Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiểu Lam dẫn Trần Như vào phòng, rót một ly trà đặt trên bàn rồi ngồi xuống. Thiên Vũ cùng Liễu giai ngồi hai bên tay cầm chặt thanh kiếm nhìn ba người trước mặt. Tay gõ nhịp trên bàn rồi từ từ cất tiếng:" Trần tiểu thư, ta biết có thể cô sẽ không tin lời ta nói lúc này nhưng nếu muốn cứu tỷ tỷ cô chỉ có cách này. Ta biết ngày mười năm tháng này là ngày trăng tròn cũng là ngày Ngũ tinh liên châu rất hiếm gặp." Trần Như khó hiểu lạnh giọng hỏi:" chuyện này thì liên quan gì đến tỷ tỷ ta" Hiểu Lam lắc đầu nói:" cái gì mà không liên quan, cô chắc biết đến Thất nương một trong bảy hộ pháp của Vân Nguyệt các."

Vân Như im lặng suy nghĩ một lúc mới mở lời:" Thất nương không phải bà ta chết rồi à." Hiểu Lam lắc đầu:" bà ta không chết mà đổi tên thành Thu nương là một bà mối có tiếng nhưng người mình cần tìm không phải bà ta mà là lão già hay đi cạnh bả ông ta là một kẻ ác chuyện lột da những cô gái trẻ mà Thất nương thích ông ta có sở thích chế tạo da người." nàng ta nghe mà rùng mình liếc mắt nhìn một người tỳ nữ bên cạnh. Cô ta hiểu ý nhanh chóng rời đi, Thiên Vũ cùng Liễu giai kinh ngạc sao sư tỷ lại biết những điều này rõ ràng bọn họ cùng nơi mà đến.

Liễu giai nhìn sư tỷ một lúc mới hỏi:" Sư tỷ, chuyện này", Hiểu Lam giơ tay bảo nàng ấy im lặng ánh mắt nhìn Trần Như nói tiếp:' Còn chuyện trong đó tôi nghĩ cô có thể điều tra được. Cứu được hay không do chính cô thôi." Trần Như nhìn nàng đứng dậy chắp tay cảm tạ rồi quay người bước chân ra khỏi phòng.

Nhìn hai người bọn họ bước đi Hiểu Lam mới thở nhẹ một hơi nói:" Thiên Vũ, Liễu Giai tối nay chúng ta cần đi tới thành tây một chuyến" Hai người nhìn nhau rồi gật đầu" Trời hanh khô coi chừng củi lửa"-" Trời hanh khô..

Aaa quỷ" tiếng hét vẫn còn vang trong bóng tối nhưng người thì mất dạng, từ phía xa bóng hai người già từ từ chậm rãi bước đến. "

Bà xem tôi đã nói đừng mặc hồng y mà không chịu nghe giờ bị gọi là quỷ rồi đó." Bà lão đi bên cạnh hừ nhẹ một tiếng rồi cất giọng hờn dỗi nói:" Cái gì mà hồng y do cái mặt nạ dởm của ông đấy.

Lão bà ta trước đây đường đường là đệ nhất mỹ nữ ma giáo. Ai đi qua cũng phải ngoái đầu ngước nhìn, bao nhiêu người phải xếp hàng chỉ để ta liếc mắt một cái. Tất cả do ông cả đó."Ông ta cười cười nhẹ giọng dỗ dành đưa tay lên sờ gương mặt bà, một nửa bên mặt bị hủy hoại, những vết cắt để lại sẹo trên gương mặt mềm mại của bà. Ông ta chạm nhẹ vào chúng từ tốn nói:" Đến ngày mười lăm tháng này tôi nhất định sẽ làm ra miếng da đẹp nhất tốt nhất cho bà. Bà sẽ là đệ nhất mỹ nữ, sẽ mang một vẻ đẹp mà không cô nương nào sánh bằng" Thất nương mỉm cười cầm lấy đôi tay kia nói:" Được tôi đợi lời ông nói"

Lúc này Thiên Vũ đang đứng trước một toà lầu cao xung quanh rất nhiều cô nương, người nào cũng xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn thướt tha, mặc trên người y phục nhiều màu sắc. Trên chân còn đeo vòng lạc nhỏ mỗi bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển đều khiến âm thanh vang lên. Hắn ngước mặt lên nhìn bản hiệu Thiên Hương lầu ánh mắt hơi đen nhìn hai cô nương kế nên, nghiêng đầu sang hỏi:" Sư tỷ chúng ta đến đây làm gì?"

