(*):Đường Chi Ngọc từ bé đã có hình xăm bông hoa sen sau vai phải, ở đây mỗi gia tộc khi sinh con đều có mấy một hình xăm để minh chứng.
Chi Ngọc cảm nhận được, cô giật mình quay phắt người lại nhìn Đường Minh. Cô hồi hộp nghĩ rằng "chuyện đó"sẽ xảy ra. Anh không nói gì, chỉ đưa tay xoa đầu cô"Ngủ rỗi".Cô cũng gật đầu rồi đi ngủ, may thay ở đây có giường riêng, nếu không cô không biết cư xử thế nào
Đêm hôm đó, cô chợt tỉnh giấc, bước xuống giường để đi rót nước. Bỗng giật mình vì tiếng điện thoại reng. Cô lục lọi tìm xem có phải của mình hay không. Chi Ngọc khẽ nhìn sang chỗ Đường Minh cô liền thấy điện thoại anh cứ liên hồi rung lên. Chi Ngọc lại gần, đưa tay cầm lấy, ngồi xuống giường rồi dò xét
Lướt một hồi tin nhắn, cô lẳng lặng không nói gì, chỉ khóc thút thít. Tiếng khóc của cô làm Đường Minh tỉnh giấc, anh mở mắt, mơ màng nhìn cô đang cầm điện thoại anh rồi khóc.
Anh không biết nói gì, chỉ ngồi dậy rồi khẽ liếc cô.
Chi Ngọc để điện thoại lại chỗ cũ rồi tắt điện không nói thêm bất cứ gì. Sợ nhất chính là không gian trở nên im lặng, anh cũng cứ thể lại đi ngủ.