Trong khi cô đến đây thì Nguyên Thần Dạ lại đi quán bar tụ tập ăn chơi với đám bạn bè và gái nhảy trong vũ trường...Đến khi ngất ngây trong men say thì hắn mới lái xe về nhà, mấy lần suýt gây tai nạn...Đến cửa nhà hắn làm ầm lên, mãi lúc sau hắn mới được gia nhân cưỡng chế và giúp đỡ đưa lên phòng...
Nguyên Băng! Nguyên Băng!
Tiếng gọi của hắn làm cả ngôi biệt thự nhốn nháo, bởi ai cũng biết chuyện Nguyên Băng bị hắn đem bán cho Tống thiếu gia, cậu bạn thân thiết của thiếu gia...
thím Trương chạy vào phòng hắn...
Nguyên Băng đâu, tôi gọi Nguyên Băng đâu gọi bà...
Thiếu gia, Nguyên Băng...Thím Trương ấp úng không biết có nên nhắc với hắn hay không, bởi thường ngày Nguyên Băng bị thiếu gia này hành hạ thê thảm...
Cô ta đâu? giọng hắn rít lên, làm thím Trương lạnh cả người lại thấy thương Nguyên Băng hơn...
thiếu gia, Nguyên Băng - cậu chẳng phải đã "bán" cô ấy cho Tống thiếu gia rồi sao, lúc chiều cô ấy đã đi rồi...
Lúc này Nguyên Thần Dạ mới ngớ người ra, đúng là hắn đã quên mất chuyện đó...
Bà ra ngoài đi...hắn quát Thím Trương ra ngoài rồi ngồi sụp xuống sàn nhà, chếnh choáng trong men say...và bắt đầu đập phá mọi thứ trong phòng (không thích thì vứt đi, chỉ chỗ cho ta nhặt, đạp phá tiếc lắm)...
Sau khi phá tan phòng mình hắn lững thững đi sang phòng Nguyên Băng, bây giờ thì hắn mới nhớ là đã bán Nguyên Băng 1 tuần cho thằng bạn thân Tống Hạ Bình...
Nguyên Thần Dạ hắn tự cười một mình: "cô chẳng khác nào loại gái tôi đã từng gặp, ngủ với bất cứ kẻ nào mà tôi muốn".(tg thấy uất ức thay cho Nguyên Băng).
Và cơn điên của hắn lại được dịp bắt đầu, hắn lại tiếp tục phá phòng cuả Nguyên Băng (tội nghiệp nhân vật nữ chính của ta)...
Những thứ trong tầm mắt hắn đều bị phá tan..không trừ bất cứ thứ gì...mọi thứ trong ngăn kéo đều bị lục tung ra hết, những tấm ảnh của Nguyên Băng đều bị hắn xe tan nát, tất cả giấy tờ cũng thế, ngay cả tờ khám bệnh của Nguyên Băng hắn cũng xé đi(may mà hắn không đọc).
Đến khi mệt hắn mới ngồi sụp xuống nhà, nhìn thành quả mà hắn tạo nên, là một căn phòng rác, 1h trước nó còn đẹp đẽ biết bao, thề mà giờ đây...
Đột nhiên chẳng hỉêu ma xui quỷ khiên thế nào (ta xui chứ còn ai nữa hahaha) hắn lại thấy 1 nữa tờ giấy khám bệnh của Nguyên Băng "cần phẫu thuật, tỉ lệ thành công thấp".
Nguyên Thần Dạ vừa tò mò không hiểu cái gi cần phẩu thuật và ai phẫu thuật, hắn lại lục tung khắp phòng lên tìm mảnh còn lại, cuối cùng hắn cũng tìm thấy...
Giấy khám chữa bệnh
Bệnh nhân: Nguyên Băng tuổi 20.
Địa chỉ xx
chuẩn đoán: xuất huyết dạ dày
Kết luận sau khi chụp phim, kiểm tra: ung thư dạ dày, hậu giai đoạn 2.
Biện pháp: cần phẫu thuật sớm nhất đễ bảo toàn tính mạng...
Khả năng: thành công chưa xác định
Bác sĩ:
XXX
Hoá ra cô sắp chết à! Cô tưởng chết dễ dàng thế sao, tôi mua cô từ cha cô mà để cho cô chết dễ dàng thế sao...tôi mua cô thì sống hay chết không phải là việc của cô mà là do tôi quyết định..
Nguyên Thần Dạ rút điện thoại ra và gọi:
Alo! Bác sĩ Lưu...nếu ung thư hậu giai đoạn 2 thì phẫu thuạt khả năng thành công là bao nhiêu...
Tình hình cụ thể tôi không rõ ông cứ chuẩn đoán xem...
chỉ khoảng 20 đến 35% thôi sao.
được rồi tôi biết rồi...
hắn cúp máy cái rụp.không để bên kia nói hết câu...
Nguyên Thần Dạ vơ vội đống giấy tờ khám bệnh của Nguyên Băng chạy xuống nhà lái xe đi (đoán biết ngay đi đâu) ngay trong đêm...
Trong khi đó, tại nhà Tống Hạ Bình, khi Nguyên Băng đang ngủ thì cảm nhận được hình nhhư có ai đang chạm vào người cô, cô bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, thì nhận thấy kuôn mặt đẹp trai của Tống Hạ Bình đang phóng to ngay trước mắt mình, cô có thể nhận thấy được hơi thở dồn dập cuả hắn đang phả lên người mình...
Anh định làm gì? Nguyên Băng hoảng hốt hỏi.
Anh sẽ làm gì nên làm...hắn ta trả lời với vẽ mặt thích thú...
Là sao! Nguyên Băng vẫn không hiểu chuyện gì...Anh định "ăn" tôi...
1 nam - 1 nữ ở cùng 1 phòng thì có thể làm gì khác nữa sao hay là, uống nước đàm đạo chính trị sao, anh không nghĩ thế....
Anh...không được làm thế....