Hiểu Lam nhìn Thiên Vũ cười vui vẻ:" Cho đệ biết thế nào là hồng trần" nói xong còn đưa tay đẩy nhẹ hắn một cái. Gương mặt Thiên Vũ vốn anh tuấn còn thêm tuổi còn trẻ chưa trải sự đời trên mặt vẫn còn nét non nớt. Các cô nương xung quanh thi nhau đi tới người nắm tay người nhẹ chạm mặt :" Công tử, vào đây chơi đi"- " Tiểu ca, mau đến đây với thiếp"- Tiểu ca, gương mặt thật mềm nha" cảnh tượng trước mắt không khác gì cảnh ong bướm thi nhau bay quanh hoa thơm.

Thiên Vũ khó xử nhẹ đưa tay gỡ tay các nàng ấy ra. Một người là sư tỷ một người là sư muội ôm nhau cười muốn đau bụng phía sau. Thấy Thiên Vũ đang cố gắng thoát khỏi ma trảo của các nàng ấy, Hiểu Lam cùng Liễu giai còn chen thêm một câu:" Các vị cô nương ai có thể cho vị tiểu đệ đây vui vẻ một trăm lượng cho người ấy" tay Liễu Giai không ngừng đong đưa túi tiền trước mặt.

Các nàng càng ra sức tranh nhau lôi kéo. Thiên Vũ đứng giữa không biết khóc hay cười nhìn mấy vị cô nương trước mắt tranh nhau bản thân. Hắn càng cố gắng gỡ mấy bàn tay đang trên người rồi nhanh chóng chuồn lẹ, các cô nương kia thấy vậy thi nhau trêu ghẹo:" Ây da không lẽ vị tiểu ca này vẫn còn sao"

Thiên Vũ từ phía xa ló đầu nhìn lại nói:" Còn cái gì mà còn, các cô thật quá đáng" Hiểu Lam sau khi đã cười cho đã thì đi lên phía trước nói:" Các cô nương, sư đệ ta đây còn nhỏ chưa hiểu hồng trần các cô đừng trêu hắn nữa. Chúng ta tới đây là muốn gặp Băng Cơ cô nương không biết là vị cô nương nào có thể thông báo một tiếng."

Các cô nương ấy nhìn nhau im lặng một hồi từ giữa một cô nương y phục tím bước ra. Trên tay cầm chiếc khăn tay nhỏ đưa mắt lên nhìn Hiểu Lam lạnh giọng nói:" Các ngươi muốn gặp Băng cơ cũng được ta có thể thông báo nhưng trước tiên đưa cái đó ra."

Hiểu Lam biết ý từ trong tay áo lấy ra một miếng vàng mỏng hình chiếc lá bên trên được khắc một chữ Thiên bên dưới chữ thiên còn một hình khắc hoa mẫu đơn nhỏ. Nhận lấy miếng vàng mỏng cô ta mặt hoảng sợ nhìn Hiểu Lam người hơi cúi thi lễ. Nàng nhanh tay đưa lên đỡ :" Đang ở bên ngoài không cần".

Cô ta gật đầu nhìn nàng rồi phân phó một cô nương khác tiếp đãi bọn họ. Cả ba người được dẫn đến lối bên hông lầu cát bước chân vào chiếc thang máy, bên ngoài được chạm khắc bằng gỗ quý mỗi một đường vân đều được chạm khắc nổi hoạ tiết hoa. Bên trên là sợi dây lớn được ròng rọc kéo lên, bên dưới thang máy một cỗ máy móc lớn vận hành. Liễu Giai kinh ngạc nhìn cơ chế hoạt động của nó:" Thật là thần kỳ mà. Sư tỷ những thứ này."

Hiểu Lam nhìn nàng ấy vui vẻ như vậy xoa đầu cười, Thiên Vũ cũng chưa từng thấy thứ nào như này ngó đông ngó tây quan sát. Ba người dừng lại trên lầu cao nhất, cô nương kia đi phía trước dẫn cả ba đến một căn phòng chữ thiên. Trước cửa treo hai chiếc lồng đèn đỏ, nàng ấy mở cánh cửa ra cúi người mời ba người vào trong.

Thiên Vũ vừa bước vào đã ngửi thấy mùi rất nồng liền lấy tay áo che lại, Liễu Giai theo sau cũng cảm nhận được liền che mũi nhìn sang Hiểu Lam rồi nhìn xung quanh đề phòng.

Trước mặt ba người là một bức bình phong phía trên hoạ một bức tranh thủy mặc sơn đồ rất đẹp. Phía trong phòng buông xuống rất nhiều vải lụa mỏng đủ màu sắc nhìn cảnh tượng hư hư thực thực trước mắt Hiểu Lam đưa tay vén những tấm màn mỏng chân bước về phía bên trái. Nàng đưa mắt tìm kiếm một thứ gì đó, vừa tìm thấy cái mình muốn Hiểu Lam liền đi tới.

Tay nhấc chậu cây nhỏ bên cạnh đổ thẳng vào lư hương đang cháy:" Sau này đừng chơi trò này nữa đổi cái mới thú vị hơn đi." Lư hương bị dập tắt cái mùi nồng kia cũng dần phai nhạt.

Từ bên trong đám vải lụa một bóng người dần xuất hiện:" Hiểu Lam cô lại dùng cách cũ dập tắt lư hương của ta. Thật không thú vị gì."

Thiên Vũ cùng Liễu Giai đưa mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh. Một bàn tay nhỏ thon dài vén dải lụa mỏng bước ra là một cô nương rất đẹp, trang phục hồng y như càng nổi bật lên làn da trắng hồng. Trên chân đeo lục lạc nhỏ vang lên âm thanh đinh đan. Tay còn lại cầm chiếc quạt tròn đung đưa đi tới gần Hiểu Lam. Đôi môi kia khẽ nở nụ cười:" Hiểu Lam lâu rồi không gặp. Cô vẫn chán ngắt như trước nhở."

Hiểu Lam nhìn cô ta nhíu mày:" Bỏ cái bộ dạng đó đi. Nhìn không quen mắt một tý nào, lâu không gặp cái gì chẳng phải tháng nào tôi cũng phải tới gặp cô rồi đưa cho cô một chồng tiểu thuyết à. Xạo nó cũng vừa phải thôi, ở đây toàn người quen không." Lúc này Băng cơ mới tháo bỏ cái vỏ bọc mỹ nữ chạy tới ôm lấy Hiểu Lam: " Có biết tôi đợi bao lâu rồi không gần một tháng rồi đó. Lần này tới có mang cho tôi cái đó không?"

Hiểu Lam đen mặt nhìn Liễu Giai hỏi:" Sư muội, cái hộp ta nói muội cầm theo đâu rồi." Liễu Giai đưa mắt nhìn Thiên Vũ :" Sư huynh, cái đó đâu rồi sư tỷ hỏi kìa"

Thiên Vũ im lặng nhìn ba người trước mặt rồi nhìn xung quanh:"

Sư tỷ, đệ lỡ tay làm mất rồi." Băng Cơ nghe câu này la lên:" Mất rồi, mất là mất thế nào đó là Băng tằm đó". Thiên Vũ gật đầu ánh mắt nhìn sư tỷ hối lỗi:" Sư tỷ đệ thật sự không cố ý.

Hiểu Lam thở dài một hơi quay sang nhìn Băng Cơ. Lúc này Băng Cơ như chết lặng miệng không ngừng nói:" Băng tằm, băng tằm của ta" Nàng ôm Băng Cơ vào người nhẹ nhàng nói:" Không sao, không sao ta giúp cô nuôi con khác". Nghe được câu này Băng Cơ như người sắp chết nghe được tin vui nhìn Hiểu Lam: " nói thật đó chứ"

Nàng gật đầu dỗ dành nói:" Ừ ta giúp cô nuôi con khác" Băng Cơ vui mừng rời khỏi tay Hiểu Lam chạy đi cầm một cái hộp khác đưa tới:" Đây con này hơi bị béo một chút nhưng không có vấn đề gì cô nuôi đi". Mở nắp nhìn con Băng tằm mập ú trước mắt Hiểu Lam cảm thấy hối hận với câu nói vừa rồi, nàng không muốn nuôi cái con mập ú này tý nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK