đứa bé kia thật đáng thương, lại bị rút mắt.”
Sắc mặt Mạc Trạch không thay đổi nói dối: “Chỉ sợ là bị người ta ám hại thương tổn đến đầu óc, trị an ma giới luôn luôn hỗn loạn, có điều nhặt được tính mạng cũng coi như hắn tốt số, chỉ là sau này sư huynh nhất định phải để ta đi cùng, nơi này không phải nhân giới, nếu như xảy ra điều gì bất ngờ, ta sẽ đau lòng, sẽ hối hận cả đời.”
Thật, thật buồn nôn.
Lâm Sơ Dương run run nổi da gà, trong lòng lại cảm thấy ngọt, miệng tiện hỏi một câu “Nếu như ta chết thì sao?”
Mạc Trạch sủng nịch cười cười, chỉ vào người đi đường hành tẩu bốn phía nhẹ giọng nói: “Vậy ta liền giết sạch tất cả mọi người trên đời này, khiến thế giới này chôn cùng sư huynh, sau đó đem chính mình cùng mai táng với sư huynh, thế nào?”
Ôn nhu và hàm nghĩa trong lời nói hoàn toàn như là hai thái cực, khiến Lâm Sơ Dương mạnh mẽ rùng mình một cái, cố tình cậu có một loại trực giác, Mạc Trạch không phải là đang nói đùa, hắn nói là sự thật.
Nam chính hắc hóa thật là đáng sợ, xuyên không đại thần, ông muốn về nhà…
Mạc Trạch vỗ vỗ eo áo lót nhà hắn, “Nói đùa, sư huynh chớ để ý.”
Lâm Sơ Dương giật giật khóe miệng, vốn định cười một cái cho người ta chút mặt mũi, kết quả gương mặt vặn vẹo đến biến hình cũng không thể cười được, lại quay đầu, Tô Lập An đã bị người nâng đi.
Hệ thống: “Bước thứ nhất nhiệm vụ dục cự hoàn nghênh hoàn thành.”
Lâm Sơ Dương 囧: Tao làm cái gì?
Phòng đấu giá này là phòng đấu giá lớn nhất ma giới, sau khi vào cửa là gian đại sảnh, là chỗ để giải quyết việc đăng ký và thu phí dụng cho khách nhân, lại vào bên trong chính là sàn đấu giá, sân khấu bán đấu giá ở giữa hội trường, xung quanh là ghế dựa một vòng cao hơn một vòng, khá giống sân thể dục xem thi đấu bóng rổ, tầng cao nhất là một loạt nhã gian, chuyên mở ra cho quý tộc cùng người có quyền thế.
Dùng thân phận Mạc Trạch hiện giờ lấy một căn nhã gian tự nhiên không phải việc khó, mấy người được hầu bàn nghênh đón ngồi xuống, không lâu lắm bán đấu giá liền bắt đầu.
Giao dịch sư chủ trì bán đấu giá là một thanh niên tướng mạo quyến rũ, âm thanh triền miên câu người, không chỉ thành công hơn so với nữ tử, hơn nữa đối với đấu giá cũng có một tay, mặc dù cái thứ nhất vào trận bất quá chỉ là một bình Trúc cơ đan tùy ý có thể thấy được cũng đấu được giá cả khá cao, cuối cùng dùng hai trăm linh thạch trung phẩm thành giao.
Lâm Sơ Dương cắn răng phun ra hai chữ, “Thổ hào!” Ở nhân giới một bình Trúc cơ đan nhiều lắm là mười khối linh thạch trung phẩm, cũng không phải xuất phẩm từ hệ thống, cái này cao hơn bao nhiêu lần chứ, một đám ngu ngốc.
Vân Lạc khẽ nhấp nước trà, thâm trầm liếc mắt nhìn cậu, “Quý, không nên xem thường một bình Trúc cơ đan, phải xem đan dược này xuất từ tay người nào, sư phụ lại cảm thấy có chút rẻ.”
Lâm Sơ Dương rụt cổ một cái, hơi di chuyển sang bên cạnh Mạc Trạch, “Sao lại cảm thấy phòng có chút lạnh…”
Mạc Trạch trực tiếp đem người ôm chầm đến, cười nói: “Dược kia là sư phụ uỷ thác ta đưa tới bán đấu giá.”
Lâm Sơ Dương một đấm đập ở trên bàn, vẻ mặt phẫn hận, “Sao lại bán rẻ như vậy, một đám quỷ nghèo, không biết dược này quý giá sao.”
Vân Lạc để ly xuống, nhíu mày, “Ấy, vậy theo ngươi Trúc cơ đan này trị giá bao nhiêu linh thạch?”
Lâm Sơ Dương nghĩa chính ngôn từ nói: “Làm sao cũng phải trên một ngàn đi, xuất phẩm từ Vân Lạc, tất thuộc về tinh phẩm.”
Vân Lạc ngọt ngào nở nụ cười, “Được, lời này sư phụ thích, đồ nhi biết hàng như vậy một bình khác liền bán cho ngươi.”
Trong lòng Lâm Sơ Dương run lên, theo bản năng liếc nhìn sân khấu, đúng dịp thấy giao dịch sư lấy ra lại một cái bình nhỏ, giới thiệu cũng xuất ra từ tay người trước đó…
Cậu cứng ngắc nhìn nhìn Vân Lạc, dùng ánh mắt ra hiệu, có thể không mua không?
Tuy nói cậu cũng coi như một nửa người có tiền, nhưng tiền cũng không phải tiêu như thế nha, cậu đau thịt.
Vân Lạc rộng lượng nói: “Đồ nhi không mua cũng không phải không được, ngày hôm trước sư phụ vừa vặn luyện chế một viên tam nhật túy hồn đan, đang cần một người hỗ trợ thử dược…”
Lâm Sơ Dương suýt nữa nhảy lên, vừa nghe tên này cả người cậu đều không tốt, đừng thấy cái tên này thật dễ nghe, mẹ nó dù dễ nghe cũng không đổi được sự thật nó là xuân dược, đừng tưởng rằng người xem qua nguyên tác dễ gạt gẫm!
Trong nội dung truyện không nói dược này là Vân Lạc luyện, chỉ là trời xui đất khiến rơi vào trong tay một đôi sư huynh muội, lại là tiết mục cũ, sư huynh thầm mến sư muội, sư muội thầm mến nam chính, sau khi sư huynh ghen liền đem tam nhật túy hồn đan này xem là độc dược bỏ vào trong nước trà của nam chính.
Đan dược này rất bá đạo, muốn giải hết là hoàn toàn không thể, nhất định phải bẹp bẹp bẹp ba ngày không gián đoạn, trùng hợp sư muội qua đó, vì vậy thuận lý thành chương mà bẹp.
Thêm một câu, lúc này nam chính đã có hai mươi mấy vị hậu cung.
Cho nên đây không chỉ là một vị hậu cung mới gia nhập, còn là tác giả mất tiết tháo bắt đầu quần x, nội dung đáng khinh phải gọi là thất truyền.
Hai mắt Lâm Sơ Dương trợn lên tròn xoe, vỗ bàn một cái, lúc này cho người gọi giá, “Ta mua!”
Một ngàn linh thạch miểu sát hết thảy người đấu giá, lúc này không ít người nhìn về hướng nhã gian bên này, trong lòng tất cả đều là một câu nói như vầy —— đồ ngu ở đâu tới vậy?
Hết