Nhã Tịnh sau khi xem xong, nàng im lặng xoay lưng bước vào nhà.
Đám thị vệ thấy vậy cũng nhìn nhau mà rời đi, một lúc sau Nhã Tịnh lại âm thầm thay y phục.
Nàng mở cửa sổ, âm thầm hóa trang thành nô tì mà rời đi từ cửa sau.
May mắn, trước đây nàng được Ý Hiên dạy cho chút công phu hóa trang nên vẫn qua mặt được không ít kẻ, hoặc có thể nói là do may mắn.
- Các ngươi xem! Đường đường là một tướng quân uy danh, nay bị tế tử chặt một tay như vậy.
Sau này không biết sẽ ra sao! Ta nghĩ, kẻo lại xin cáo lão hồi hương sớm!
Một vị phu nhân bàn tán, bên cạnh là một vị đại thẩm cũng đã tóc hoa râm nói.
- Ây ya! Dù sao cũng là tể thử, làm vậy thật không phải đạo! Sau này không phải phu thê càng khó nhìn mặt nhau hay sao!
Vị phu nhân kia nghe vậy thở dài, đúng là vương phi có số thật khổ.
- Dù sao việc Tướng quân đem người tới náo loạn phủ Vương gia cùng đã nổi khắp kinh thành, vương gia dù thế nào cũng là người trong hoàng thất.
Tướng quân làm như vậy, không những coi thường uy nghiêm hoàng thất, thậm chí còn làm vương phi khó xử.
Ta nghe nói, tiểu muội của nàng ta vu oan giá họa vương phi hại vương gia! Hình như hôm nay cũng là xử tử nàng ta!
Đại thẩm kia chỉ có thể thở dài, đúng là đám binh kia nghĩ gì, chỉ có riêng họ mới hiểu.
- Đúng là phủ Tướng quân khá là rắc rối, nghe nói người bị xử tử hôm nay là Nhã Tịnh.
Đứa con bị bỏ rơi của phủ tướng quân, sẽ chẳng ai cứu nàng ta đâu!
- Đúng vậy, nhưng dù sao vẫn là nhi nữ của phủ Tướng Quân.
Nàng ta còn chưa có hôn thú, từng ra chiến trường.
Lập không ít công danh đâu, đáng tiếc.
Chết sớm như vậy, thật là!
Nghe hai vị phu nhân bên kia nói, Nhã Tịnh âm thầm hòa vào dòng người xuôi ngược.
Tướng quân chặt tay bên phía Đông, Lang Minh Triết đang ở đó.
Nàng không mấy hứng thú tới nơi kia, xoay người đi tới phía tây.
Nơi mà Nhã Tịnh bị xử tử, nàng không rõ lần này sẽ là một màn nào đây.
Cướp pháp trường, hay là kẻ thế thân? Người phủ Tướng quân đang bị dồn ép tới đường cùng, nếu giờ còn phái người đi cứu nàng ta.
E rằng nặng càng thêm nặng, nhưng nếu phủ tướng quân cho người đi cứu mà Lang Minh Triết lại chơi ván cờ trộm Long tráo Phụng, thì không biết sẽ có tình huống ngại ngùng nào xảy ra đây?
Thật là làm người ta cảm thấy hứng thú mà! May mắn, lúc nàng đi tới nới mới đúng giờ hành quyết! Người bị xử tử được đeo một cái chùm đầu, Nhã Tịnh tỉ mỉ quan sát.
Vòng một không giống với Nhã Như Tuyết nha! Vòng một nàng ta cũng không tệ đâu đó, nhưng bây giờ không phải lúc Nhã Tịnh nàng tò mò! Khăn che đầu được mở ra, một gương mặt y chang Nhã Như Tuyết hiện lên, Nhã Tịnh tỉ mỉ quan sát thêm.
Phía cánh mũi trái Nhã Như Tuyết có một nốt ruồi khá nhỏ, màu đen.
Nhưng có lẽ Ý Hiên dùng mực pha vẽ lên.
Nốt ruồi kia dưới ánh nắng chói chang hiện lên màu nâu, thật may mắn.
Đúng là không phải người thật rồi! Bên kia là đại phu nhân, bà ta đang khóc hết nước mắt.
Có lẽ điều này quá tải với một người quá tuổi như bà ta, chỉ là sau này.
Khi mọi chuyện kết thúc, nàng nhất định sẽ trả lại cho mẫu tử họ một cuộc sống khác.
- Nhi nữ a! Đúng là con có số khổ mà! Sao lại tới nước đường này cơ chứ!
Người kia không nói được, có lẽ nàng ta đã bị ai đó cắt lưỡi rồi! Một lời cũng không thể nói chỉ có thể dùng sự khô khốc trong cổ họng, cố gắng trong vô vọng như muốn nói ra điều gì.
"Um um"
Cuối cùng cũng không thể, giờ đã tới! Ném lệnh bài xuống, đao phủ vung đao.
À! Nhã Tịnh nhìn thấy rồi, là mẫu thân nàng đang khóc hết nước mắt.
Đúng là, Nhã Tịnh nhớ lại.
Ngày nàng cải tử hoàn sinh, nhập vào thân xác này.
Mẫu thân nàng khi thấy nhi nữ mình còn không đau lòng tới mức này đâu!
- Phu nhân! Không xong rồi, đại phu nhân ngất rồi! Mau đưa người về phủ!
Bên dưới, Mẫu thân nàng vừa ôm lấy đại phu nhân vừa ra lệnh cho đám người hầu bên cạnh.
Mọi người nhìn đại phu nhân, đa số mọi người đều cho là bà ta diễn kịch.
Dù sao Nhã Tịnh cũng chỉ là thứ nữ bị bỏ rơi, mẫu thân nàng ta còn chưa đau lòng mà đại phu nhân đường đường ghét bỏ nàng ta há có thể đau lòng tới ngất đi? Trò hề này, diễn cũng thật tới!
Nhã Tịnh khẽ cười, đúng là khó tin nhỉ?
Một mũi tên vút qua, bắn lấy tên mập đang vung đao tới gần cổ Nhã Như Tuyết.
Nhã Tịnh có chút bất ngờ, đồng loạt những kẻ áo đen xông tới.
Nhã Tịnh chọn một chỗ nấp, nàng nhanh chóng trốn thoát khỏi hỗn loạn tìm một chỗ có góc nhìn tốt mà lưu lại.
Chỉ thấy hỗn chiến diễn ra, mấy khi được xem phim kiếm hiệp tận mắt như vậy! Nhã Tịnh nhàn nhã lôi ra hứng dương vừa cắn vừa xem.
Đúng là, người thật việc thật, khác hẳn so với xem trên phim truyền hình.
Ít nhất cũng không phải là một đao lãnh ngay cơm hộp, càng không phải shiro ho uống cho vui! Máu tung tóe khắp nơi, người đáng lẽ bị xử tử hình cũng đã được một tên quắp đi, đại phu nhân cũng đã sớm tỉnh lại rời đi từ bao giờ.
Nhã Tịnh tặc lưỡi, nàng nhanh chóng hóa trang.
Một thân ảnh mặc y phục đen thâm nhập vào chiến trường mà không ai hay biết.
Nhanh chóng đánh ngất một kẻ được xem là "đồng bọn" Nhã Tịnh vác hắn lên vai bỏ chạy.
Đám kia cứ ngỡ nàng cứu người bị thương cũng không đuổi theo, Nhã Tịnh bình an vượt qua một kiếp.
Đúng là đáng sợ mà!
Nhét hắn vào một nơi mà chỉ có nàng rõ, Nhã Tịnh khẽ cười.
- Đúng là nặng mà!
Trở về với phi vụ giải cứu! Đám người kia sau khi thấy người của mình đã rút lui an toàn lập tức cũng rút lui theo.
Quan binh cũng chẳng buồn đuổi theo, có lẽ đã được kẻ nào đó căn dặn trước.
- Bảo bối, con không sao chứ?
Đại phu nhân hốt hoảng chạy tới, may mắn, vị nữ nhân kia sau khi ngất xong bị sốc một đoạn cũng đã tính lại! Nàng ta vô thức lui về phía sau, đại phu nhân nhận ra điểm khác lạ.
Ánh mắt người này không giống với nữ nhi của ta!
Nhìn về phía nốt ruồi nơi cánh mũi, Đại phu nhân đưa tay lau đi.
Mực từ đó cũng đã bị lau đi, biết mình bị lừa một vố.
Đại phu nhân tức muốn đập bàn, đúng là công cốc một chuyến rồi! Không biết có nên cảm thấy may mắn hay không, đại phu nhân chỉ muốn hỏi.
"Con ta ở đâu rồi?"
Danh Sách Chương: