• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hàn Dương Phong sau khi tai nạn rơi vào trạng thái hôn mê đã được người dân đưa đi cấp cứu.

Bác sĩ chẩn đoán anh bị mất trí nhớ.

Tạm thời anh sẽ không thể nhớ được những chuyện đã xảy ra với anh trong quá khứ.

Diệp Vũ Nhi cũng đã lên máy bay để bay sang Anh.

Bảy năm sau.

Hôm nay là ngày Diệp Vũ Nhi và con trai sẽ trở về nước.

Hai mẹ con họ chuẩn bị rất kỹ càng và háo hức vì đã bảy năm rồi đã không được trở về tổ quốc thân yêu của mình.

Sân bay quốc tế Bảo An Thẩm Quyến.

Diệp Vũ Nhi và Bảo Bảo đã hạ cánh an toàn, trong lòng hai mẹ con họ rất nôn nao gặp lại người cha già của mình.

Diệp Vũ Nhi lấy trong túi ra một chiếc điện thoại gọi một cuộc điện thoại.

Reng! Reng! Reng!
Chuông điện thoại vang lên vài hồi.

Cuối cùng đầu dây bên kia đã có người trả lời.

“Alo, tớ đã hạ cánh đang ở cửa chờ chờ cậu.”
“Được! Cậu chờ lát tớ đến ngay.”
Người mà cô vừa gọi chính là Thiên Băng bạn thân của cô bên Anh trong lúc cô đi du học.

Ở xứ lạ quê người mà may mắn thay cô lại gặp được đồng hương lại còn giúp đỡ cô rất nhiều.


Một lúc sau.

Thiên Băng đi đến cửa chờ để đón hai mẹ con Diệp Vũ Nhi.

Tìm mãi một hồi không thấy đâu.

Đột nhiên Thiên Băng thấy có đám đông cô liền đến xem thử.

Diệp Vũ Nhi và Bảo Bảo đang bị vây kín vì vẻ đẹp của cô và phong cách ăn mặc thời thường của cô.

Kèm theo đó là sự đáng yêu của Bảo Bảo không ai mà không thương cho được.

“A! Vũ Nhi…”
Thiên Băng nhận ra đám đông đó đang vây quanh Vũ Nhi, cô liền gọi lớn.

Bảo Bảo nhanh nhẹn nên nghe tiếng biết ngay dì Thiên Băng đang gọi, nhanh nhảu kéo tay mẹ chỉ về phía Thiên Băng.

“Mẹ, dì Thiên Băng đến đón chúng ta.”
Diệp Vũ Nhi đưa tay lên xoa xoa đầu của Bảo Bảo rồi quay sang phía Thiên Băng.

“Tớ chờ cậu nãy giờ.”
Bảo Bảo chạy ào xà người vào trong lòng Thiên Băng.

“Con nhớ dì lắm.”
“Thẳng nhỏ đáng yêu của dì này.”
Thiên Băng cầm tay của Diệp Vũ Nhi níu níu.

“Đi thôi tớ đưa cậu và Bảo Bảo đi ăn.”
“Được!”
“Cậu bao đấy nhé!”
“Tớ mời.

Tớ mời.”
Hai người bọn họ cứ thế mà đùa giỡn.

Bảo Bảo bày rất nhiều trò nhìn dễ thương vô cùng.

Hàn Thương Mạnh lúc này cũng đang ở sân bay.

Ánh mắt của ông ta vô tình nhìn thấy Bảo Bảo, nhìn đứa trẻ rất tinh nghịch, nhưng lại rất đáng yêu.

Ông cảm thấy đứa nhỏ này rất giống với con trai của ông ta.

“Ông xem, thằng nhỏ có giống Dương Phong không cơ chứ?”
Bác Trần là quản gia của nhà họ Hàn.

Ông lấy hai tay dụi dụi mắt rồi nói.

“Quả thực rất giống cậu chủ lúc nhỏ.

Thưa ông chủ.”
Trong đầu Hàn Thương Mạnh lúc này đang có rất nhiều câu hỏi.

“Có phải đứa bé là cháu nội của mình.”

“Hàn Dương Phong khốn kiếp kia đã ăn chơi thác loạn rồi lại từ chối người ta.”
Đầu ông ta suy nghĩ rất nhiều câu hỏi.

Nhưng không làm sao có thể trả lời những câu hỏi đó được.

“Ông đoán xem đó có phải con của Dương Phong không?”
“Không đâu.

Thưa ông chủ.

Chỉ là cảm giác thôi.”
Cũng đúng, Dương Phong đã bị tai nạn cách đây bảy năm và cũng đã có vợ.

Sao lại có con lớn như thế này chứ.

Diệp Vũ Nhi cùng bạn thân và con trai đi đến nhà hàng nổi tiếng ở thành phố để dùng bữa.

Chiếc xe dừng trước cửa nhà hàng.

Thiên Băng bước xuống xe đi vào bên trong, quản lí nhà hàng chạy đến tận tình đón tiếp ba người bọn họ.

“Thiên Băng cô đến rồi.”
“Mọi thứ tôi dặn, ông đã chuẩn bị chưa?”
“Mọi thứ đã xong, mời cô đi theo tôi.”
Diệp Vũ Nhi hơi ngạc nhiên.

Đây hoá ra là nhà hàng nổi tiếng từ nhỏ đến lớn cô chỉ mong được một lần được ăn nhà hàng này.

Cuối cùng thì hôm nay cô cũng đã hoàn thành được ý nguyện.

Diệp Vũ Nhi và Thiên Băng đã gọi rất nhiều món ăn đều là những món ngon nhất của quán.

“Thiên Băng sao cậu biết tớ thích nhà hàng này.”
“Cậu không cần phải biết rõ, cậu cứ ăn đi.”
“À! Từ khi về nước cậu đã làm gì rồi?”
“Tớ đang làm cho công ty nhà.”
Bảo Bảo xen ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.


“Mẹ, con no rồi.

Con muốn ra ngoài chơi.”
“Bảo Bảo cẩn thận không lạc nhé!”
“Dạ mẹ.”
Nói xong, Bảo Bảo chạy đi chơi.

Hai người bọn họ nói chuyện hăng say, quên luôn cả việc trông chừng Bảo Bảo.

Bảo Bảo chạy vòng quanh chơi đùa không may giẫm phải chân của một người đàn ông.

“Con xin lỗi chú.”
Hàn Dương Phong thấy cậu bé đáng yêu giẫm phải chân mình lại còn biết xin lỗi.

Anh cúi đầu nhìn Bảo Bảo.

“Không có gì đâu nhóc con.”
“Mắt mũi để đâu lại giẫm phải chân người khác như vậy?”
Phương Linh Ngọc là vị hôn thê của Hàn Dương Phong đứng một bên thấy vậy liền hét lớn.

“Em đừng la nhóc con.”
Bảo Bảo sau khi xin lỗi đã rời đi.

Trong lòng của Dương Phong có cảm giác rất gẫn gũi với đứa bé vừa rồi.

Bảo Bảo rời đi khiến anh có chút mất mác.

Dương Phong và Bảo Bảo cứ như vậy lướt qua nhau.

Rõ ràng là cha con ngay trước mắt nhưng lại không thể biết được..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK