Mục lục
Vương Phi! Mau Chạy!!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vậy người muốn như nào đây?
Nhìn Nhã Tịnh có vẻ đã ngoan ngoãn hơn trước, lúc này Nhã Lâm mới cười cười.

- Ta muốn ngươi âm thầm lấy lại binh phù, hắn ta quá xảo quyệt.

Không phải ngươi đang hạ độc hắn sao? Chuyện này nếu lộ ra, ngươi cũng chẳng còn đường sống.

Ngoan ngoãn nghe lời ta, ta cho ngươi đường lui.

- Người từng hứa sẽ không đụng tới mẫu thân!
Mẫu thân nàng bị đánh cả người máu me như vậy, phận làm con ai mà không xót đây?
- Ta đây là đang nhắc nhở ngươi về vị trí của mình, đừng quá phận! Nên nhớ, ai mới là chủ nhân của ngươi!
- Đây không phải là điều người muốn? Lấy được lòng tin của hắn, dần dần tiêu diệt hắn.

Là điều người muốn, nhưng người lại không có chút nhẫn nại nào như vậy! Hơn nữa, người nên nói Nhã Như Tuyết cẩn thận bản thân mình, cũng như đừng có làm phiền ta! Nàng ta đang có ý định nói mọi chuyện với vương gia, chuyện này lộ ra e không ổn đâu!
Sau lời nhắc nhở, Nhã Lâm cho người thả mẫu thân nàng.

Nhã Tịnh chính tay đưa người về phòng, không có nha hoàn.

Nhã Tịnh đành lấy thuốc trị thương mang trên người ra rắc lấy vết thương của người.

Mẫu thân nàng vẫn đang ngất nên đôi khi chỉ thấy tiếng kêu đau khe khẽ nhưng không tỉnh lại.

Nhìn đôi môi khô khốc của bà, hẳn đã không được uống nước! Vội lấy chút nước cho mẫu thân nàng, gọi thêm đại phu tới khám và sắc thuốc cho người.

Đã ba ngày trôi qua, mẫu thân nàng cuối cùng cũng tỉnh lại.

Điều đầu tiên bà nói sau khi tỉnh lại, không phải hỏi tại sao nàng ở đây.

- Tướng quân đâu?
- Phụ thân đang ở cùng đại phu nhân!
Mẫu thân nàng nghe vậy đáy mặt xẹt qua tia mất mát, nàng cũng như đã quen.

- Mẫu thân! Phụ thân đã như vậy, sao người còn...

- Con đừng có mà nói xấu phụ thân con! Nếu không phải con vô dụng không làm được việc ta đã không bị trừng phạt! Ngay cả cây trâm ta thích cũng bị thu lại! Con đấy! Kêu con làm việc không tới nơi tới chốn, sao con có thể vô dụng như vậy chứ?
Mẫu thân nàng tức giận tát cho nàng một cái, Nhã Tịnh ôm bên má nóng rát kinh ngạc.

- Người...
- Người cái gì? Con phải luôn nghe lời Tướng quân, ngay cả khi người bảo con chết! Bởi lẽ tướng quân cho con mạng sống, cũng cho con mái nhà mà lớn lên! Vậy nên tỉnh táo lại đi, đừng đi trái lời người!
Nhã Tịnh dầm mình trong cơn mưa bất chợt của mùa hạ, từng lời mẫu thân nàng nói khiến chính nàng mơ hồ tới bật cười.

- Đúng là!
Nhã Tịnh đưa mắt lên nhìn trời, hạt mưa rơi xuống mắt nàng cay xè, không khóc.

Nhắm lại ánh mắt bi thương, nàng muốn che dấu tất cả.

Nơi đây, nơi trái tim này nàng mệt mỏi.

Mệt mỏi mỗi ngày không được rơi vào ái tình của Lang Minh Triết, không được tham luyến ôn nhu của hắn.

Phải bảo vệ mẫu thân, phải tìm ra đường thoát trong vòng xoáy này.

Mệt mỏi, chỉ đơn giản là vậy!
Bỗng dưng không cảm nhận được mưa rơi "bộp bộp" nàng mở mắt ra, Lang Minh Triết ở trước mắt nàng ôn nhu xoa đi ẩm ướt nơi mắt nàng.

Không biết do nàng khóc hay mưa rơi, hắn ôn nhu không nói một lời.

Cởi áo khoác cho nàng, Lang Minh Triết đem nàng rời đi.

- Chúng ta về nhà thôi!
Nhẹ lòng tới lạ thường, Nhã Tịnh tựa đầu vào vai hắn, Nhã Lâm đứng từ xa nhìn một màn này chỉ hừ lạnh xoay lưng.

Một ngày sau, một bức thư được gửi tới phủ tướng quân.

Chuyện lúc trước cá cược đã được Lang Minh Triết nhắc với Hoàng Thượng, nhận được làm chứng của người.

Lang Minh Triết bắt đầu công cuộc trả thù cho nàng.

- Một cánh tay! Cánh tay phải!

Nhã Lâm siết chặt bức thư trên tay, lão ta tức giận đập bàn!
- Phu quân.

Đại phu nhân nhìn Nhã Lâm tức giận liền tiến tới giữ lão ta, Nhã Lâm không thể nào nuốt nổi cục tức này.

- Người đâu! Theo ta tới phủ Minh vương!
Nhã Tịnh đang ăn uống rất ngọ ở sân sau liền nghe người bên ngoài chạy vào.

- Vương gia, không xong rồi! Tướng quân đem người tới đây, nhìn qua có ý không tốt!
Lang Minh Triết mỉm cười hạ bút xuống, hắn tới cũng thật mau nhỉ?
- Nếu đã tới rồi, cũng nên ra thôi!
Hắn vừa đi ra liền thấy nàng cầm sẵn túi hạt dưa, đem ánh mắt tò mò nhìn mình.

Lang Minh Triết đành mỉm cười gọi nàng lại gần.

- Đi theo ta!
Nhã Tịnh ngoan ngoãn theo sau hắn, vừa đi ra nhìn thấy Lang Minh Triết, Nhã Lâm như phát điên muốn lao lên đánh hắn nhưng lại bị Lang Minh Triết tránh dược.

- Tướng Quân, không biết người tới đây là có chuyện gì?
- Ngươi, tên khốn này! Ta dù sao cũng là nhạc phụ của ngươi, sao ngươi có thể cho người chặt lấy cánh tay phải của ta?
Nhã Tịnh nàng không ngờ tới, Lang Minh Triết lại chơi lớn như vậy.

Đúng là khiến nàng mở to tầm mắt mà!
- Nhạc phụ? Vậy lúc người cho quân lính xông vào đây lục soát, lục cả tư phòng của ta người có nghĩ rằng chúng ta là quan hệ đó hay sao? Chưa nói tới, lúc chúng ta cá cược, là lấy danh nghĩa một vương gia và một tướng quân! Không lẽ người là tướng quân đỉnh đỉnh đại danh lại sợ hãi?
- Ta thì có gì sợ chứ! Chỉ là ngươi như vậy đã quá phận rồi, ngươi nói xem! Ngươi như thế nào đối mặt với nhi nữ của ta đây? Còn có cả ngoại tôn của ta?
Chỉ qua nàng đang hóng chuyện một bên, Nhã Tịnh chẹp miệng.

Hình như nàng phải nói giúp lão ta nhỉ?
- Phu quân, phụ thân thuận tay phải, trước giờ cũng chỉ luyện kiếm một tay đó! Hay là người cố gắng đổi hình phạt khác được hay không?
Lang Minh Triết nắm lấy tay nàng, ánh mắt hắn yêu chiều không giấu diếm ho vài cái.

- Vậy phu nhân muốn thế nào?
- Chân nào mạo phạm bước vào đây trước, chặt chân đó!
Ác nữ! Ngay cả phụ thân cũng có thể ra tay ác độc như vậy hay sao? Mọi người đều kinh ngạc vì lời nói này của nàng, ai cũng phải đổi cách nhìn khác về nữ nhân trước mắt.


Nàng ta quá đáng sợ, còn bất hiếu!
Nhã Lâm lại càng tức giận hơn, lão không tin.

Một nha đầu vài ngày trước còn run sợ hắn! Sao bây giờ có thể trở nên như vậy?
Thấy ánh mắt của mọi người như vậy, Nhã Tịnh đành cười xuề xòa cho qua.

- Chư vị đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ là đùa thôi! Chuyện này không tới lượt của ta can dự, chuyện này có cả Hoàng Thượng chứng dám cùng bao nhiêu bách tính.

Há có thể nghe lời ta, một vương phi nhỏ bé.

Mọi người nghe vậy cũng chẳng thể nói thêm, lời nàng nói ra đúng là đại nghịch bất đạo.

Nhưng lại chẳng ai có thể nói nàng, vì đó là sự thật! Việc này bọn họ không thể can dự!
Nhã Lâm cay đắng, hoàng thượng mà mình tâm niệm, dốc sức mà phò tá.

Giờ lại một tay giúp cho kẻ thù đá lão xuống đất.

Đúng là mất đi binh phù, nhưng không sao.

Thế lực ngầm lão đã nuôi dưỡng bao lâu nay, cũng đã tính đến nước này rồi!
- Không xong rồi!
Một tên gia đinh của Tướng quân phủ chạy tới thì thầm bên tai Nhã Lâm chuyện gì đó.

Lão ta vội vã nhìn qua Lang Minh Triết để lại lời nói vô cùng đanh thép.

Chỉ là cả hắn và nàng đều không bận tâm tới lời đe dọa vô dụng này.

- Ta xong việc, các ngươi không xong với ta.

Nhìn Nhã Lâm vội vã rời đi như vậy, Nhã Tịnh nhìn qua Lang Minh Triết với ánh mắt lo lắng.

- An tâm, ta đã cho người đưa mẫu thân nàng đi rồi.

Người bây giờ đang được an toàn!
Hôm sau, mới sáng sớm Nhã Như Tuyết đã đứng ở cửa sau lẻn vào Minh vương phủ.

Nàng cùng Lang Minh Triết đã được báo lại nhưng cũng mặc nàng ta, dù sao.

Có thêm kịch hay, chuyện này sẽ thêm kịch tính đây!

Nhã Tịnh nhìn bóng dáng nàng ta đi tới thư phòng gõ cửa, chẳng hiểu sao nàng ta có thể đánh mùi vương gia ở đó.

Vận khinh công leo lên mái nhà lấy ra ba viên ngói, Nhã Tịnh đam mê hóng chuyện đã ngoi lên.

- Vào đi!
Nghe giọng nói nam nhân từ tĩnh vang lên, Nhã Như Tuyết vội bước vào.

Nàng ta có chút gấp gáp, có lẽ phía Tướng Quân đã có chuyện rồi!
- Vương gia, xin người hãy rút bỏ vụ cá cược với phụ thân ta được không? Người đã cống hiến vì Lang quốc quá nhiều rồi, bây giờ người làm như vậy.

Lấy đâu ra công đạo với chúng ta đây? Hơn nữa, nhà chúng ta cũng là quan hệ thông gia.

Nếu người làm như vậy, là đại nghịch bất đạo! Phụ thân ta, dù sao cũng là nhạc phụ của người!
Lang Minh Triết nhướng mày cười.

- Nhạc phụ? Tiểu thư, ngươi biết không? Nếu như binh phù tìm được ở phủ ta, hẳn bây giờ ta đang ở đại lao chờ phán xử! Nặng có thể bị quy vào tội phản quốc! Ngươi nói xem, chỉ một cánh tay nhẹ hơn, hay tính mạng nhẹ hơn?
Nhã Như Tuyết nào hay mọi chuyện lại lớn tới như vậy, tay nàng ta cũng dần run rẩy, nhìn một màn như vậy.

Lang Minh Triết nhếch môi cười.

- Hôm nay "nhạc phụ" biết người tới đây hay không? Nếu biết thì buồn cười thật đấy, không biết người đó sẽ cảm giác như nào đây? Vậy nên, trước khi có người phát giác! Mong rằng Nhã Tịnh tiểu thư hãy trở về đi! Ta mong sẽ không ai phát giác việc này!
Nhã Như Tuyết đành lủi thủi rời đi, nàng ta vẫn luôn nghĩ quan hệ của hai bên rất tốt.

Không ngờ phụ thân mình lại quá đáng như vậy!
Vừa tới cửa sau, thấy bóng người Nhã Như Tuyết vội nấp sau bức tường.

- Sao lại hết độc rồi! Ta không phải nói ngươi phải chú ý hay sao?
Giọng nói này không phải của Nhã Tịnh hay sao? Nhã Như Tuyết lặng lẽ nghe lỏm.

"Lúc nãy nàng ta có nhắc tới độc, vương gia cũng không có tỳ thiếp nàng ta cần độc làm gì chứ? Không lẽ..."
- Chủ nhân, xin người thứ tội! Hôm nay vương phủ cài thêm lính canh gác, ta sợ hãi bị kiểm tra nên không thể định kỳ ra lấy độc!
- Được rồi, ngươi lui đi! Ta sẽ đích thân đi lấy độc sau! Chỉ là hôm nay không có độc, thức ăn sẽ có mùi khác lạ.

E là Vương gia sẽ nghi ngờ!
Ôm miệng, Nhã Như Tuyết kinh ngạc tới nín thở.

Sau khi Nhã Tịnh rời đi, Nhã Như Tuyết liền vội vàng tiêu hóa hết những gì nàng ta nghe được.

Không ngờ Vương gia một lòng lo lắng cho nàng ta, vì nàng ta làm nhiều điều tới vậy mà oán phụ kia lại dám hạ độc chính phu quân của mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK