• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong điện nghị sự Ma cung, một đám nhân vật loạn thất bát tao nào là quan viên đại nhân trưởng lão có liên quan đang thảo luận đem nhân khẩu phát triển ra nhân giới hay là yêu giới, nói cách khác chính là nên tấn công nhân giới hay là yêu giới, mạnh mẽ đem điện nghị sự nghiêm túc ồn ào thành cái chợ.

Có mấy người nói nhân giới tốt, đất đai rộng rãi nhân khẩu nhiều, đến lúc đó đem những người mà ma giới không chứa nổi thả ra trộn lẫn vào, lượng sinh sản tăng cao, trọng số lượng.

Có mấy người nói yêu giới tốt, tuy rằng chỗ nhỏ một chút yêu tinh ít một chút, nhưng có điều linh khí cao, yêu đan chắc chắn đủ, bảo đảm độ tinh khiết của huyết thống, trọng chất lượng.

Còn có vài người nói tấn công bên nào cũng không tốt, chúng ta kế hoạch hoá gia đình, tốt nhất một nhà một đứa trẻ, sinh ít mới là vương đạo, người chủ trương là Mạc Trạch.

Căn cứ vào trải nghiệm đời trước, đây là một bước mà ma giới nhất định phải đi, chẳng qua hiện giờ đề xuất ra chính là vì che giấu, hắn đương nhiên sẽ không nói cho người khác biết rằng người đề xuất tấn công yêu giới cũng là người của hắn, một đống pháo hôi như thế mà không cần há lại không tiếc.

Kế hoạch rất thuận lợi, chỉ là vì sao đột nhiên lại nôn nóng như vậy chứ?

Hắn nhíu mày lại sờ sờ ngực, cảm giác càng mãnh liệt, giống như là có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.

Chẳng lẽ áo lót nhà hắn xảy ra chuyện?

Hắn thuấn di một cái ra khỏi điện nghị sự, không nhìn mọi người đuổi theo ra ở phía sau, lại thuấn di một cái đến tẩm điện, tầm mắt quét qua trái phải, bước nhanh tới trước giường vén màn giường lên.

Trống rỗng.

Người biến mất.

Đi nơi nào? Chẳng lẽ là… rời đi…

Không cần hắn nữa…

Tròng mắt hắn đột nhiên co rụt lại, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, quá nhiều cảm xúc trong nháy mắt sinh sôi như cỏ dại, một giây sau lại bị hắn hung hăng đè ép trở lại.

Sư huynh sẽ không rời khỏi hắn, không thể rời khỏi hắn, đại khái… là đi ra ngoài giải sầu đi.

Hắn lấy ra biện pháp cũ đã lâu không cần dùng để cảm nhận vị trí của Lưu Vân Y, một lần nữa thuấn di qua, tốc độ lần này so với hai lần trước phải nhanh hơn gấp mấy lần, thời gian chỉ bất quá là trong chớp mắt đã đến nơi, mà lúc này, áo lót nhà hắn đang bị một tiểu cô nương ôm eo.

Trên thực tế là cái dạng này.

Sau khi tiểu cô nương Tô Giai Kỳ bảo quản gia che dù nâng người về, ánh mắt của phần lớn người liền từ trên người Lâm Sơ Dương lột xuống dính lên người tiểu cô nương này, dù sao thì tu sĩ ma giới không ít, biết đem người biến thành đồ vật cũng không ít, tuy nói tình cảnh biến áo lót có chút kỳ lạ cũng có chút chấn động, nhưng cũng không phải là không thể khiến người ta tiếp nhận, cơ mà lời của tiểu tiểu thư nhà bọn họ lại thật sự làm cho người ta không nhịn được cười.

Áo lót rơi chuẩn bị dù đi mưa gì đó…

Ảo tưởng ra hình ảnh kia, mưa áo lót bồng bềnh rơi đầy trời, chính mình một thân một mình cầm dù đi mưa bước chầm chậm trên con đường nhỏ…

Hình ảnh đẹp đến mức khiến người ta có chút không đành lòng nhìn thẳng, biểu đạt đơn giản chính là giời ạ quá rảnh trứng, diễn như thế cũng không sợ bị áo lót dìm chết đuối!

Chỉ một thoáng tiếng ho khan phập phồng xen lẫn.

Về phần kẻ cầm đầu Lâm Sơ Dương cùng thiếu gia Tô gia nằm trên đất thì lại tạm thời bị bỏ qua mang tính lựa chọn, không trách bọn họ, ai bảo hai người này một người thì thoạt nhìn không có tính uy hiếp, còn một người khác, không thấy mí mắt lộn xộn còn lén lút đem gia đinh nâng hắn ném ra sao.

Tô Giai Kỳ chính là cái tuổi hồn nhiên rực rỡ lại dễ dàng bị dời đi lực chú ý, đồng thời còn rất thông minh, bị mọi người nhìn như thế cũng cảm giác được vấn đề có chút không đúng, tiếp đó ánh mắt sáng lên bỏ ca ca ruột xuống chạy đến trước mặt Lâm Sơ Dương, liền giống như nhìn thần tượng, “Ca ca, áo lót là ngươi biến ra sao?”

Gương mặt Lâm Sơ Dương cứng ngắc gật gật đầu, bị một tiểu loli hỏi như vậy mẹ nó cực kỳ không muốn thừa nhận cực kỳ muốn cào tường đó có được không!

Hai mắt tiểu cô nương sáng lên: “Ca ca thật là lợi hại, Giai Kỳ rất thích ca ca, mẫu thân từng nói gặp phải người mình thích là có thể gả cho hắn, Giai Kỳ gả cho ca ca có được không.” Nói xong nàng nhào tới, vốn dĩ là hướng về ngực người ta, chỉ có điều độ cao so với mặt nước biển không đủ, cuối cùng miễn cưỡng ôm lấy eo đối phương.

Nửa bên mặt Lâm Sơ Dương cũng không nhịn được bắt đầu co giật.

Bạn nhỏ à đừng tưởng rằng sùng bái anh như thế anh sẽ cưới em, anh sẽ không phản bội nam chính đâu!

Có điều oa ha ha ha, nam chính-thật anh đây rốt cuộc cũng có fan não tàn của chính mình!

Nói tóm lại đây là một chuyện đáng để cao hứng, hiện tại phải suy nghĩ một chút xem từ chối thế nào mới không tổn thương lòng fan não tàn đây…

Thật xoắn xuýt thật phiền lòng thật táo bạo a a a!

Nhưng mà càng xoắn xuýt càng phiền lòng càng táo bạo hơn còn ở phía sau, bởi vì có một luồng khí lạnh đặc biệt khiến cho người ta run cầm cập thuận theo cổ cậu thổi vào trong quần áo, mùi vị còn hết sức quen thuộc, quen thuộc đến mức cả người cậu đều cứng rồi, bị dọa sợ.

Mạc Trạch đem tay Tô Giai Kỳ từ trên eo áo lót nhà mình lột xuống, sau đó tiện tay ném đi, tựa như không nghe thấy phía sau truyền tới tiếng thét chói tai, chỉ nhìn chằm chằm sườn mặt áo lót nhà hắn, màu mắt sâu thẳm tối tăm: “Vì sao sư huynh không nhìn ta?”

Lâm Sơ Dương len lén liếc liếc nhìn fan não tàn của mình một cái, thấy người không có chuyện gì thoáng thở phào nhẹ nhõm, không dám lên tiếng.

Nhưng cho dù người không có chuyện gì thì mọi người Tô gia cũng không thể tùy tiện trơ mắt nhìn tiểu tiểu thư bọn họ nâng trong lòng bàn tay bị người ta ném ra ngoài giống như ném rác thải được, một vài người nâng thiếu gia tiểu thư vào phủ cầu viện, còn lại vây Mạc Trạch cùng Lâm Sơ Dương lại thành một vòng, có lẽ là kiêng kỵ tuyệt kỹ đem người sống biến thành áo lót kia của Lâm Sơ Dương, tất cả mọi người không dám ở khoảng cách quá gần.

Mà một giây sau, càng nhiều hắc y nhân hơn từ bốn phương tám hướng vọt tới, từ trong ra ngoài đem mọi người vây quanh một vòng, hai người dẫn đầu quỳ về phía Mạc Trạch: “Thuộc hạ tới chậm, xin chủ nhân trách phạt.”

Mạc Trạch không để ý đến bọn họ, vẫn như trước nhìn chằm chằm Lâm Sơ Dương, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai cậu thổi thổi khí: “Nếu sư huynh có tâm sự không ngại nói với ta, thế gian này chỉ có hai chúng ta mới là người thân mật nhất, sao ta lại không giúp sư huynh cơ chứ?”

Lâm Sơ Dương theo bản năng run lập cập, lạnh quá.

Mạc Trạch cứng rắn xoay đầu đối phương qua, làm cho đối phương nhìn hắn, yếu ớt nói: “Nếu sư huynh thật sự yêu thích nữ nhân, ta cũng không phải là không thể tiếp nhận, những nữ nhân kia có thể giúp sư huynh lưu lại con nối dòng cũng là phúc khí của các nàng, ta… chỉ cần trong lòng sư huynh có ta là tốt rồi.”

Lâm Sơ Dương lại muốn cào tường.

Nam chính anh có dám đừng chơi như vậy không, lời nói thật dễ nghe nhưng giọng điệu sao mà u oán sao mà đau thương giống như hoàng hậu bị lạnh nhạt sắp bị đày vào lãnh cung vậy, ông mới là người bị lạnh nhạt mà có được không!

Đừng tưởng rằng âm mưu rõ ràng như vậy ông đây sẽ mềm lòng!

Mẹ nó còn… thật sự mềm, không phải chỉ nói hai câu buồn nôn thôi sao.

“Không cần những người khác, đời này nắm tay cùng ngươi, là đủ rồi.”

Mẹ ơi, thật xấu hổ!

Hắc ám trong mắt Mạc Trạch biến mất, lại là dịu dàng thắm thiết như thế, nhẹ giọng nói: “Ta biết sư huynh nói là sự thật, nhưng…” Ta không tin, chẳng sợ chỉ là rời đi nửa ngày, chỉ cần lúc ta xoay người ngươi không ở chỗ cũ, ta liền không tin, quả nhiên vẫn là tóm ở trong lòng bàn tay mới yên lòng được. “Nhưng sư huynh rời đi ngay cả một tin tức cũng không lưu lại như vậy, ta chỉ là lo lắng cho sư huynh có chút nóng nảy, bây giờ nghe những lời này mới hiểu được là ta nghĩ nhầm, ta thề về sau nhất định sẽ không nhắc đến những nữ nhân khác nữa, không, dù là nam nhân cũng không nhắc, sư huynh chỉ có một mình ta, ta cũng chỉ cần một mình sư huynh, vĩnh viễn sẽ không có thêm người khác nữa, cho nên sư huynh tha thứ cho ta, có được không?”

Lâm Sơ Dương hoàn toàn bị loạn đến mơ hồ, nhất là câu cuối cùng đặc biệt muốn hỏi lại một chút: Thân ái, ngài phạm vào cái gì sai có thể nói một tiếng trước không?

Còn có, lão gia ngài không phải ghét bỏ tôi lỏng ra sao?

Có điều sau khi mở miệng liền biến thành: “Ta để lại tờ giấy, phỏng chừng là ngươi không nhìn thấy.” Nói còn đặc biệt đúng lý hợp tình.

Mạc Trạch sững sờ, tuy rằng hắn đi gấp nhưng khẳng định trong tẩm cung không có loại đồ vật như tờ giấy, nhìn áo lót nhà hắn lời thề son sắt như vậy, chẳng lẽ là bị người ta đánh cắp?

Có nội gian? Là ai? Lại có mục đích gì?

Tẩm cung vì có Lưu Vân Y ở đó, phòng thủ chính là quan trọng nhất, lựa chọn thị vệ cùng tùy tùng không những một lòng trung thành với hắn, mà còn đều hạ độc, mỗi tháng đều phải tới chỗ hắn lấy giải dược, không ai có lá gan dám giấu đồ mà áo lót nhà hắn để lại cho hắn.

Hắn liền đem mấy phe thế lực ma giới chuyển qua trong đầu một lần, rồi lại từng cái từng cái phủ định, những người kia không một ai có năng lực đưa người đến dưới mí mắt hắn mà lại không bị phát hiện.

“Đợi lát nữa mang ngươi trở lại xem.” Lâm Sơ Dương nói một câu, mang tính lựa chọn đem việc mình rời nhà ra đi quên hết sạch, sau đó lấy giấy bút trải phẳng lên lưng một hắc y nhân nào đó vài nét bút xoát xoát viết xuống mấy chữ bự —— đừng mê luyến ca, ca chỉ là truyền thuyết.

Thưởng thức một lát sau, cậu đem tờ giấy này giao cho Tô quản gia, để ông giúp mình giao cho Tô tiểu cô nương fan não tàn của mình.

Bạn đang �

Tô quản gia nghẹn họng hết nói nổi, nhưng vẫn không chờ được chủ nhà đi ra cũng chỉ có thể thả người đi, ai bảo trong ma giới nắm đấm lớn mới là gia chứ.

Người đều rút sạch Lâm Sơ Dương liền kéo tay nhân vật chính đại nhân của mình đi tới quán đồ ăn ở xa xa, chỉ vào từng quả từng quả dưa chuột mọng nước kia hỏi: “Dưa chuột bán thế nào?”

Dân trồng rau nhìn nhìn hai công tử áo gấm ở phía trước, lại nhìn nhìn hắc y nhân xếp hàng dài ở phía sau, cả người đều sắp sợ vãi tè rồi, run cầm cập nói: “Một, một linh thạch hạ phẩm… hai quả.”

Nhiệm vụ hoàn thành, Lâm Sơ Dương cao hứng, cũng không nói tiếp, để lại một miếng linh thạch hạ phẩm chọn hai quả dưa chuột sau đó một bên đi về một bên xem xét phần thưởng nhiệm vụ.

Lúc này mấy thứ gì đó đều là vô cùng hữu dụng, điểm thương thành không sai biệt lắm đủ mua một cái kỹ năng mới, hai viên nội đan cũng có thể đem tu vi nâng lên một cảnh giới, tuy rằng còn chưa đuổi kịp tốc độ tu luyện của tên biến thái Mạc Trạch kia, nhưng dù gì cũng không chậm.

Chờ chút, thật giống như cậu quên mất chuyện gì…

Hệ thống thâm trầm cười: “Vì kí chủ vẫn chưa trả lời có hiện nội dung trừng phạt ngẫu nhiên hay không, ngầm thừa nhận là có thể, nội dung trừng phạt ngẫu nhiên là biến thành quần lót mười lăm ngày, kí chủ, tuyệt đối không nên khiến bổn hệ thống thất vọng nha.”

Lâm Sơ Dương cả kinh một chút nhảy lên cao: “Ta kháo!”

Mạc Trạch trừng mắt nhìn: “Sư huynh?”

Lâm Sơ Dương nghiến răng nghiến lợi: “Không có chuyện gì, vừa rồi mới nhìn thấy một con chuột bay ở trên trời, bị dọa.”

Mạc Trạch: “…”

Nhóm hắc y nhân tập thể điên cuồng đổ mồ hôi: dù giống loài ở ma giới có kỳ lạ hơn nữa thì cũng không có chuột có thể bay trên trời có được không!

Trạng thái như thế này vẫn luôn duy trì đến cửa cung, Lâm Sơ Dương kéo xuống tờ giấy từ trên tường giao vào tay Mạc Trạch, còn cố ý lắc lắc dưa chuột trong tay.

Xem, cậu không lừa người, thực sự là đi mua thức ăn, còn Tô phủ gì đó đơn thuần là đi ngang qua thôi.

Ừm, chính là như vậy!

Nhóm hắc y nhân đã không biết nên làm gì để biểu đạt vẻ mặt của chính mình, may mắn, trên mặt bọn họ đều che miếng vải đen, không nhìn thấy.

Ừm, cái gì cũng không nhìn thấy!

Mạc Trạch thần sắc phức tạp xem tờ giấy trong tay, hồi lâu mới lên tiếng: “Sư huynh, ngươi không ký tên.”

Hắn thật sự khờ rồi, thật sự…

Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK